Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1737
Chương: Tin Chiến Thắng Liên Tục
-Oanh! Oanh!
Tiếng nổ mạnh truyền lại từ trên khoảng không Kha Mặc thành, trải qua một vòng oanh tạc, trận pháp phòng ngự được bố trí lại không nhúc nhích tí nào.
-Thật yếu.
Vân Phi Dương không thèm chú ý nữa.
Trận pháp có đổ vỡ hay không là phụ thuộc vào linh hồn lực của hắn, sau khi tiếp nhận oanh kích, hoàn toàn không có dao động.
Cảnh giới Vân Phi Dương không cao nhưng linh hồn lực và Đạo Ý lại mạnh khủng khiếp.
-Bành! Bành!
Đúng lúc này, đạn pháo địch quân lần thứ hai bắn mạnh tới, lần nữa đánh vào trận pháp phòng ngự, kết quả vẫn là không có tạo thành tổn thương chút nào.
-Uy.
Vân Phi Dương đứng trên lầu thành, hô:
-Đạnn pháo các ngươi quá yếu, đừng lấy ra làm mất mặt xấu hổ.
-Gia hỏa đáng giận!
Hai tên Tướng quân thống lĩnh phẫn nộ.
-Đổi đạn pháo!
-Xoát!
-Xoát!
Trăm binh lính nhanh chóng xuất ra đạn pháo hình thành từ tinh hạch cao cấp, bổ sung vào máy ném.
-Bắn!
-Bành! Bành! Bành!
Đạn pháo đột kích, kéo theo ánh sáng.
-Oanh!
Cuối cùng, trăm phát pháo đạn lần nữa đánh vào trận pháp phòng ngự, nhưng vẫn không có tạo thành ba động năng lượng mảy may.
-Làm sao có thể!
Hai Tướng quân trừng mắt.
Phải biết.
Đạn pháo lần này lắp vào từ tinh hạch cấp Tiên Nhân, trăm viên cùng lúc bắn ra, uy lực đủ sức để có thể so với 100 Tiên Nhân.
Nhưng đánh vào trận pháp phòng ngự, không những không đánh nát, thậm chí không có hơi chấn động động một cái.
-Có đạn pháo mạnh hơn không?
Tiếng của Vân Phi Dương lần nữa truyền tới, xem thường thật sâu.
Nói thật.
Lấy cường độ linh hồn hiện tại của hắn, coi như ngạnh kháng 100 viên đạn pháo cấp Tiên Nhân đại viên mãn cũng tuyệt đối không có vấn đề gì lớn.
-Tiếp tục oanh tạc cho ta!
Một tên Tướng quân phẫn nộ quát.
-Oanh!
-Oanh!
Từng đợt từng đợt đạn pháo rơi xuống, chuẩn xác không sai mà nổ tung trên trận pháp phòng ngự, đáng tiếc chưa từng làm trận pháp rung chuyển mảy may.
-Giết!
-Giết!
Đột nhiên, đằng sau truyền đến tiếng rống giận dữ.
Chỉ thấy binh lính Quân đoàn thứ sáu lấy Lý Du cầm đầu lao đến từ phía sau.
Hóa ra bên trong Kha Mặc thành chỉ có hai người Vân Phi Dương và Mộc Thắng Nam, còn Lý Du và đám binh lính đã sớm mai phục ngoài thành.
-Xoát! Xoát!
Binh lính Quân đoàn thứ sáu cấp tốc xông lại.
-Muốn chết!
Tướng quân phe địch cười lạnh một tiếng, lúc này hạ lệnh.
-Toàn diệt!
-Giết!
-Giết!
Hai Quân đoàn tổng cộng hai vạn binh lính phẫn nộ nghênh chiến.
Đổi lại trước kia, Mộc Thắng Nam nhìn thấy nhân số Quân đoàn thứ sáu ở thế yếu, nhất định sẽ rất lo lắng, nhưng bây giờ lại có thể bình tĩnh đối mặt.
Dù sao, ba Quân đoàn lúc trước đã bị bọn người Lý Du toàn diệt, mà bây giờ đơn giản chỉ có hai Quân đoàn, giải quyết bọn họ khẳng định dễ như trở bàn tay.
-Oanh! Oanh!
Gần ba vạn người chém giết cùng một chỗ.
Từng binh lính Quân đoàn thứ sáu như lang như hổ, trong nháy mắt lấy được ưu thế áp đảo.
-Oanh!
Ánh sáng lấp lóe trên chiến trường làm người ta chói mắt, từng binh lính quân địch bị đánh giết.
Chỉ một lát, hai Quân đoàn của Vương thành Huy Hoàng đã bị binh lính Quân đoàn thứ sáu chia cắt, chiến đấu một cách cực kì bị động.
-Có chút không ổn.
Một tên Tướng quân nhíu mày.
Giờ phút này hắn đã nhìn ra, thực lực Quân đoàn Vương Thành này rất mạnh, vận dụng chiến thuật cũng đạt đến cực hạn.
-Giết!
-Giết!
Tiếng rống giận dữ vang vọng bầu trời.
Một trận đại chiến kịch liệt diễn ra.
Sau một canh giờ huyết chiến, chiến tranh kết thúc, hai Quân đoàn địch nhân bị diệt mất một vạn người, tàn binh còn lại chật vật rút lui.
Vân Phi Dương không có hạ lệnh truy kích, mà hạ lệnh thu về tất cả máy móc, gác trên tường thành Kha Mặc thành.
