Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1738
Chương: Hoa Mạc Phi
Huy Hoàng vương thành quản hạt khoảng hơn hai mươi thành trì.
Vân Phi Dương suất quân đi đường vòng giết đến, mấy ngày ngắn ngủi đã chiếm lĩnh bốn tòa.
Có thể nói.
Trước mặt quân đoàn thứ sáu cường hãn, binh lính thủ thành thật không có sức chống cự.
Thậm chí, Huy Hoàng vương thành nhiều lần phái tới quân đoàn cũng bị lần lượt đánh tan.
Mà việc chạy đến nội viện người ta quấy rối này, chỉ sợ chỉ có Vân Phi Dương dám làm, dám chơi, mà không lo lắng bị đối phương hốt gọn.
Đương nhiên.
Hắn quấy rối ở bên trong thật hạn chế đại quân Huy Hoàng vương thành ở tiền tuyến, bọn họ thủy chung không có khởi xướng một vòng tiến công mới.
“Ông!”
Một ngày nào đó, lưu quang lấp lóe.
Một trận pháp phòng ngự hình thành triệt để bao phủ Thôn Linh Thành vào bên trong.
– Được.
Vân Phi Dương phủi phủi tay nói:
– Chúng ta tiếp tục đánh du kích.
Thành trì bị bố trí phòng ngự trận pháp, kì thực bị triệt để phong tỏa, địch nhân muốn đoạt lại một lần nữa, chỉ sợ cần hao phí không ít tâm thần.
– Tên này…
Mộc Thắng Nam theo phía sau âm thầm lắc đầu.
Bình thường, thành bị Vân Phi Dương phá, trước cướp sạch các đại gia tộc và cửa hàng bên trong, sau đó dùng trận pháp phong tỏa, phủi mông một rời đi.
Nếu như không phải biết đang chiến tranh, Mộc Thắng Nam sẽ hoài nghi mình đang đi theo hắn làm cường đạo.
Nghiêm ngặt trên ý nghĩa mà nói.
Vân Đại Tiện Thần thật đang đánh cướp!
Cầm xuống bốn tòa thành trì, Tiên thạch, tinh hạch, vũ kỹ cùng chí bảo bên trong tạo hóa giới chỉ có thể nói không đếm hết.
– Đều là một thành nhỏ.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
– Nếu như chiếm lĩnh thành trì đại quy mô, chẳng phải sẽ phát tài?
– Đừng quá đắc ý.
Mộc Thắng Nam theo phía sau bĩu môi.
– Huy Hoàng vương thành chắc chắn sẽ không để cho ngươi không coi ai ra gì, nói không chừng, hiện tại đã phái càng nhiều quân đoàn đến vây quét ngươi.
– Thế thì càng tốt.
Vân Phi Dương cười nói.
– Bọn họ phái đến quân đoàn càng nhiều, binh lực tiền tuyến càng ít, có thể giảm bớt áp lực quân đoàn cho chúng ta.
– Đúng thế.
Mộc Thắng Nam đồng ý.- Lý Du.
Vân Phi Dương dò hỏi,
– Xung quanh Thôn Linh Thành có thành trì lớn hơn chút hay không.
Lý Du chỉ về quan lộ đằng trước, đáp.
– Tướng quân, theo đường này đi về phía tây năm trăm dặm có một tòa Hỏa Linh thành, quy mô đủ so với tiểu vị Vương Thành.
– Thật?
Ánh mắt Vân Phi Dương nóng rực lên.
Mộc Thắng Nam nói:
– Hỏa Linh thành chính là một trong hai thành trì lớn nhất Huy Hoàng vương thành quản hạt, thực lực thành chủ hoàn toàn không kém gì tiểu vị Tiên Vương.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
– Đã có tiểu vị Tiên Vương, tại sao không phải Vương Thành?
Trong hiểu biết của hắn, nếu như thành chủ đạt tới tiểu vị Tiên Vương, quy mô thành trì đủ lớn, hoàn toàn có thể được phong Vương Thành.
Mộc Thắng Nam giải thích.
– Theo Tiên Đế quy định, bên trong đại vị Vương Thành quản hạt không thể có tiểu vị Vương Thành tồn tại.
Vân Phi Dương nói:
– Ý cô là, Hỏa Linh thành đã đủ cấp bậc nhưng thuộc về Huy Hoàng vương thành, cho nên không thể xưng Vương Thành?
– Không sai.
Mộc Thắng Nam gật đầu.
Vân Phi Dương cau mày.
– Còn có quy định này.
Tên này từng nghĩ rằng, có nên yêu cầu Mộc thành chủ một tòa thành trì, mình phát triển lớn mạnh thành Vương thành, hiện tại xem ra chỉ sợ không được.
Vân Phi Dương quyết định tấn công Hỏa Linh thành.
Thời điểm hắn tiến về, Hoa Mạc Phi thống lĩnh Hắc Sư Quân đã trú đóng trong thành trì.
Đây không phải trùng hợp, mà Hoa Mạc Phi suy đoán theo đường tấn công của Vân Phi Dương, nếu như người này còn tiếp tục tấn công, mục tiêu kế tiếp không phải Hỏa Linh thành thì cùng là một tòa thành trì khác lân cận.
