Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1783
Chương: Đụng Người Quen
Vân Phi Dương khống chế Hình Thiến Thiến khiến cho bốn Tiên Vương và chúng nhiều binh sĩ sợ ném chuột vỡ bình, chỉ có thể không ngừng lùi lại.
Trong lúc các nàng lui đến đủ xa, Vân Phi Dương ôm người thế chấp trong ngực bay ra sơn cốc, dung nhập vào trong sơn lâm hắc ám.
– Mau đuổi theo!
Bốn Tiên Vương lúc này bay theo.
Nhưng khi tiến vào sơn lâm đã không còn khí tức Vân Phi Dương.
– Đáng giận!
Một nữ tử tóc đỏ phẫn nộ nói:
– Tên kia đi đâu?
– Tìm tòi tỉ mỉ, hắn khẳng định còn bên trong.
Có người đề nghị.
Kết quả là, mấy vạn nữ lính tách ra hình thành tấm lưới thảm thiết tìm tòi trong núi rừng u ám.
Bất quá, các nàng cũng không nghĩ tới, Vân Phi Dương vận chuyển Nghịch Thiên Quyết che đậy khí tức, đã đi ra ngoài.
Còn về Hình Thiến Thiến ôm trong ngực, hai con ngươi lóe ra căm giận ngút trời, hận không thể một ngụm nuốt mất gia hỏa đang ôm mình.
Vân Phi Dương mang người cũng không bay quá xa, mà rơi vào một sơn lâm khác, tìm một sơn động đặt chân.
– Không thể đi thành trì.
“Ai.”
– Thật phiền phức.
Vân Phi Dương thả Hình Thiến Thiến ra.
Nhìn kỹ nữ nhân này một chút, phát hiện tướng mạo hoàn toàn không kém Bách Lý Nghiên và Phi Uyển Như các nữ.
“Ba.”
Ngón tay hắn điểm trên hư không giúp cởi á huyệt.
Hình Thiến Thiến có thể mở miệng nói chuyện, phẫn nộ quát.
– ɖâʍ tặc, ta muốn giết ngươi!
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
– Ta chỉ lấy cô làm bia, trong lúc cưỡng ép lại không chiếm tiện nghi, làm sao lại thành ɖâʍ tặc?
Hắn cũng không biết, Bắc Vực là quốc độ của nữ nhân, có rất nhiều tập tục đặc thù, tỉ như giữa nam nữ không thể tiếp xúc da thịt.
Nam nữ thụ thụ bất thân, rất nhiều nơi đều có, nhưng Bắc Vực lại phá lệ nghiêm ngặt.
Nghe nói, một khi không tuân, nhà trai sẽ bị mạt sát, nhà gái còn phải đi cô gái đi Đế Đường sám hối mười năm.
Từ quy định xử phạt cũng có thể nhìn ra, đàn ông Bắc vực rất bi kịch, lỡ có tiếp xúc sẽ phải chết, nữ nhân chỉ sám hối một đoạn thời gian.
Không có cách nào.
Đây là nơi nữ nhân làm chủ.
Chưởng khống giả Cực Quang Tiên Đế định ra quy củ, nữ nhân là thân phận nhất đẳng, nam nhân chỉ là nhị đẳng.
Hình Thiến Thiến không nói, chỉ lấy ánh mắt phẫn nộ khiếp người nhìn Vân Phi Dương.
Nàng là thành chủ một thành, khẳng định phải làm gương tốt, đến nay chưa từng tiếp xúc với nam nhân.
Nhưng ngay vừa rồi, Vân Phi Dương chụp cổ tay xem như có tiếp xúc da thịt, sau đó đặt tay lên cổ, lại có tiếp xúc da thịt.
Hai lần tiếp xúc để Hình Thiến Thiến sụp đổ.
Trí mạng nhất vẫn là Vân Phi Dương ôm nàng, tuy ngăn cách y phục nhưng tiếp xúc thân mật hiển nhiên nghiêm trọng hơn a!
Nếu như không phải bị áp chế tu vi, chắc nàng sẽ liều lĩnh giết tới, dù đồng quy vu tận cũng không quan trọng.
Nhìn thấy nữ nhân dùng ánh mắt căm hận nhìn mình, Vân Phi Dương run rẩy nghĩ thầm, mình và nàng có thù, có oán niệm gì mà lửa giận mãnh liệt như thế.
Bởi vì che đậy khí tức, cho nên Vân Phi Dương nghỉ ngơi trong sơn động một đêm cũng không có binh lính đuổi theo.
Mà trong lúc này, hắn nhiều lần cường điệu với Hình Thiến Thiến, mình đến Bắc Vực tìm người, không có ác ý cũng không muốn gây chuyện thị phi.
Nhưng dù giải thích như thế nào, Hình Thiến Thiến vẫn dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
– Tốt thôi.
Vân Phi Dương không giải thích, lần nữa nâng nàng lên, đi ra sơn động.
– ɖâʍ tặc, thả ta ra!
Hình Thiến Thiến thét chói tai, thanh âm rất lớn, vang vọng sơn lâm.
Vân Phi Dương thấy thế, hoặc không làm, đã làm thì cho xong, lần nữa phong ấn năng lực mở miệng, sau đó lên đường.