-Tướng quân.
Lý Du khoác khải giáp nhuốm máu đi vào trong thành, nói:
-Bên ta bỏ mình trăm người, thụ thương hơn ba trăm.
-Xoát!
Vân Phi Dương đưa ra mấy trăm viên đan dược, nói:
-Cho người bị thương ăn vào.
-Rõ!
Lý Du tuân lệnh, vội vàng phát xuống đan dược cho binh lính bị thương, mà bọn họ phục dụng xong, thương thế cấp tốc được chữa trị.
Mộc Thắng Nam cầm lấy bình thuốc, nhìn tên đan dược viết trên đó, kinh ngạc nói:
-Siêu cấp Liệu Thương Đan, sao ta chưa từng nghe nói qua vậy?
-Đây là ta sáng tạo ra, cô đương nhiên chưa nghe nói qua.
Vân Phi Dương cười đáp.
Mộc Thắng Nam khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi lại.
-Ngươi còn biết luyện đan?
Vân Phi Dương tiêu sái hất đầu.
-Cô đang chất vấn một thập nhị phẩm Đan Đế đó?
ẩ ế-Ngươi là thập nhị phẩm Đan Đế?
Mộc Thắng Nam trợn trừng.
Nàng dù không hiểu đan đạo nhưng vẫn vô cùng rõ ràng cấp bậc, thập nhị phẩm Đan Đế phi thường lợi hại!
-Không phải đang khoác lác đó chứ?
Mộc Thắng Nam nói.
Thật nói trúng, Vân Đại Tiện Thần đang khoác lác.
Lấy lý giải đan đạo của hắn hiện tại, nếu như đi nghiệm chứng, hẳn có thể lấy được xưng hào thập phẩm Đan Đế, nhưng còn về thập nhị phẩm Đan Đế mạnh nhất, tạm thời còn không đạt được.
-Tin hay không thì tùy?
Vân Phi Dương nhún nhún.
Sau khi đánh tan hai Quân đoàn, thời gian bình tĩnh ngắn ngủi đến.
Huy Hoàng Vương thành như ý thức được sự mạnh mẽ của Quân đoàn địch nhân chiếm lĩnh Kha Mặc thành, cho nên một mực không có phái binh giết tới.
-Không thể một mực chờ đợi bọn họ đến tấn công, cần phải chủ động xuất kích mới được.
Vân Phi Dương thì thầm.
Ngày thứ hai, hắn mang theo Quân đoàn thứ sáu ra khỏi thành, tiến công một tòa thành trì gần đây.
Còn về Kha Mặc thành, thì bị hắn dùng trận pháp phòng ngự phong tỏa, người khác không đánh vào được, cư dân ở trong cũng khó đi ra.
-Báo!
Đại sảnh Phủ thành chủ, một binh lính đến báo:
-Quân đoàn thứ sáu của Chân tướng quân đã công phá Thôn Linh Thành.
-Tốt!
-Rất tốt!
Mộc thành chủ đại hỉ.
Thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Vân Phi Dương suất lĩnh Quân đoàn thứ sáu đã giết vào nội bộ Huy Hoàng Vương thành, lần lượt công chiếm thành công bốn tòa thành trì.
Từng tin từng tin truyền tới, Mộc thành chủ quả nhiên đại hỉ không thôi, dù sao, Vân Phi Dương làm ầm ĩ trong lãnh địa Huy Hoàng Vương thành, áp lực biên cảnh sẽ giảm bớt không ít.
-Báo!
Lại có binh lính đến báo.
-Chân tướng quân giao chiến cùng địch quân tại Thôn Linh Thành, thành công diệt đi một Quân đoàn.
Mộc thành chủ không kìm được vui mừng.
Dịch tiên sinh nói.
-Thành chủ, Huy Hoàng Vương thành hiện tại chỉ sợ rất đau đầu.
Không sai.
Vô cùng đau đầu.
Đại sảnh phủ thành chủ Huy Hoàng Vương thành, Mạc thành chủ mặt đen lại nói.
-Quân đoàn của Vương Thành lần lượt công chiếm bốn tòa thành trì trong địa bàn của ta, các ngươi thật không có cách nào tiêu diệt chúng!
-Thành chủ!
Một tên Tướng quân lên tiếng.
-Quân đoàn kia cực kì âm hiểm, mỗi lần công thành thì đều di chuyển phương vị, hoàn toàn không cách nào khóa chặt vị trí cụ thể.
-Một đám thùng cơm!
Mạc thành chủ cả giậnquát.
-Thành chủ!
Nhưng vào lúc này, một binh lính đến báo.
-Hoa tướng quân cầu kiến.
Mạc thành chủ nói:
-Mời vào.
-Vâng.
Rất nhanh, một Tướng quân mặc áo giáp đen, anh tuấn uy vũ bất phàm đi tới.
Người này tên Hoa Mặc Phi, sinh ra trong danh môn, giỏi về dụng binh, một trong Thập Đại Danh Tướng Đông Vực, hắn thống lĩnh Hắc Sư Quân, được xưng Quân đoàn mạnh nhất Đông Vực.
-Thành chủ.
Hoa tướng quân ngừng chân, hành lễ.
-Mạt tướng nguyện ý lãnh binh xuất chiến.
Hắn vốn trấn thủ tại biên cảnh, bởi vì Vân Phi Dương làm quá ầm ĩ, Mạc thành chủ chỉ có thể triệu hắn tới.