Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1776
Chương: Chấn Thiên Tiên Đế
———————
Vân Phi Dương vừa đi vào trong đại điện hoang vu, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm trang trọng mà uy nghiêm.
Không hề nghi ngờ.
Đây tuyệt đối là một cường giả, từ thanh âm cũng có thể đoán được, hoàn toàn không kém gì Phá Cổ Tiên Đế!
Nhưng sau khi Vân Phi Dương nghe xong, thân thể đột nhiên cứng ngắc, trái tim bỗng nhiên dừng lại trong khoảnh khắc, hai tay không khỏi hơi run rẩy, cùng lúc đó, máu trong cơ thể bắt đầu sôi trào.
Thanh âm đột nhiên xuất hiện vô cùng lạ lẫm, nhưng lại ẩn chứa khí tức tình thân không cách nào dứt bỏ.
Dưới sự cảm nhiễm của khí tức đó, hai đầu gối hắn dần dần thấp xuống, cuối cùng quỳ trên sàn nhà.
Một người.
Quỳ gối trong đại điện hoang vu.
-Phụ thân…
Vân Phi Dương gần như nghẹn ngào.
Hắn đã từng không cha không mẹ, một mình lăn lộn tại Thần Giới.
Nhận mẹ tại Đinh Hồn đài, Vân Phi Dương cảm nhận được sự hạnh phúc của tình thân, bây giờ nghe được tiếng của phụ thân bên trong Thiên Đế Cung càng làm cho cảm giác lẻ loi hiu quạnh trong lòng hắn triệt để biến mất.
Ta không phải cô nhi.
Ta có phụ thân, hắn là Chấn Thiên Tiên Đế!
Ta có mẫu thân, nàng là Thánh Dao tiên tử!-Con ta.
Thanh âm vang lên lần nữa.
-Đời này ta có lỗi nhất chính là còn và mẫu thân con.
Điểm này, Vân Phi Dương đồng ý.
Bởi vì hắn biết, phụ thân là một người say mê võ đạo, dù sau khi thành tựu Tiên Đế cũng thường xuyên tu luyện, rất ít khi làm bạn với người nhà.
Đây không phải một phụ thân có trách nhiệm, cũng không phải một trượng phu đúng nghĩa.
-Cũng may lúc ta còn sống đã lưu lại một vòng tàn hồn sau cùng lại Đế Cung, chờ hơn một vạn năm, cuối cùng chờ con đến.
Chấn Thiên Tiên Đế nói tiếp.
-Phụ thân.
Vân Phi Dương nắm tay nói.
-Là ai giết người!
Mặc dù từ nhỏ chưa thấy qua phụ thân cũng không có nhận được tình thương của cha, nhưng dù sao thù giết cha, không đội trời chung.
-Ha ha ha!
Tiếng cười của Chấn Thiên Tiên Đế vang vọng trong đại điện.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
-Con ta!
Đột nhiên, tiếng cười ngừng lại, Chấn Thiên Tiên Đế ngạo nghễ nói.
-Trong vực này, không ai có thể giết được ta.
Lời này rất ngông cuồng, rất phách lối.
Cuối cùng cũng rõ ràng, tính cách của Vân Phi Dương được di truyền từ phụ thân hắn.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
-Không ai có thể giết người, vậy người chết như thế nào?
-Con trai.
Chấn Thiên Tiên Đế nói.
-Cả đời ta một lòng truy cầu võ đạo, chỉ cầu vấn đỉnh đỉnh phong nhưng quá cố chấp, vô ý tẩu hỏa nhập ma, trở thành ma quỷ giết hại vô tận, mặc dù sau đó nhờ mẫu thân con trợ giúp mà có thể giải thoát, nhưng tâm ma chưa trừ, cảnh giới khó có thể đột phá, buồn bực sầu não mà chết.
Vân Phi Dương trợn mắt.
Nghe phụ thân nói, hắn giống như không phải chết oan.
Mà vì tâm ma chưa bị trừ diệt, cảnh giới khó đột phá, sau cùng phiền muộn chết già?
Biết được tình huống, Vân Phi Dương kém chút té ngã xuống đất, nói:.
-Người không phải bị người giết à.
Chấn Thiên Tiên Đế lần nữa nhắc lại.:
-Con trai, tại Chân Vũ Thần Vực, không ai có thể giết được ta.
-…
Vân Phi Dương giật giật khóe miệng.
Làm nửa ngày, phụ thân chết, hoàn toàn không có hung thủ a, bởi vì không thể đột phá, biệt khuất buồn bực sầu não mà chết.
-Không đúng.
Vân Phi Dương nói:
-Phụ thân là Tiên Đế, thọ nguyên không nói vô hạn, làm sao cũng có thể sống được trăm ngàn năm, làm sao lại chết?
-Ai….
Chấn Thiên Tiên Đế thở dài một hơi.
-Do cha năm đó tẩu hỏa nhập ma, giết hại sinh linh vô số, hao tổn quá nhiều thọ nguyên.
Vân Phi Dương nói:
-Phụ thân, người giết bao nhiêu?
-Nhớ không rõ.
Chấn Thiên Tiên Đế đáp.
-Chỉ nghe mẫu thân con nói, ba tòa đại vị Vương Thành, mười toà tiểu vị Vương Thành đã bị ta san thành bình địa.
-…
Vân Phi Dương đứng hình.
Nghe qua không tính quá nhiều, tổng cộng mới 13 tòa thành trì.
Nhưng Vân Phi Dương biết, dù tiểu vị Vương Thành vắng vẻ như Quan Phong Thành, nhân số cũng lên đến hàng ức.
