Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1739
Chương: Quân Đoàn Mạnh Nhất Đông Vực
Vân Phi Dương phát hiện Hắc Sư đoàn, ánh mắt lóe ra tia hoảng hốt.
Vạn binh lính đứng bên ngoài mấy chục dặm, đội ngũ sắp xếp vô cùng chỉnh tề, tuy người mặc khải giáp nhưng quanh thân lại ngưng tụ một cỗ khí thế lạnh lùng.
Điều này nói rõ cái gì?
Điều này nói rõ, quân đoàn cản ở phía trước kỷ luật nghiêm minh, thân kinh bách chiến!
– Chẳng lẽ.
Vân Phi Dương suy đoán.- Đây là quân tinh nhuệ của Huy Hoàng vương thành?
Địa phương có quân đội, tự nhiên có tinh nhuệ.
Tỉ như tinh nhuệ Vương Thành, chính là quân đoàn thứ nhất và quân thứ tám đoàn cùng quân đoàn thứ sáu hiện tại.
Vô luận trang bị hay tố chất, rõ ràng mạnh hơn quân đoàn bình thường, dù có nhìn bằng mắt thường cũng có thể biết rõ một hai.
– Lý Du.
Vân Phi Dương hỏi:
– Huy Hoàng vương thành có quân đoàn tinh nhuệ cường đại nào?
“…”
Mộc Thắng Nam lườm hắn một cái.
Tốt xấu gì cũng đã làm tướng quân, vậy mà không biết Huy Hoàng vương thành có quân tinh nhuệ gì.
Lý Du vẻ mặt nghiêm túc đáp.
– Tướng quân, muốn nói quân tinh nhuệ cường đại nhất Huy Hoàng vương thành không thể nghi ngờ là Hắc Sư đoàn!
– Hắc Sư đoàn?
Vân Phi Dương lần nữa dùng tiên niệm dò xét, nhất thời phát hiện, vạn binh lính phía trước đều khoác giáp đen, ngực có khắc đồ án sư bài gào thét.
Nhìn ra.
Đây chính là Hắc Sư đoàn Lý Du nói.
Khóe miệng Vân Phi Dương xuất hiện mỉm cười.
Huy Hoàng vương thành đã điều tới quân tinh nhuệ, như vậy trận chiến này hẳn sẽ không để cho mình thất vọng.
Mộc Thắng Nam nói:
– Hắc Sư đoàn được vinh dự làm quân đoàn mạnh nhất Đông Vực, thống soái Hoa Mạc Phi càng là một trong thập đại danh tướng.
Chuyện Hắc Sư đoàn, quận chúa như nàng tự nhiên nghe nói qua.
– Quân đoàn mạnh nhất?
– Một trong thập đại danh tướng?
Vân Phi Dương kinh ngạc hô.
– Lợi hại như vậy?
Mộc Thắng Nam nói:
– Năm mươi năm trước, Vương Thành ta từng tổ chức qua một lần đối kháng quân sự cùng Huy Hoàng vương thành, vô địch chính là Hắc Sư đoàn.
– Còn có việc này?
Vân Phi Dương kinh ngạc.
Mộc Thắng Nam khổ sở nói:
– Năm đó đối kháng, đối với Vương Thành ta mà nói, là chuyện cũ không dám nhớ lại.
– Nói như thế nào?
Vân Phi Dương hỏi.
Mộc Thắng Nam nhớ lại từng màn khi xưa.
– Mười hai quân đoàn bên ta đều bị Hắc Sư đoàn đào thải, dù đệ nhất quân đoàn, quân đoàn thứ tám cũng không có thể may mắn thoát khỏi.
Vân Phi Dương nói:
– Quân đoàn chúng ta trước kia thật đáng thương.
“…”
Mộc Thắng Nam nhất thời im lặng.
Mình nói ra chuyện cũ không dám nhớ lại này cũng không phải để hắn thương xót cho các quân đoàn khi đó, mà muốn để hắn hiểu rõ, Hắc Sư đoàn Huy Hoàng vương thành khủng bố như thế nào!
– Quận chúa.
Vân Phi Dương nói:
– Cô phóng thích tiên niệm càng xa hơn một chút nhìn xem phía trước có cái gì.
“Ách?”
Mộc Thắng Nam khẽ giật mình, khai hỏa toàn bộ tiên niệm.
Rất nhanh, nàng phát hiện hai mươi dặm trước mặt, binh lính Hắc Sư đoàn mặc hắc sắc chiến giáp, cùng tướng quân Hoa Mạc Phi!
– Không tốt!
Mộc Thắng Nam hoảng sợ hô.
– Là Hắc Sư đoàn!
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
– Quận chúa, đùng dùng biểu hiện sợ hãi như vậy?
Tuy biết được quân đoàn mạnh nhất Đông Vực cũng ý thức được, nếu như tiếp tục mang binh tiến lên thì sẽ đụng bọn hắn.
Nhưng Vân Đại Tiện Thần lại không thèm để ý.
Hắn thấy, Vương Thành năm đó bị Hắc Sư đoàn xong bạo, nguyên nhân chủ yếu nhất là ——mình không có ở đây!
– Ta…
Mộc Thắng Nam trầm mặc.
Vân Phi Dương lắc đầu, tiếp theo mở miệng nói:
– Các huynh đệ, mấy chục dặm phía trước, Quân đoàn mạnh nhất Đông Vực đang bày trận chờ đợi, các ngươi có sợ không?
– Không sợ!
Binh lính quát.
Eo bọn họ thẳng tắp, ánh mắt lấp lóe chiến ý mãnh liệt.