Nói thật, hắn rất muốn thả Hình Thiến Thiến ra nhưng đối phương tốt xấu gì cũng có chút thân phận, vạn nhất lại bị cường giả Bắc Vực chặn, có thể cầm nàng ra tiếp tục làm người thế chấp.
“Xoát!”
“Xoát!”
Vân Phi Dương mang theo người thế chấp cực tốc mà đi trong núi rừng, còn về trong thành, hắn cũng không dám đi, cho nên chỉ có thể đi sơn lâm.
Lúc đi đường, hắn cũng không quên giết chút hung thú kiếm tinh hạch.
Vài ngày sau.
Vân Phi Dương đi vào bên ngoài một tòa thành trì.
Hắn cũng không dám vào thành, bởi vì trên cổng thành có trọng binh trấn giữ, trên tường còn dán bức họa của mình.
– Không được, phải nghĩ biện pháp kiếm cái thân phận.
Vân Phi Dương cau mày.
Hắn có thể dịch dung, nhưng không có thân phận, vẫn không thể tự do ra vào thành trì Bắc Vực.
– Hảm?
Ngay thời khắc Vân Phi Dương suy nghĩ, phát hiện một chiếc xe ngựa đang trên đường đi phía trước, trên cờ xe có khắc hai chữ Hằng Thông.
– Hằng Thông cửa hàng?
Đến trong xe ngựa, có một người rõ ràng là Vương chưởng quỹ có rất nhiều trợ giúp đối với Vân Ký cửa hàng bên trong Quan Phong thành.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.- Tại sao hắn lại ở chỗ này?
“Cộc cộc.”
Xe ngựa Hằng Thông cửa hàng đang phi nhanh trên đường.
Vương Chiêu Bình ngồi bên trong cũng chính là Vương chưởng quỹ thì đang sầu mi khổ kiểm, như gặp phải cái sự tình phiền phức nào đó.
– Vương chưởng quỹ.
Một người ngồi bên cạnh, cười nhạt nói.
– Đến Cực Quang Đế Thành, Vân Ký cửa hàng không có đã có thể thấy rõ ràng.
Người này tên Quan Bác Trung, cũng là một chưởng quỹ của Hằng Thông cửa hàng nhưng thân phận cao hơn Vương chưởng quỹ.
– Quan chưởng quỹ.
Vương Chiêu Bình nói.
– Tổng bộ Vân Ký cửa hàng có ở đây Cực Quang Đế Thành hay không rất trọng yếu à?
– Đương nhiên trọng yếu.
Quan Bác Trung thản nhiên nói.
– Chí ít có thể chứng minh, Vương chưởng quỹ bị Vân Phi Dương dùng tên giả Chân Đức Suất kia lừa gạt.
Hằng Thông cửa hàng cũng dựa vào rất nhiều chi tiết suy đoán Chân Đức Suất là Vân Phi Dương.
Vương Chiêu Bình cau mày nói.
– Quan chưởng quỹ, lời này của ngươi không đúng, dù thân phận Chân công tử là giả cũng đã cung cấp cho ta không ít Tiên thạch cao phẩm chất, nói thế nào bị lừa?
“Haha.”
Một khác chưởng quỹ bên cạnh cười nói.
– Vương chưởng quỹ vừa thăng chức đến tổng bộ của chúng ta hình như cũng không có để Quan huynh ngươi vào mắt đây nha.
“Hừ.”
Quan Bác Trung lãnh đạm nói.
– Vương Chiêu Bình, mặc dù ngươi được cất nhắc tới tổng bộ nhưng đừng quên thân phận của mình.
” “
Vương Chiêu Bình nắm chặt song quyền, không nói thêm gì.
Hắn biết, Quan Bác Trung là chưởng quỹ chủ quản Nam Trung Ương Vực, có mấy phần giao tình với Hồng Uy Tiên Đế.
Lần này mình phụng mệnh tổng bộ tiến về Cực Quang Đế Thành chứng thực thật giả của Vân Ký cửa hàng, chắc là sách lược của hắn.
Mục đích, thứ nhất nhắm vào mình, thứ hai, nhằm vào Vân Phi Dương dùng tên giả Chân Đức Suất.
– Vương chưởng quỹ.
Ngữ khí Quan Bác Trung đột nhiên ôn hòa lại.
– Vân Phi Dương kia mặc dù là con trai Tiên Đế, nhưng cũng là cừu nhân của Hồng Uy Tiên Đế, lúc này, Hằng Thông chúng ta cửa hàng nhất định phải đứng vững đội ngũ.
Vương Chiêu Bình vẫn không đáp.
Thực ra hắn đã sớm biết, Quan Bác Trung đứng bên Hồng Uy Tiên Đế.
– Quan huynh.
Chưởng quỹ bên cạnh kia còn cười nói.
– Vương chưởng quỹ dựa vào Vân Phi Dương dùng tên giả Chân Đức Suất có thể tấn thăng đến tổng bộ, tâm hắn khẳng định hướng về Vân Phi Dương.
– Điều này không tốt.
Quan Bác Trung nói:
– Vân Phi Dương chỉ là con trai của một Tiên Đế đã xuống dốc, Bắc Trung Ương Vực lại cực kỳ hỗn loạn, nếu như đứng về phía hắn, tương lai Hằng Thông cửa hàng ta sẽ lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.