Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1778
Chương: Người Dám Phạm Đế Thành Ta, Giết Không Tha!
———————
Ý nghĩ của Vân Phi Dương xác thực rất to gan, vậy mà dám có ý sửa đổi Thiên Đạo Phong Ấn Trận thành Thiên Địa Đạo Ý Trận.
Có điều, ý nghĩ này có tính khả thi.
Dù sao, Phong Ấn Trận cũng là do Thiên Đạo bố trí, ẩn chứa thiên uy.
Thiên Địa Đạo Ý Trận bố trí bên trong thành trì cỡ lớn cũng ẩn chứa thiên uy, phải như thế mới đủ để chèo chống cả một tòa thành.
Nếu như đổi lại người khác, tuyệt đối không thể nào làm được.
Trận pháp do Thiên Đạo bố trí, thường nhân dám đi thăm dò, kết quả chắc chắn gặp thiên khiển.
Nhưng Vân Phi Dương có thể.
Bởi vì tên này khiêu khích Thiên Đạo không phải lần một lần hai, càng đã từng phá giải Phong Ấn Trận.
Phương pháp đã có, chỉ thiếu thứ tham khảo.
Vân Phi Dương mới đầu nghĩ đến có nên trở về Vương Thành đi cảm ngộ Thiên Địa Đạo Ý Trận bao phủ bên trong hay không, nhưng sau cùng vẫn bỏ đi ý nghĩ này.
Cuối cùng cũng chỉ là thành trì cấp đại vị Tiên Vương, trận pháp do Thiên Đạo bố trí cũng không phải cực hạn.
Đã muốn khôi phục Chấn Thiên Đế Thành huy hoàng như trước, muốn tìm vật tham khảo, đường nào cũng phải tìm Đế Thành.
Chân Vũ Thần Vực có tất cả chín tòa Đế Thành, vậy tòa thành nào thích hợp làm tham khảo nhất?
Rất rõ ràng, Cực Quang Đế Thành.
Dù sao hắn còn muốn tiến về nơi đó gặp mẫu thân.
Sau khi quyết định, Vân Phi Dương khởi hành.
Nhưng khi hắn mới đi ra Phong Ấn Trận, bên ngoài tụ tập rất nhiều võ giả, nhân số hơn hai ba mươi vạn.
-Vân Phi Dương đi ra!
-Không uổng công chờ đợi!
Mọi người nhất thời phấn khởi.
Âm thanh của Thiên Đạo vang lên, Chấn Thiên Đế Thành được giải phong, rất nhiều cường giả ở Bắc Trung Ương Vực chạy tới.
Dù sao cũng là đã từng Đế Thành, bọn họ muốn nhìn thấy một lần, nhưng sau khi chạy tới lại không nghĩ rằng Phong Ấn Trận vậy mà chưa vỡ nát!
-Vân Phi Dương!
Một cẩm y trung niên, khí vũ bất phàm lên tiếng.
-Ngươi đã giải phong, tại sao Phong Ấn Trận vẫn tồn tại?
-Ngươi quản làm gì?
Vân Phi Dương thản nhiên hỏi lại.
-…
Cẩm y trung niên nhân bị câu nói này làm á khẩu không trả lời được, nhưng trong ánh mắt lại lóe ra lửa giận.
-Lưu gia chủ, ngươi vẫn chưa rõ sao.
Một cường giả tinh thông trận pháp cười nói.
-Kẻ này đã chưởng khống Phong Ấn Trận, cho nên mới một mực tồn tại.
-Thì ra là thế.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Lưu gia chủ không vui nói.
-Nói như vậy, Phong Ấn Trận bây giờ do hắn chưởng khống, có thể tùy tâm sở dục ra vào?
-Không sai.
Cường giả tinh thông trận pháp kia vẫn chưa trả lời, Vân Phi Dương đi đầu đáp.
Lời vừa nói ra, trong ánh mắt của rất nhiều võ giả nhất thời lóe ra dị dạng.
-Tiểu tử.
Lưu gia chủ nói.-Mang ta tiến vào Đế Thành thấy phong thái như thế nào đi.
-Ngươi tính là thứ gì?
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
-Ngọa tào!
-Tên này thật phách lối!
-Lưu gia chủ là đại vị Tiên Vương, tính khí từ trước đến nay không tốt, tên này chọc giận hắn, khẳng định gặp nạn.
Mọi người nghị luận.
Vân Phi Dương biết Lưu gia chủ là đại vị Tiên Vương, thực lựcmạnh hơn mình rất nhiều, nhưng chẳng sợ hãi.