Đổi lại trước kia.
Quân đoàn thứ sáu đừng nói đi đối mặt Quân đoàn mạnh nhất Đông Vực, dù đối mặt bất kỳ một nào quân đoàn phe mình đều sợ hãi không thôi.
Bây giờ, được Vân Phi Dương huấn luyện đoạt vô địch đối kháng quân sự, lần lượt diệt đi không ít quân đoàn Huy Hoàng vương thành, lòng tự tin cường đại đến bạo!
Nhìn quanh thân bọn hắn phát ra chiến ý, thần sắc Mộc Thắng Nam đột nhiên ngốc trệ, không khỏi bị loại không khí tự tin này cảm nhiễm, phần sợ hãi và khẩn trương dần dần tiêu tán.
Đúng, đúng.
Quân đoàn đã từng do mình thống lĩnh sau khi nghênh đón tướng quân mới nhậm chức sớm đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, sớm đã không còn là một đám bùn nhão không dính tường.
Vân Phi Dương nói:
– Hôm nay dùng thực lực các ngươi chứng minh cho thế nhân biết, ai mới là Quân đoàn mạnh nhất Đông Vực!
Binh lính quân đoàn thứ sáu bạo phát khí thế nhất thời hình thành khí lãng khủng bố trong nháy mắt tràn ngập bốn phía, chiến ý càng mãnh liệt chưa từng có.
Ai mới là Quân đoàn mạnh nhất Đông Vực?
Dĩ vãng, không ai sẽ đi nghi vấn Hắc Sư đoàn.
Nhưng ngày hôm nay quân đoàn thứ sáu giết tới nội bộ địch quân lại không thừa nhận, bởi vì bốn chữ mạnh nhất Đông Vực chỉ có quân đoàn thứ sáu Vương Thành mới có tư cách nắm giữ!
“Xoát!”
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm ra khỏi vỏ, Vân Phi Dương kiếm chỉ ngay phía trước, quát.
– Tăng tốc đi tới!
– Tuân lệnh!
Binh lính quân đoàn thứ sáu phẫn nộ rống to, như mãnh thú xuất lồng, phóng về hướng Hắc Sư đoàn.
Mộc Thắng Nam trợn mắt.
Bởi vì quân đoàn thứ sáu bạo phát khí thế càng thêm mãnh liệt hơn mấy lần giao chiến trước, càng thêm rung động.
– Chẳng lẽ…
Nàng che miệng cả kinh.
– Chiến đấu trước đó, bọn họ chưa xuất toàn lực?
– Cảm thấy thế nào?
Vân Phi Dương cười nói.
Từ khi giết tới địa bàn Huy Hoàng vương thành, vô luận công thành hay đối kháng chính diện, quân đoàn thứ sáu đều không phát huy ra thực lực tuyệt đối.
Nghiên cứu nguyên nhân, đối thủ quá yếu.
Mộc Thắng Nam tự giễu.
– Thân là người dẫn quân, vậy mà không hiểu thực lực chân chính quân đoàn của mình…
…- Tướng quân.
Khu đất trống chỗ, phó tướng báo cáo:
– Địch quân phát hiện chúng ta, đang gia tốc đến đây.
Hoa Mạc Phi không nói, nhẹ nhàng giơ tay.
“Xoát! Xoát!”
Vạn binh lính sắp hàng chỉnh tề cấp tốc tách ra, hình thành tiểu đoàn thể mười người làm một đội.
Vẻn vẹn một cái nhấc tay, các binh sĩ đã có thể ngầm hiểu làm ra trận pháp chuẩn bị chiến đấu, quả nhiên không thẹn với Quân đoàn mạnh nhất Đông Vực.
“Oanh! Oanh!”
Đột nhiên, mặt đất hơi run rẩy.
Mà trên không đầu sườn dốc, quân đoàn thứ sáu lấy Lý Du cầm đầu chạy nhanh đến, khí thế ngưng tụ bên ngoài phảng phất như hồng thủy không thể ngăn cản.
Hoa Mạc Phi thấy thế, ánh mắt lấp lóe tia sáng.
Hắn nhìn ra được, binh lính quân đoàn đánh tới phi thường cường hãn, loại mạnh này, xa xa bao trùm quân đoàn thứ nhất, quân đoàn thứ tám năm mươi năm trước.
Rất tốt, rất tốt.
Quân đoàn này còn mạnh hơn mình tưởng tượng, thật không uổng công ta suất quân từ tiền tuyến chạy đến đây.
“Oanh! Oanh!”
Quân đoàn thứ sáu lao xuống sườn dốc, thủ tại mép đất trống.
Vân Phi Dương và Mộc Thắng Nam đứng phía trước đội ngũ, nhìn Hắc Sư Quân đoàn cách đó trăm trượng.
– Mộc Thắng Nam?
Hoa Mạc Phi có chút ngoài ý muốn.
Trong tình báo của hắn, Vương Thành quận chúa từng thống lĩnh qua quân đoàn thứ sáu, sau khi tiến về học phủ tu luyện thì đã rời chức.
– Hoa tướng quân, chúng ta lại gặp mặt.
Mộc Thắng Nam cười nói.
Hoa Mạc Phi nhìn đám binh lính khí thế như hồng sau lưng, nói:
– Xin hỏi phiên hào của quân đoàn?
– Quân đoàn thứ sáu.
Mộc Thắng Nam đáp.
Trên mặt Hoa Mạc Phi xuất hiện kinh ngạc, lặp lại.
– Quân đoàn thứ sáu?