Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1768
Chương: Thiếu Đế
Bắc Trung Ương Vực vì không có Chấn Thiên Tiên Đế tọa trấn, thành trì vô cùng hỗn loạn, biết được vấn đề Vân Phi Dương rất khó chịu.
Dù sao, phụ thân hắn từng là người thống trị nơi này, võ giả của thành trì không thể ngờ là thần dân của hắn.
Thế lực các đại gia tộc vì tranh quyền đoạt lợi, tùy ý vọng động, như thế sẽ chỉ khiến Bắc Trung Ương Vực nhanh chống xuống dốc.
-Không được.
Vân Phi Dương lãnh lệ nói.
-Ta đây muốn ngăn cản hết thảy, dừng việc chém giết lại để khôi phục trật tự của mỗi thành trì.
Người khác làm như thế, khả năng có vấn đề, duy chỉ có hắn tới làm, không có vấn đề gì cả, bởi vì hắn là con trai Tiên Đế!
-Tất cả nghe kỹ cho ta.
Vân Phi Dương quét ánh mắt qua hai nhà Tống Vệ lạnh lùng nói.
-Từ hôm nay trở đi, Địa Thân Thành này do ta chưởng khống , bất kỳ người nào, bất kỳ thế lực nào đều nghiêm cấm tư đấu.
Thanh âm ẩn chứa Tiên Vương khí tức bao phủ cả tòa thành khiến cho mỗi người trong thành đều có thể rõ ràng nghe được.
Gia chủ Tống gia khó chịu nhìn qua.
Mình đã giải thích rất rõ, tên này còn không có ý thức được, cưỡng ép khống chế Thân Thành sẽ chỉ để Tứ Thiên Vương nhằm vào.
-Nghe được không!
Vân Phi Dương quát lạnh một tiếng.
Lần này, hắn không có chút nào lưu tình, Đạo Ý và Tiên Vương chi lực cùng nhau bạo phát, chấn động màng nhĩ gia chủ hai nhà Tống Vệ và rất nhiều võ giả.
-Nghe được!
Gia chủ Vệ gia cung kính đáp.
Tống gia cường đại, nếu Vệ gia còn đánh, hậu quả là bị diệt, bây giờ có một Tiên Vương đi ra xen vào chuyện bao đồng, hóa giải nguy cơ gia tộc, tự nhiên chấp nhận.-Ngươi thì sao?
Vân Phi Dương nhìn về phía gia chủ Tống gia.
-Nghe được.
Hắn cũng không dám phân cao thấp cùng Tiên Vương, nếu không nhất định không may.
Đương nhiên, gia chủ Tống gia cũng biết nếu Tứ Thiên Vương biết được tin tức này, tiểu tử kia khẳng định sẽ nguy hiểm.
Chờ giải quyết được hắn, mình lại diệt Vệ gia, lúc này xưng bá Địa Thân Thành cũng không muộn.
Ngay thời điểm Tống gia chủ bàn tính, Vân Phi Dương nói.
-Thành chủ Địa Thân Thành để ngươi tạm thời đảm nhiệm đi.
-A?
Gia chủ Tống gia nhất thời trợn mắt.
Gia chủ Vệ gia cũng ngây người, nói.
-Bằng hữu, tuyệt đối không thể.
Vân Phi Dương nói.
-Nhớ kỹ, ngồi lên chức thành chủ, ngươi phải lấy việc phát triển Địa Thân Thành làm chủ, mà không phải bài trừ đối lập, độc quyền một nhà, nếu không ta tất diệt cả nhà ngươi.
Bốn chữ sau cùng ẩn chứa sát cơ vô tận.
Gia chủ Tống gia run da đầu, sâu sắc ý thức được, người trẻ tuổi kia tuyệt không phải đang kể chuyện cười, hắn có lẽ làm thật!
Vân Phi Dương nói.
-Nghe rõ không?
-Nghe rõ!
Gia chủ Tống gia vội đáp.
Vân Phi Dương lại nhìn về phía gia chủ Vệ gia.
-Gia tộc ngươi cũng phải tận tâm tận lực phụ tá, không được tự tiện gây chuyện thị phi.
-Đúng, đúng!
Trước mặt một tên Tiên Vương, hai đại gia tộc chỉ có thể tận lực hạ thấp tư thái, không dám ngỗ nghịch.
An bài tốt hết thảy mọi thứ, Vân Phi Dương nói.
-Tứ Thiên Vương hiện đang nơi nào? Ta hiện tại đi tìm bọn họ.
Khóe miệng gia chủ Tống gia co giật.
Khách không mời mà đến nay đột nhiên đi vào Địa Thân Thành, tự tiện tiếp nhận, lại mệnh lệnh mình tạm ngồi vào chức thành chủ, vốn muốn tìm đường chết.
Bây giờ lại còn muốn tìm xem Tứ Thiên Vương cư ngụ ở chỗ nào, đi tìm bọn họ, quả thật sợ sống dai!
-Ba ngàn dặm bên ngoài thành có một tòa Tĩnh Dạ Thành, Tứ Thiên Vương đang ở đó!
Tống gia chủ vội nói.
-Nói như vậy, Tứ Đại Thiên Vương cũng không ở cùng một chỗ, mà lại tách ra tọa trấn một phương?
Vân Phi Dương hỏi.