Dù sao, có Phá Cổ Tiên Đế ở đây.
-Hừ.
Lưu gia chủ lạnh lùng nói:
-Tiểu tử, đừng cho rằng mình là con trai Tiên Đế thì có thể kiêu căng.
-Ngươi đến cắn ta?
Vân Phi Dương khiêu khích tiếp.
Câu nói này quả thực khiêu khích điển hình.
Lửa giận Lưu gia chủ đang bị áp chế nhất thời lần nữa dâng lên.
-Không tốt.
-Lưu gia chủ giận!
-Mau mau tránh ra!
-Xoát! Xoát!
Trong khoảnh khắc, toàn bộ võ giả đứng bên cạnh Lưu gia chủ lui lại, đồng thời lấy một loại ánh mắt trêu tức nhìn về phía Vân Phi Dương.
Có người cười nhạo.
-Tiểu tử, mặc dù ngươi là con của Tiên Đế, nhưng phụ thân sớm đã vẫn lạc nhiều năm, không có hậu trường chống đỡ, cần phải học cách điệu thấp mới được.
-Không sai, không sai.
Rất nhiều người đồng ý.
Nếu như đổi lại con trai Tiên Đế khác, bọn họ khẳng định kiêng kị, dù sao cha là Tiên Đế đương đại.
Nhưng Vân Phi Dương khác biệt.
Mặc dù là con trai Tiên Đế nhưng không có phụ thân làm hậu trường, cho nên rất nhiều võ giả đều không sợ đắc tội hắn.
Con trai Tiên Đế có thể dựa vào hơi cha.
Nhưng Vân Phi Dương không cha mà liều.
-Hô!
Lưu gia chủ bạo phát khí tức, phẫn nộ quát.
-Tiểu tử, ta niệm tình ngươi là con trai Tiên Đế, cũng không làm khó ngươi, đưa ta vào Đế Cung.
Vân Phi Dương nói:
-Ngươi cho ta là kẻ ngu? Đưa ngươi vào Đế Thành, để cho ngươi chiếm làm của mình?
Vân Phi Dương cũng không biết Lưu gia chủ chỉ ngưỡng mộ Đế Thành hay vì lòng có ý khác.
-Ha ha ha.
Lưu gia chủ cười to.
-Tiểu tử, ngươi chỉ là một tiểu vị Tiên Vương, có tư cách gì chiếm cứ Đế Thành, không bằng giao cho bản Thành chủ, ta sẽ làm cho nó xuất hiện huy hoàng như năm xưa.
Quả nhiên.
Để Vân Phi Dương đoán đúng.
-Lưu gia chủ.
Lúc này, một lão giả đi tới, cười nhạt nói:
-Lưu gia ngươi muốn chiếm lấy Chấn Thiên Đế Thành phải hỏi Tôn gia ta có đồng ý hay không.
-Đúng vậy.
Lại có một lão giả đi ra.
-Dù sao Chấn Thiên Đế Thành cũng từng là một trong những thành trì cường đại nhất nội vực, một thế lực muốn độc chiếm tuyệt đối không thể.
Vân Phi Dương đứng trước Phong Ấn Trận, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Thực ra, sau khi hắn đi ra, mắt thấy nhiều võ giả thì đã đoán được, những người này quyết không đơn thuần chỉ đến thưởng thức Đế Thành.
-Phụ thân vẫn lạc, Đế Thành vô chủ.
Vân Phi Dương nói thầm.
-Bây giờ mình giải phong, tất sẽ để rất nhiều đại thế lực sinh tham niệm chiếm cứ.
Từ sau hai gia chủ khác đứng ra, càng nhiều gia tộc và thế lực cũng tỏ thái độ, hiển nhiên bọn họ không cho phép có người độc hưởng Đế Thành.
Còn về Vân Phi Dương, hoàn toàn không cân nhắc, dù sao thực lực tên này quá thấp, không có tư cách nắm giữ Chấn Thiên Đế Thành.
-Keng!
Đột nhiên, âm thanh kiếm ra khỏi vỏ truyền đến, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm cắm dưới chân Vân Phi Dương.
Hắn quét qua mọi người, nói:
-Các vị, chuyện xấu ta nói trước, người nào dám đánh chủ ý Chấn Thiên Đế Thành của ta, kết cục chính là đầu một nơi thân một nẻo.
– Ha ha ha.
Tôn gia gia chủ cười to.
-Không hổ là con trai Tiên Đế, thật phách lối!
