Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1793
Chương: Cực Quang Đế Thành
Sau khi Vân Phi Dương lấy ra Thái Huyền Băng Hỏa, tâm niệm vừa động, tạo hóa giới chỉ hiện ra cầu thang đá, Ngũ Hành Chi Linh yên tĩnh đặt ở chính giữa.
Ngay từ đầu, vật này gia trì thiên địa thuộc tính cho Phi Dương Giới, nhưng từ khi tạo Thần Giới, thiên địa trở nên tốt hơn, lại có Trấn Giới Thần Thú gia trì, cho nên bị thay thế.
Đoạn thời gian trước, Vân Phi Dương trở về nội giới, thu nhập vào tạo hóa giới chỉ, mục đích là sau này nếu có thuộc tính càng tốt, lần nữa rót vào.
-Cũng không biết Ngũ Hành Chi Linh có thể tiếp nhận thuộc tính mạnh mẽ như Thái Huyền Băng Hỏa hay không.
Vân Phi Dương có chút lo lắng, nhưng vẫn triệu tập linh hồn lực, bao phủ Thái Huyền Băng Hỏa.
Vừa mới tiếp xúc, hắn cảm nhận hai cỗ thuộc tính băng hỏa vô cùng tinh thuần cuộn vào nhau, ở phương diện này, Tử Liên Nghiệp Hỏa và Cực Huyền Băng Tinh xa xa mới có thể so sánh.
-Nếu như để chúng gia trì cho Phi Dương Thần Giới, nhất định có thể để thiên địa thuộc tính trở nên càng mạnh.
Vân Phi Dương nói thầm.
-Hưu!
Thái Huyền Băng Hỏa dưới sự khiên động của linh hồn lực hướng về Ngũ Hành Chi Linh mà tan ra, sau khi tiến vào trong, phân hóa ra hai bộ phận, phân biệt tan vào hai phần thủy hỏa.
-Ông!
-Ông!
Ngũ Hành Chi Linh trong quá trình tiếp thụ hai cỗ lực lượng tinh thuần có hơi run rẩy cũng phát ra hào quang loá mắt.
Vân Phi Dương không dám buông lỏng, một bên khống chế Thái Huyền Băng Hỏa, một bên tiến hành củng cố Ngũ Hành Chi Linh.
Sau nửa canh giờ.
Trải qua áp chế cùng dung hợp, hai loại thuộc tính của Thái Huyền Băng Hỏa thành công hòa làm một thể với Ngũ Hành Chi Linh.
-Hô!
Vân Phi Dương buông lỏng một hơi, trên mặt hiện ra mỉm cười.
Thái Huyền Băng Hỏa thành công dung nhập Ngũ Hành Chi Linh, điều này đại biểu hắn nắm giữ hai hệ thủy hỏa càng mạnh.
Quan trọng hơn là.
Thái Huyền Băng Hỏa là có thể tự động trưởng thành, theo thời gian trôi qua, có khả năng bạo phát thuộc tính ngũ hành càng mạnh.
-Nếu như lại tìm được ba loại thuộc tính ngũ hành khác thì có thể khu động Ngũ Hành Chi Linh, từ đó thay đổi thiên địa thuộc tính của Phi Dương Thần Giới.
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
-Bằng hữu.
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng của Quan Bác Trung.
-Đã đến Cực Quang Đế Thành.
Vân Phi Dương lúc này thu hồi linh hồn, trở về bản thể, giả bộ đang ngủ say thức tỉnh, cũng lười biếng xoa xoa hai mắt.
Quan Bác Trung và một tên chưởng quỹ khác giật giật môi nghĩ thầm, hắn đến cùng buồn ngủ tới mức nào mới có thể ngủ từ Hoa Nguyệt thành đến Cực Quang Đế Thành.
-Xoát!
Vân Phi Dương nhảy xuống xe ngựa.
Nhưng vừa ổn định thân thể, lại phát hiện phía trước có một hồ nước trong xanh bát ngát, ngoài ra cái gì cũng không có.
-Thành trì đâu?
Hắn vô ý thức mở miệng hỏi.
Vương Chiêu Bình nói:
-Ở phía trên.
-Phía trên?
Vân Phi Dương ngẩng đầu, chỉ thấy trên không đứng vững một tòa thành trì tường cao vững chắc, bốn phía lấp lóe lưu quang cho người ta một loại cảm giác cực kỳ hùng vĩ!
Mà tòa thành này chính là Cực Quang Đế Thành.
Nói thật, Vân Đại Tiện Thần không phải không gặp qua thành trì lơ lửng giữa không trung, nhưng Cực Quang Đế Thành lại không giống bình thường, bởi vì phía dưới không có bất kì thứ gì chống đỡ.
Từ phía dưới nhìn lên, đều có thể thấy rõ ràng căn cơ của tường thành và các loại kiến trúc, thậm chí đám người hành tẩu trên đường phố rộng thùng thình.
Loại cảm giác này thật giống như dạo bước trên không trung.
-Sao có thể?
Vân Phi Dương há to mồm.
Nhưng rất nhanh hắn đã dùng linh hồn lực dò xét ra, phía dưới thành không phải bỏ không, mà có thuộc tính mắt thường khó nhìn trộm đang chống đỡ.
Vương Chiêu Bình giải thích.
-Phía dưới Cực Quang Đế Thành có Cực Quang Kính gánh chịu, mắt thường nhìn lại sẽ giống như treo lơ lửng giữa trời.