-Không sai.
Gia chủ Tống gia trả lời.
-Từ sau khi Tiên Đế đại nhân vẫn lạc, Tứ Đại Thiên Vương mỗi người vẫn tọa trấn thành trì, không ngừng xung đột lẫn nhau.
Vân Phi Dương bất giác ngoài ý muốn, dù sao người nào làm lão đại cũng gây rối, bốn người khẳng định sẽ nội đấu.
Biết được chỗ ở một Thiên Vương, hắn lần nữa căn dặn hai đại gia tộc Tống Vệ, liền đứng dậy rời đi.
-Bằng hữu.
Lúc đưa tiễn, gia chủ Tống gia cuối cùng nhịn không được, mở miệng dò hỏi.
-Tôn tính đại danh!
Mình bị phong làm thành chủ đại diện, nếu để Thiên Vương biết, khẳng định sẽ đến hỏi tội, cho nên phải biết tên người xui khiến, tốt nhất lấy công chuộc tội.
Bởi vậy có thể thấy được, gia chủ Tống gia mặt ngoài cung cung kính kính Vân Phi Dương nhưng lại liếc mắt dò xét.
Một người xa lạ ỷ vào thực lực cường đại đi vào Bắc Trung Ương Vực, chỉ dựa vào một lời thì để bọn hắn tin phục, tuyệt đối không thể nào.
-Nghe rõ ràng.
Vân Phi Dương nói.
-Ta tên Vân Phi Dương.
Nói xong câu đó, hắn biến mất, gia chủ Tống gia đứng ở cửa thành đứng hình.
Đâu chỉ hắn.
Gia chủ Vệ gia cũng đến đưa tiễn và dòng chính hai đại gia tộc đều há to mồm.
-Vệ…Vệ gia chủ, ta vừa rồi không nghe lầm chứ? Hắn.. hắn tên Vân Phi Dương?
Gia chủ Tống gia run rẩy hỏi lại.
Ừng ực.
Gia chủ Vệ gia nuốt một miếng nước bọt, run rẩy nói.
-Ngươi…ngươi không nghe lầm…
Phù phù!
Gia chủ Tống gia trực tiếp co quắp trên mặt đất, mồ hôi lạnh trên trán toát ra, cả kinh hô.
-Trời ạ, hắn là con trai của Chấn Thiên Tiên Đế? Thiếu Đế của chúng ta?
Thiếu Đế.
Một loại xưng hô.
Chỉ có con trai Tiên Đế mới có tư cách nắm giữ.
Danh xưng này cũng giống như con thành chủ, được xưng thiếu thành chủ.
Vân Phi Dương thay mẹ bị phạt tại Đinh Hồn đài, hơn phân nửa võ giả Trung Ương Vực đều mắt thấy, quan hệ thân thế của hắn từ lâu được điên cuồng truyền lại.
Tuy Chấn Thiên Tiên Đế đã vẫn lạc, nhưng con của hắn được võ giả Bắc Trung Ương Vực xưng Thiếu Đế, hoàn toàn không có chút không ổn.
-Trời ạ!
Gia chủ Vệ gia nỗ lực trấn định tinh thần, nói.
-Khó trách hắn muốn chưởng khống Địa Thân Thành, nguyên lai là con trai Tiên Đế!
-Vân Phi Dương!
-Hắn là con trai của Chấn Thiên Tiên Đế!
-Là Thiếu Đế của chúng ta!
Bên trong Địa Thân Thành, rất nhiều võ giả biết được người trẻ tuổi vừa rồi đến đây gọi Vân Phi Dương, triệt để nổ tung, triệt để sôi trào.
Bắc Trung Ương Vực hỗn loạn vạn năm, Tứ Đại Thiên Vương chỉ vì mong muốn của mình, chinh phạt lẫn nhau, khiến cho dân chúng nơi này lầm than, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Ngày hôm nay, con trai Chấn Thiên Tiên Đế trở về để bọn hắn nhìn thấy hi vọng!
Vân Phi Dương cũng không nghĩ tới, danh tiếng của mình lại nổi như vậy, để cho thần dân sinh hi vọng, giờ phút này khi về thành trì Thiên Vương tọa trấn.
Trên đường.
Hắn đi đường tắt đến một thành trì, tình huống giống với Địa Thân Thành, các đại gia tộc tranh đấu lẫn nhau, khiến nội thành máu chảy thành sông.
-Đáng giận!
Vân Phi Dương phẫn nộ không thôi.
Tuy không biết những năm phụ thân thống lĩnh Bắc Trung Ương Vực có mạnh hay không, nhưng bây giờ các gia tộc bên trong các thành đều tranh đấu, loạn thành một đoàn.
Nếu như lúc này, Hồng Uy Tiên Đế có chút dã tâm, phát binh tấn công Bắc Trung Ương Vực, không cần đánh thì có thể cầm xuống tất cả thành trì dễ như trở bàn tay.
-Tứ Thiên Vương!
-Các ngươi thân là thủ hạ của phụ thân ta, ngay thời điểm quần long vô thủ, không đồng tâm hợp lực cùng chung nan quan, ngược lại nội đấu lẫn nhau, tội không thể tha!
Vân Phi Dương hận không thể tìm đến Tứ Thiên Vương, giơ kiếm trảm bọn hắn.