Lưu gia chủ còn cười lạnh một tiếng.
-Tiểu tử, ngươi tốt nhất nên cởi bỏ Phong Ấn Trận cho chúng ta đi vào, nếu không, đừng nghĩ tới chuyện yên ổn rời đi.
-Các vị gia chủ.
Cường giả tinh thông trận pháp còn chậm rãi đàm đạo.
-Thiên Đạo Phong Ấn Trận đã bị phá giải, lại bị hắn chưởng khống, thiên uy ẩn chứa bên trong cực kì suy yếu.
-Chúng ta không cần trưng cầu ý hắn, chỉ cần mỗi người đưa lên một phần linh hồn lực cũng có thể tuỳ ý phá giải Phong Ấn Trận.
-Mạc đại sư nói không sai.
Một võ giả tinh thông trận pháp khác nói.
-Thiên Đạo Phong Ấn Trận phá, thiên uy tất nhiên rất yếu, chúng ta dựa vào nhân số, nhất định tuỳ ý phá đi.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Cường giả tinh thông trận pháp hai bên nói không sai, Phong Ấn Trận không bị phá giải thì cực kỳ khủng bố, nhưng sau khi bị mình chưởng khống, lực lượng thiên uy có một bộ phận rất lớn bị rút mất.
Nếu như lượng lớn võ giả phân hóa linh hồn lực dung nhập trong trận pháp, đảm bảo có thể phá vỡ dễ như trở bàn tay.
Lưu gia chủ nói,
-Vậy hãy điều động linh hồn lực cùng một chỗ phá giải Thiên Đạo Phong Ấn Trận, còn về phân phối như thế nào, sau này hãy bàn!
-Tốt!
-Cứ quyết định như vậy!
Gia chủ các gia tộc khác nhao nhao đồng ý.
-Xoát!
-Xoát!
Võ giả các đại gia tộc hành động, hướng vào Phong Ấn Trận, nhân số không ít, chí ít có năm sáu vạn.
Còn những võ giả đến xem náo nhiệt thì nhao nhao lui lại, bọn họ không có ý định xâm chiếm, tất nhiên không muốn tham dự vào.
-Xoát!
-Xoát!
Nhưng khi bọn hắn vừa thối lui, võ giả các đại gia tộc vừa tới gần trận pháp, từng đạo kiếm quang hiện lên, mang theo kiếm ý khủng bố cuốn tới.
-Bành! Bành! Bành!
Trong khoảnh khắc, mấy chục võ giả cấp Tiên Vương bị chém giết tại chỗ.
-Xoát!
Vân Phi Dương giơ kiếm mà đứng, trong con ngươi hẹp dài phát ra sát cơ vô tận.
-Người dám phạm Đế Thành của ta, giết không tha!Chương: Nộ Quyết, Nộ Khí!
———————
Chấn Thiên Đế Thành do cha Vân Phi Dương để lại cho hắn. Mặc dù bây giờ đã hoang phế, muốn tái tạo huy hoàng như xưa cũng rất khó. Thế nhưng hắn tuyệt không để cho người khác cướp đi.
Cho nên, “người vi phạm, giết không tha!”
Vân Phi Dương giơ kiếm mà đứng, ánh mắt lấp lóe sát cơ, quanh thân đồng thời tản ra kiếm ý khủng bố.
Đám võ giả sớm lùi lại. Sau khi họ cảm nhận được cỗ khí tức kia, tâm sinh kính sợ.
Nhưng rất nhiều gia chủ mắt thấy dòng chính nhà mình bị chém giết, trong ánh mắt lấp lóe lửa giận, hoàn toàn không để ý tới câu giết không tha của Vân Phi Dương.
– Giết!
Mười mấy dòng chính của một gia tộc nào đó xông lại, bọn họ muốn báo thù cho tộc nhân đã chết đi!
Vân Phi Dương đứng tại chỗ, khóe miệng giơ lên nụ cười khinh thường, tiếp theo vung cổ tay, từng đạo kiếm quang lấp lóe.
– Hưu! Hưu! Hưu!
Kiếm ảnh bay vút, kiếm ý ngưng tự trong không khí tăng vọt, trong khoảnh khắc, mười mấy tên dòng chính đặt chân tại chỗ.
– Kiếm thật nhanh!
Cường giả ở nơi xa cả kinh.
Tuy bọn họ có thể bắt được rõ ràng động tác ra tay của Vân Phi Dương nhưng cảm nhận được, trong khoảnh khắc chí ít cũng có hơn mấy chục đạo kiếm khí bay ra.