– Hoa tướng quân.
Trên cổng thành, thành chủ Hỏa Linh thành cười nói:
– Tòa thành trì này của ta trú đóng 20 ngàn quân, đám người kia cũng không dám đến tấn công đâu.
Hoa Mạc Phi là tướng quân của quân đoàn tinh nhuệ nhất, được Mạc thành chủ coi trọng, dù tiểu vị Tiên Vương cũng phải biểu hiện tôn kính.
Bất quá.
Vị thành chủ này rất tự tin đối với quân đoàn mình chăm chú huấn luyện, không cho rằng quân đoàn Vương Thành dám tìm đường chết đến công kích Hỏa Linh thành.
– Lý thành chủ.
Hoa Mạc Phi nhắc nhở.
– Lần lượt năm quân đoàn, bốn tòa thành trì bị công phá, thực lực đối phương không thể khinh thường, chớ bất cẩn.
– Không sai, không sai.
Lý thành chủ nịnh nọt.
– Bây giờ có tướng quân tọa trấn Hỏa Linh thành, nếu như đám tặc quân kia dám đến, kết cục khẳng định là bị toàn diệt.
Hoa Mạc Phi nói:
– Lý thành chủ, bản tướng còn có quân sự phải xử lý, không tiện đưa tiễn.
Sắc mặt Lý thành chủ hơi đổi, nhưng vẫn chắp tay cười nói:
– Hoa tướng quân, Lý mỗ cáo từ trước.
Chờ hắn rời khỏi, Hoa Mạc Phi gọi phó tướng, phân phó.
– Ven đường, trăm lý thiết hạ một trạm gác ngầm, một khi gió thổi cỏ lay, lập tức hồi báo.
– Vâng.
Phó tướng tuân lệnh, lúc này điều động thủ hạ.
Hoa Mạc Phi một người đứng trên thành lầu, ánh mắt nhìn về phía phương xa, bên trong ánh mắt lóe ra chiến ý.
Tuy hắn cũng không biết, quân đoàn đột kích là quân đoàn thứ mấy Vương Thành, cũng không biết tướng quân là ai, nhưng vô cùng khát vọng có thể phân cao thấp cùng đối phương.
– Tướng quân!
Một lúc lâu sau, phó tướng vội vã trèo lên lên thành lâu, báo:
– Ngoài trăm dặm phát hiện địch quân, nhân số đại khái vạn, ước chừng nửa canh giờ sẽ đuổi tới Hỏa Linh thành.
– Quả nhiên tới.
Hoa Mạc Phi không ngoài ý muốn, mà chính hỏi:
– Quân đoàn thứ mấy?
Hắn cần phải biết quân đoàn nào, biết người mình sắp gặp mặt là ai?
Phó tướng lắc đầu nói.
– Chi đội ngũ này không có cờ, không cách nào xác định là quân đoàn thứ mấy của Vương Thành.
– Xem ra, là không muốn cho chúng ta biết là quân đoàn thứ mấy rồi.
Hoa Mạc Phi lẩm bẩm.
– Tướng quân, chúng ta đóng giữ thành trì hay chủ động xuất kích?
Phó tướng dò hỏi.
Hoa Mạc Phi liếc hắn một cái, nói:
– Còn cần hỏi sao?
“Xoát!”
Phó tướng hành lễ, tiếp theo quay người rời đi, sau đó cấp tốc điều động Hắc Sư đoàn nội thành ầm vang ra khỏi thành.
Từ khi Hoa Mạc Phi lĩnh quân đến nay, chỉ cần vừa khai chiến, không có thủ, chỉ có công, chính nhờ phong cách tác chiến bưu hãn này, quân giới Đông Vực hình dung đội quân của hắn là trường mâu không gì không phá.
Lại nói Vân Phi Dương.
Khi hắn mang theo quân đoàn đi vào khu vực ngoài trăm dặm Hỏa Linh thành, nhất thời phát hiện lính trinh sát núp trong bóng tối.
Lấy cường độ tiên niệm tên này, dù một con kiến nhỏ nấp cũng có thể tuỳ tiện phát giác.
– Tại sao có trạm gác ngầm?
Vân Phi Dương nói thầm.
– Chẳng lẽ, bọn họ đã ý thức được ta sẽ tấn công Hỏa Linh thành?
– Xem ra, Huy Hoàng vương thành vẫn còn có người thông minh đâu, có thể suy đoán mục tiêu theo tuyến đường hành quân của ta.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Nói thật, mấy ngày nay công bốn tòa thành, diệt không ít quân đoàn, tổng thể mà nói, đối thủ thực quá yếu, thắng cũng không quá cao hứng.
Hắn rất hi vọng đối phương có thể phái ra quân đoàn ra dáng, tướng quân ra dáng, so tay một trận cùng mình, như thế mới có thể chứng minh quân đoàn thứ sáu tự mình bồi dưỡng rốt cuộc có lực chiến đấu mạnh cỡ nào.
– Hửm?
Đột nhiên, Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Tiên niệm thủy chung khuếch tán bắt được một đám quân đoàn đang bày trận đợi địch tại một mảnh khu vực trống trải ngoài thành hai mươi dặm.