Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1775
Chương: Chấn Thiên Đế Thành
———————
Thanh âm uy nghiêm đến từ vô tận tinh không do Thiên Đạo phát ra, toàn bộ võ giả Chân Vũ Thần Vực đều nghe được.
-Phong Ấn Trận Chấn Thiên Đế Thành bị Vân Phi Dương phá giải?
Rất nhiều võ giả trừng mắt.
Kinh hãi nhất vẫn là bọn người Hoàng tiền bối ở hiện trường, từng người trợn mắt hốc mồm, ánh mắt lấp lóe tia chấn kinh.
Nguyên lai người trẻ tuổi phá trận là Vân Phi Dương, con trai Chấn Thiên Tiên Đế!
Ông! Ông!
Đúng vào lúc này, tần suất run rẩy của Thiên Đạo Phong Ấn Trận tăng tốc, ánh sáng lấp lóe càng loá mắt.
-Không tốt!
Hoàng tiền bối hô to.
-Trận pháp sắp vỡ nát, chúng ta nhanh chóng rút lui!
Mọi người nghe vậy, sắc mặt sợ hãi, vội vàng dùng hết sức lực chạy càng xa càng tốt.
Một khi trận pháp Thiên Đạo ngưng tụ vỡ nát, uy lực hình thành vô cùng to lớn, bọn họ không dám khinh thường.
Nhưng.
Để mọi người thất vọng.
Phong Ấn Trận Thiên Đạo đang lóe lên hào quang óng ánh bắt đầu dần yếu đi, tần suất cũng hạ dần.
-Hô!
Vân Phi Dương buông lỏng một hơi.
Phong ấn trận bị hắn phá mở có khả năng vỡ nát, cũng may kịp thời bị chưởng khống, bớt vỡ nát phát sinh.
-Ngươi tạm thời không thể biến mất, phải giúp ta chống đỡ ngoại nhân tiến vào.
Vân Phi Dương thì thầm.
Phí sức chín trâu hai hổ mới có thể khống chế, lấy ra dùng làm phòng ngự trận không còn gì tốt hơn, làm sao để nó vỡ nát được.
Nếu như Thiên Đạo có tư duy nhân loại, biết trận pháp mình bố trí không chỉ bị phá giải, còn mượn gió bẻ măng lấy ra dùng làm phòng ngự trận, nội tâm khẳng định sẽ sụp đổ.
Xoát!
Vân Phi Dương đứng lên, cất bước mà đi, dưới sự chứng kiến của bọn người Hoàng tiền bối, toàn bộ thân thể dung nhập vào bên trong Phong Ấn Trận.
-Đi vào!
-Hắn tiến vào Chấn Thiên Đế Thành!
Mọi người hoảng sợ thốt.
Tĩnh Dạ Vương Thành.
Hỗ Bất Tiếu đứng trên thành lâu nhìn về phía Chấn Thiên Đế Thành, khi hắn nhìn thấy Vân Phi Dương tiến vào Phong Ấn Trận, lẩm bẩm.
-Hắn có thể khống chế Đế Thành Tiên Đế lưu lại à/
-Có thể.
ấ ẳ ế ấ ắ ắ ề ếMột lão giả thấp bé chẳng biết lúc nào xuất hiện sau lưng hắn, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Đế Thành.
-Phong ấn Đế Thành được giải trừ, chắc rất nhiều thế lực sẽ rục rịch.
Trên lầu cao nhất thành lâu, một nam tử tóc dài phất phới, khoanh tay mà đứng.
Lão giả tên Tưởng Thiệu, nam tử phong độ nhẹ nhàng tên Tô Phiêu Dật, hai người là thuộc Tứ Vương dưới trướng Chấn Thiên Tiên Đế.
Hai người cũng không bạo phát cảnh giới nhưng so sánh cùng Hỗ Bất Tiếu, khí thế lại không rơi vào thế hạ phong.
Tưởng Thiệu nói.
-Chân Vũ Thần Vực chỉ có chín tòa Đế Thành, ai không muốn chiếm thành của mình.
-Cũng may.
Hắn dừng một chút nói tiếp.
-Phong Ấn Trận còn, những thế lực có ý tưởng, tất phải ước lượng thật tốt.
-Hai vị.
Hỗ Bất Tiếu lên tiếng.
-Bây giờ không phải thời điểm đi cân nhắc người khác, mà suy nghĩ cho chính mình nhiều một chút đi.
Tô Phiêu Dật cười nói.
-Thiếu Đế mới vừa gia nhập Đế Thành, coi như chưởng khống, muốn chinh phạt chúng ta cũng cần phải thêm một quãng thời gian đi.
-Khó mà nói.
-Tốt thôi.
-Ta hiện tại trở về chuẩn bị, nghênh đón Thiếu Đế thảo phạt. Bất quá nói trước, nếu như hắn không có thực lực, ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
Vừa dứt lời, người đã biến mất.
-Lão hủ cũng đi đây.
Bóng người Tưởng Thiệu cũng biến mất, chỉ có một người Hỗ Bất Tiếu còn.
Hắn vẫn nhìn về phía Đế Thành, nói thầm.