Kiếm đạo coi trọng tốc độ hơn khả năng công phá, trong chớp mắt ngưng tụ được mấy chục đạo kiếm khí. Ở Chân Vũ Thần Vực này, đã rất cường thế.
– Phốc!
– Phốc!
Đúng vào lúc này, mười mấy tên đứng im tại chỗ không cử động gì, đầu lâu bay ra khỏi thân thể, máu tươi phun ra.
Bọn họ dùng sinh mệnh để chứng minh câu nói kia của Vân Phi Dương: “Người phạm Đế Thành ta, giết không tha.
– Đáng giận!
Mắt thấy mấy chục dòng chính vẫn lạc, ánh mắt gia chủ Tống gia lấp lóe căm giận ngút trời.
– Xoát!
Hắn phóng ra một bước, tu vi tiểu vị tiên Vương đỉnh phong hoàn toàn bạo phát, hai nắm đấm vung lên hư không hình thành quyền ấn nặng nề.
– Vù vù!
Cuồng phong gào thét, cuốn tới.
Vân Phi Dương gặp nguy không loạn, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, cả người như lá rụng từ từ lui lại phía sau.
– Bành —
Tống gia gia chủ đánh hai quyền rất mạnh, sau khi đánh lên Thiên Đạo Phong Ấn Trận, nó cũng dần phai mờ.
Nếu trước kia, chỉ cần có người chạm vào Thiên Đạo Phong Ấn Trận, chắc chắn sẽ phải nhận lấy lực phản phệ vô cùng to lớn, bây giờ thiên uy trong trận pháp suy yếu, chỉ còn công dụng phòng ngự.
– Quả nhiên!
Lưu gia chủ vui mừng.
Mới ban đầu bọn họ còn có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy đối phương đánh trúng Phong Ấn Trận vẫn bình yên vô sự, lo lắng trong lòng nhất thời tiêu tan.
– Ai.
Vân Phi Dương sau khi ổn định thân thể, lắc đầu nói:
– Chỉ bằng loại thực lực kém cỏi này của ngươi mà muốn chiếm lấy Chấn Thiên Đế Thành, quả nhiên viển vông.
– Gia hỏa đáng chết.
Gia chủ Tống gia giận không thể tả.
Tộc nhân đều giận dữ, hận không thể loạn chém Vân Phi Dương thành thịt vụn.
– Làm sao?
Vân Phi Dương thiêu khiêu mi, nói:
– Nói ngươi là rác rưởi, không phục?
– …
Khóe miệng mọi người co giật.
Bị người khác nói là rác rưởi, chỉ cần còn chút uy nghiêm thì chắc chắn sẽ không phục.
– Tiểu tử!
Gia chủ Tống gia bị chọc giận, phẫn nộ quát.
– Ngày hôm nay bản gia chủ muốn để ngươi hiểu rõ, cho dù ngươi là con trai Tiên Đế, trong nội vực cũng không thể quá phách lối!
– Bành!
Lời vừa dứt, quyền kình truyền đến.
So sánh về mặt sức mạnh, Vân Phi Dương tạm thời không cách nào có thể chống lại một tiểu vị Tiên Vương đỉnh phong nhưng dựa vào Thiên Túng Bộ, hắn có thể tuỳ tiện né tránh.
– Xoát!
Hắn nhảy lên, lần nữa né tránh, sau khi ổnđịnh thân thể thì cười nhạo.
– Trong mắt của ta, ngươi cũng chỉ là một tên rác rưởi cậy mạnh.
Nói xong, nhìn về phía bọn người Lưu gia chủ.
– Các ngươi cũng thế.
Bốn chữ vừa ra khỏi miệng, gia chủ các đại gia tộc và dòng chính của họ ai cũng nổi giận.
– Tìm đường chết!
Võ giả tới đây xem náo nhiệt im lặng.
Nhưng bọn họ cũng không biết, sau khi làm cho rất nhiều gia chủ và dòng chính bốc lên lửa giận, Vân Phi Dương lại mỉm cười.
Một khắc này, không ai ý thức được, một khí tức khó thấy bắt đầu cuồn cuộn. Nó vọt tới từ bốn phương tám hướng sau đó bắt đầu dung nhập vào trong cơ thể bắn, bắt đầu làm lực lượng của hắn chậm rãi tăng lên
Khi tham gia đại hội đấu võ tại Vương Thành, Vân Phi Dương trộm được từ thức hải Tông Vĩ Luân một loại tâm pháp vô cùng đặc biệt gọi Nộ Quyết.