-Thì ra là thế.
Vân Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ.
-Chúng ta đi vào như thế nào?
-Bằng hữu.
Quan Bác Trung chen lời.
-Xin mời đi theo ta.
Nói rồi giẫm lên mặt hồ.
Vân Phi Dương phóng thích tiên niệm, phát hiện mặt hồ cũng có ẩn chứa một loại khí tức, chắc hẳn là Cực Quang Kính.
Bốn người đi trên mặt hồ, rất nhanh ngừng tại khu vực trung ương, Quan Bác Trung lấy ra một khối ngọc bài.
-Hưu!
Đột nhiên, ngọc bài lấp lóe ánh sáng, phảng phất như kích hoạt một loại kết giới nào đó, trước người hiện ra một cánh cửa ánh sáng.
Quan Bác Trung nói:
-Bằng hữu, mời vào.
Vân Phi Dương đi vào.
Sau khi bọn người Vương Chiêu Bình đi vào, bốn người bắt đầu tự dưng hướng lên lên không.-…
Khóe miệng Vân Phi Dương hơi rút.
Phương pháp tiến vào Cực Quang Đế Thành quả thực mới lạ cùng kỳ hoa.
Không bao lâu, bốn người được đưa đến cửa thành Cực Quang Đế Thành.
Là tòa Đế Thành duy nhất của Bắc Vực, tường thành cao không cần phải nói.
Cũng may Vân Phi Dương lúc trước từng từng tiến vào Chấn Thiên Đế Thành, lần đầu tới Cực Quang Đế Thành vẫn còn thích ứng được.
Bất quá.
Nếu so sánh hai tòa Đế Thành với nhau.
Vân Phi Dương đưa ra kết luận, Chấn Thiên Đế Thành của phụ thân lớn hơn một chút.
Điều này đương nhiên.
Bắc Vực là mảnh đất vắng vẻ, bàn về nhân số và thực lực tổng hợp kém xa Trung Ương Vực.
Huống chi, Chấn Thiên Tiên Đế từng là cường giả mạnh nhất Cửu Đế, Đế Thành do hắn chưởng khống hiển nhiên phải là số một số hai trong chín thành.
Nhưng chỉ là quá khứ.
Hiện tại Chấn Thiên Đế Thành mặc dù được giải phong nhưng không có Thiên Địa Đạo Ý Trận, không có võ giả, sớm đã mất đi huy hoàng trước kia.
Sau khi tiến vào Cực Quang Đế Thành.
Nhìn lấy người đến người đi trên đường đi rộng thùng thình, Vân Phi Dương âm thầm thề.
-Cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ để Chấn Thiên Đế Thành lần nữa huy hoàng.
Quan Bác Trung và một tên chưởng quỹ khác tiến vào Đế Thành, bắt đầu điều tra tổng bộ cửa hàng Vân Ký có tồn tại hay không.
Vân Phi Dương lặng yên rời đi, tiến về Đế Cung tìm kiếm Cực Quang Tiên Đế, hỏi thăm tình trạng của mẫu thân, đáng tiếc khi hắn đi vào trước Đế Cung tráng lệ lại bị đám nữ hộ vệ xinh đẹp đánh văng ra ngoài.
-Các mỹ nữ.
Vân Phi Dương ngừng phía ngoài nói:
-Ta muốn gặp Cực Quang Tiên Đế, xin hãy thông báo một tiếng.
-Tiên Đế đại nhân trăm công nghìn việc, làm sao có thể tùy ý nhìn thấy.
Một hộ vệ lãnh diễm lạnh lùng nói.
Vân Phi Dương cười nói.
-Có thể nể vì ta đẹp trai mà tạo thuận lợi được không.
-Phi!
Nữ hộ vệ nói.
-Đồ vô sỉ! Mau mau lui xuống, nếu không đừng trách bản tướng không khách khí!
-…
Vân Phi Dương im lặng, chỉ có thể quay người rời đi.
Nhưng sau khi hắn đi mấy bước, lại bỗng nhiên quay người, rống cuống họng hô lớn:
-Cực Quang Tiên Đế, ta đã tới!
Thanh âm rất lớn, rất vang dội.
Toàn bộ võ giả ở Đế Thành đều nghe được, sắc mặt xôn xao đại biến.
Trời ạ!
Người nào hung hãn như vậy, dám lớn tiếng gọi trước Đế Cung?
Quan Bác Trung và một tên chưởng quỹ khác đang dò xét Vân Ký cửa hàng có tồn tại hay không nghe được tiếng Vân Phi Dương, kém chút đặt mông ngồi xuống đất.
Biểu hiện trên mặt Vương Chiêu Bình cũng cực kỳ đặc sắc.
-Xoát!
-Xoát!
Mấy trăm hộ vệ phụ trách thủ vệ Đế Cung nhất thời bao vây hắn lại.
Hộ vệ lãnh diễm lúc trước cả giận nói.
-Kẻ này dám lớn tiếng ồn ào trước Đế Cung, bắt lại nhốt vào đại lao cho ta!
-Rõ!
Mười mấy tên hộ vệ đi tới.
-Cắt.
Vân Phi Dương ánh mắt lạnh nhạt quét qua mọi người, lần nữa lớn tiếng nói:
-Cực Quang Tiên Đế, cô còn không ra, thì đừng trách ta xông vào Đế Cung!