-Giải phong Đế Thành chỉ là bước đầu tiên, đường đằng sau sẽ càng khó đi hơn.
Lại nói Vân Phi Dương.
Khi hắn cất bước đi vào, thân thể triệt để dung nhập Phong Ấn Trận, bên trong hoàn toàn mơ hồ, ẩn chứa thiên uy nhàn nhạt.
Bởi vì đã chưởng khống trận pháp triệt để, cho nên Vân Phi Dương đi vào cũng không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Đạp.
Đi được mười bước, hắn ra khỏi không gian mơ hồ, một chân giẫm lên đá cứng.
Kéo màn hình lên cao sẽ phát hiện, Vân Phi Dương đi vào Phong Ấn Trận như một con kiến hôi đang đứng trước một tòa cao sơn.
Đây không phải một tòa núi cao, là một cửa thành.
Vân Phi Dương đứng trước cửa thành, cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé, nội tâm cũng bị rung động thật sâu.
Đi vào Chân Vũ Thần Vực, hắn nhìn thấy qua tiểu vị Vương Thành, nhìn thấy qua đại vị Vương Thành, cũng từng nghĩ tới Đế Thành cao cấp hơn chắc sẽ càng hùng vĩ hơn.
Nhưng khi thấy cổng thành cao vút trong mây, hắn mới ý thức được, thực lực của bản thân hiện tại còn quá yếu.
Trên cửa thành cao lớn khắc bốn chữ Chấn Thiên Đế Thành cứng cáp mạnh mẽ, đồng thời bộc lộ ra khí tức uy nghiêm.
-Nhất định do phụ thân tự mình khắc.
Vân Phi Dương nhìn câu chữ cảm nhận được một cảm giác thân thiết.
-Hô!
Hắn hít sâu một hơi, sau đó đi vào cửa thành, theo mỗi bước đi, cảm giác về nhà càng mãnh liệt.
Một bước.
Mười bước.
Trăm bước
Vân Phi Dương đi qua cổng thành, cuối cùng tiến vào bên trong Chấn Thiên Đế Thành bị phong ấn hơn một vạn năm.
Nhưng khi hắn vừa mới dừng lại trên đường phố rộng rãi, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên biến đổi, thanh âm huyên náo náo nhiệt truyền tới.
Cùng lúc đó, trên đường phố xuất hiện rất võ giả như có như không, bọn họ có vào thành, có ra thành, có hành tẩu trên đường phố, cũng có khách qua đường.
Những võ giả đột nhiên xuất hiện tại đây, cảnh giới thấp nhất cũng đến Tiên Nhân hậu kỳ, dù tiểu nhị khách điếm nào đó cách đó không xa đang nghênh tiếp khách cũng có thực lực Tiên Nhân.
Vân Phi Dương cất bước mà đi, trên đường phố náo nhiệt, dụng tâm cảm thụ phồn hoa đã từng có ở đây.
Thực ra hắn biết, mình tiến vào trong thành, thấy cảnh này đều là huyễn cảnh đã từng có thật.
-Do phụ thân lưu lại sao?
Vân Phi Dương vừa đi, vừa suy nghĩ.
Chấn Thiên Đế Thành tất thật to lớn, trung tâm hai bên đường đều là cửa hàng trang trí hào hoa, tiệm vũ khí, tiệm đan dược, cửa hàng dược tài cái gì cần có đều có, sinh ý mỗi một nhà cũng đều vô cùng nóng cháy.
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
-Đế Thành của phụ thân năm đó nhất định là thành trì phồn hoa nhất nội vực.
Hắn đi đến cuối con đường trung ương, một cung điện bị vân vụ bao phủ hiện ra trong tầm mắt, đồng thời thấu phát Tiên Đế uy áp khiến người ta ngạt thở.
Vân Phi Dương dừng lại, huyết dịch sôi trào.
-Nơi này nhất định là Đế Cung, phụ thân đã từng ở đây!
Đạp.
Hắn cất bước mà đi, hướng về cầu thang Đế Cung.
Đúng vào lúc này, cảnh tượng trước mắt lần nữa phát sinh biến hóa, Tiên Đế uy áp nhất thời tiêu tán.
Vân Phi Dương quay đầu nhìn lại, phát hiện võ giả trên đường phố, hay trong cửa hàng đều đã biến mất.
Một tòa thành trì phồn hoa náo nhiệt khi huyễn cảnh biến mất, trong khoảnh khắc trở nên trống rỗng, không khí càng ẩn chứa vô tận hoang vu.
Thần sắc Vân Phi Dương ảm đạm.
Đã từng là Đế Thành cường thịnh nhất bị phong ấn vạn năm, vậy mà biến thành bộ dáng này, thực khiến người ta đau lòng.
-Ta sẽ để nó lần nữa huy hoàng!
Vân Phi Dương nói thầm, tiếp theo giẫm lên bậc thang phủ đầy rêu phong, đi lên từng bước.
Cuối cùng, hắn đi vào trong Đế Cung tráng lệ bị bụi đất thật dày che giấu, đi vào đại điện rộng rãi.
-Hô!
Một cỗ gió lạnh thổi tới nương theo thanh âm uy nghiêm.
-Con ta, con rốt cục cũng tới.