Nguyên lý của bản tâm pháp này là, thu lấy sự phẫn nộ của các võ giả ở đó, từ đó mà đề thăng lực lượng bản thân.
Vân Phi Dương chưa quên tu luyện Nộ Quyết, cho đến hôm nay sớm đã lĩnh ngộ đến đại thành.
Lúc trước đối mặt cường địch, hắn cũng không có thi triển tâm pháp này vì sự tăng lên của một địch nhân còn không hiệu quả bằng Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến.
Nhưng bây giờ, các võ giả xuất hiện ở hiện trường cũng có tầm năm sáu vạn, nếu như thu lấy toàn bộ lửa giận của bọn họ, thật không thể đo lường!
– Vù vù!
Phẫn nộ lực của các võ giả tuôn ra khỏi cơ thể, chúng nó bắt đầu dung nhập vào người Vân Phi Dương, nhất thời hóa thành lực lượng tinh thần.
– Còn chưa đủ.
– Vẫn phải để bọn hắn giận thêm nữa!
Vân Phi Dương nhẹ nhàng giơ kiếm, vô cùng cần ăn đòn nói.
– Thời gian của ta đang gấp, bọn rác rưởi các ngươi cùng lên đi.
Chỉ là một tiểu vị Tiên Vương, vậy mà lớn lối như thế, hỏa khí trong người bọn người Lưu gia chủ không thể tránh, trong nháy mắt bị điều động.
Nhưng bọn họ càng tức giận, nộ khí mà bọn họ tạo ra càng làm cho Vân Phi Dương mạnh hơn.
-Rất tốt, rất tốt!
Ánh mắt Vân Phi Dương lấp lóe ánh sáng.
Một khắc này, dưới sự gia trì của nộ khí, hắn cảm giác lực lượng của mình được tăng lên cực rõ rệt!
Không khoa trương nhưng cũng phải nói, dù thi triển Chiến Thần Hồn Thể nhất nhị biến cũng không thể tăng lực lượng như mức độ hiện tại.
– Tiểu tử!
Tống gia chủ lần nữa nâng quyền, phẫn nộ oanh đến.
– Chịu chết đi!
Hắn đã giận đến cực hạn, tốc độ xuất thủ và lực lượng của lần này cao hơn lúc trước. Hiển nhiên không có ý định cho đối phương cơ hộ tránh né.
Nhưng… Né tránh?
Ngưng tụ ra số lượng lớn nộ khí khiến cho lực lượng gia tăng đến mức độ mà chính Vân Phi Dương cũng không biết.
Chỉ thấy hắn triệu hồi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, phóng ra một bước, song quyền nghênh đón!Mọi người thấy thế, nhất thời lắc đầu.
Vũ kỹ mà Tống gia chủ thi triển chính là vũ kỹ cấp Tiên Vương ー Chí Kim Cương Quyền. Loại vũ kỹ này tạo ra lực lượng hùng hậu, thế đại lực trầm, vậy mà Vân Phi Dương có can đảm liều mạng, kết quả khẳng định là…
– Bành!
Khi bọn họ còn đang suy nghĩ thì tiếng va chạm truyền đến.
– Tạch tạch tạch!
Lực lượng khổng lồ bạo phát, không gian bốn phía vỡ nát.
Hai người đều là Tiên Vương, lực phá hoại sinh ra rất khủng bố.
– Đăng đăng đăng!
Tống gia chủ lui nhanh không thôi, cho đến khi lùi hơn mười trượng mới có thể đứng vững thân thể, nhưng sắc mặt hơi vặn vẹo, song quyền khẽ run rẩy.
Vân Phi Dương cũng lui hơn mười bước nhưng khóe miệng lại mỉm cười, giống như không có vấn đề gì.
– Cái này…!
Rất nhiều võ giả ở hiện trường trợn mắt.
Bọn họ có thể nhìn ra được, lần này hai người chính diện giao phong, Tống gia chủ hoàn toàn rơi xuống hạ phong!
– Hắn không phải vừa đột phá đến Tiên Vương, sao lại có lực lượng mạnh như vậy?
Một cường giả cả kinh hô.
Vân Phi Dương trên Đinh Hồn đài đột phá Tiên Vương, lưu truyền rộng rãi khắp nội vực, rất nhiều võ giả tự nhiên biết, cho nên nhìn thấy hắn cùng chiến đấu cùng với Tống gia chủ lại chiếm thượng phong, nhất thời hoảng hốt.