Còn giống Vương Thành Đông Vực, nhân số từ lâu đã hơn chục ức.
Bắc Trung Ương Vực là khu vực trung tâm nhất Chân Vũ Thần Vực, nhân số khẳng định càng nhiều, phụ thân diệt 13 tòa thành trì, sinh linh chết oan khẳng định không đếm hết.
Đây là thế giới lấy võ làm đầu, đừng nói tẩu hỏa nhập ma, coi như tâm huyết dâng trào mà giết người cũng sẽ không có người quản chế.
Nhưng quan trọng ở chỗ.
Chấn Thiên Tiên Đế là một trong Cửu Đế.
Mặc dù cao cao tại thượng nhưng lại bị giới hạn trong quản chế của Thiên Đạo.
Đồ sát sinh linh vô tội này một khi phát sinh trên người hắn, khẳng định sẽ bị khuếch đại đến vô hạn.
-Mà.
Chấn Thiên Tiên Đế lại nói.
-Những tòa thành trì mà phụ thân diệt đều ở Nam Trung Ương Vực.
-…
Vân Phi Dương lần này té quỵ thật.
Người phụ thân này của ta thật đúng là nhân tài, sau khi tẩu hỏa nhập ma, chạy đến địa bàn người ta đại khai sát giới.
Thậm chí hắn đã nghĩ, sau khi Hồng Uy Tiên Đế biết được thành trì của mình thành trì bị tiêu diệt lần lượt, sắc mặt nhất định vô cùng khó coi, tức điên!
-Khó trách.
Vân Phi Dương vỡ lẽ:
-Hồng Uy Tiên Đế truy sát ta thì ra là muốn cha nợ con trả.
-Quả nhiên.
Chấn Thiên Tiên Đế nói:
-Hồng Uy lão nhi vẫn ra tay, có điều cha có dự kiến trước, sau khi con sinh ra không bao lâu, sớm sai người đưa ngươi đến hạ giới.
-…
Vân Phi Dương im lặng.
Mặc dù biết lý do bản thân ở hạ giới nhưng hoàn toàn không giống với nội dung cốt truyện trong tưởng tượng a.
Làm một gia hỏa tưởng tượng không có giới hạn, hắn từng suy đoán, phụ thân năm đó chém giết cùng cừu nhân, sau cùng bất hạnh vẫn lạc.
Mẫu thân hoặc thủ hạ trung thành đã liều chết giết ra Đế Cung, rồi lấy bí pháp nào đó đưa mình còn trong tã lót đến hạ giới.
Nghĩ như vậy, không sai.
Bởi vì từ trong rất nhiều chuyện xưa, những thiếu niên gánh vác cừu hận, phần lớn đều may mắn chạy trốn như thế.
Hết lần này tới lần khác, chân tướng thực sự lại là phụ thân Vân Phi Dương tẩu hỏa nhập ma, giết lung tung người vô tội, còn giết tới địa bàn của Hồng Uy Tiên Đế.
Về sau tỉnh mê, thấy mình vô tình làm việc ác, biết tên kia sẽ tìm con mình báo thù nrrn vội vã ném vào hạ giới.
Sau khi biết được chân tướng, Vân Phi Dương rất im lặng, bởi vì người ta đều nói hố cha, mà bản thân lại bị cha hố.
-Con ta.
Chấn Thiên Tiên Đế nói.
– Con có thể yên tâm, Tứ Vương, Tứ Văn, Tứ Tướng dưới trướng cha là hạng người phi phàm, bọn họ sẽ bảo hộ con.
” “
Vân Phi Dương trầm mặc.
Một tia tàn hồn của Phụ thân tồn tại bên trong Đế Cung hiển nhiên không biết, hơn một vạn năm qua, Tứ Vương dưới trướng hắn sớm đã không chịu làm kẻ dưới, mỗi người chiếm núi làm vua.
Còn về Tứ Văn, Tứ Tướng, tuy không tìm thấy nhưng Vân Phi Dương cũng có thể suy đoán, bọn họ đã rời đi, tâm không còn ở Bắc Trung Ương Vực.
Bi ai sao?
Tuyệt không bi ai.
Theo Vân Phi Dương, mình còn có huynh đệ.
Không có phụ thân thủ hạ trợ giúp, còn có bọn họ.
ắ ế ố ể ấMà Vân Phi Dương tin tưởng, bọn người La Mục đi theo mình nam chinh bắc chiến, tuyệt đối so có thể tin hơn mấy người Tứ Vương, Tứ Văn, Tứ Tướng.
– Con ta.
Chấn Thiên Tiên Đế nói tiếp.
– Tòa thành trì này lưu cho con, tuy từng là Đế Thành nhưng bị phong ấn quá lâu sớm đã xuống dốc, nếu như con tiếp nhận thì dụng tâm đi kinh doanh, để Chấn Thiên Đế Thành xuất hiện huy hoàng như ngày xưa.
– Con sẽ cố gắng!
Vân Phi Dương chân thành đáp.
– Hài tử.
Chấn Thiên Tiên Đế nói.
– Tìm được mẫu thân, thay cha nói tiếng xin lỗi.
– Vì cái gì mà không tự mình nói?
Vân Phi Dương hỏi ngược lại.
Chấn Thiên Tiên Đế khổ sở nói.
– Khi con tiến vào Đế Cung phát động trận pháp, tia linh hồn này của ta rất khó chống đỡ lâu.
Nói hết lời, thanh âm càng suy yếu.