Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1736
Chương: Đây Là Tới Đưa Trang Bị
Từ lúc Vân Phi Dương tới gần ba tên tướng quân đến khi ba đạo kiếm quang xuất hiện, có thể nói tốc độ ánh sáng để hình dung, sau khi hắn thu hồi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, ba cái đầu tách rời, máu tươi vung vãi giữa không trung.
-Phù phù! Phù phù!
Ba bộ thi thể không đầu ngã rơi xuống đất.
-Tướng quân!
Binh lính rút lui thấy thế, sợ hãi không thôi.
Thực lực ba tên tướng quân đều là Tiên Nhân hậu kỳ, lại bị Tướng lãnh địch quân ba kiếm chém rơi đầu, thực lực quá kinh khủng rồi!
-Tên này…
Mộc Thắng Nam cũng giật mình.
-Giết!
-Giết!
Binh lính Quân đoàn thứ sáu phía dưới mắt thấy Tướng quân địch quân bị Chân Tướng quân giết chết, sĩ khí phóng đại, hô hào đinh tai nhức óc, tăng tốc đuổi theo.
Rất nhanh.
Bọn họ đuổi kịp.
Kết quả là, một trận chiến tranh vạn người đối chiến hơn hai vạn người mở màn, chém giết, sinh mệnh như cỏ rác.
. . .
-Ha ha ha!
Trong đại sảnh Vương Thành, Mộc thành chủ nhìn tin chiến thắng truyền đến từ Huệ Lan thành, sảng khoái cười ha hả.
Lần nữa đoạt lại thành trì bị ba Quân đoàn địch cướp đi, đây tuyệt đối là đại thắng!
Nhưng.
Khi Mộc thành chủ tiếp tục xem tiếp, lại ngưng cười.
Bởi vì phía trên viết —— ba Quân đoàn địch, kể cả ba Tướng quân, đều bị tiêu diệt.
-Xoát!
Mộc thành chủ đứng dậy, cả kinh hô.
-Toàn… Toàn diệt?
-Thành chủ.
Dịch tiên sinh sớm nhìn qua tình báo, cười nói:
-Biểu hiện của Chân Tướng quân vượt qua tưởng tượng.
-Đúng vậy.
Mộc thành chủ gật đầu.
Hắn và Dịch tiên sinh chỉ cần Quân đoàn thứ sáu có thể đoạt lại Huệ Lan thành, hoàn toàn không ngờ diệt sạch ba Quân đoàn địch.
-Haha!
Mộc thành chủ cười to.
-Chờ Chân Tướng quân trở về, bản thành chủ nhất định sẽ khao thưởng hậu hĩnh!
Dịch tiên sinh lắc đầu.
-Thành chủ, mời tiếp tục nhìn xem.
-Ồ?
Mộc thành chủ vội vàng xem tiếp nội dung tình báo mới biết, sau khi Vân Phi Dương diệt đi ba Quân đoàn, không có khải hoàn hồi triều, mà một đường truy sát tàn binh.
-Lấy đạo của người trả cho người.
Dịch tiên sinh cười nói.
-Dịch mỗ cũng không nghĩ tới chiêu này của Chân Tướng quân.
. . .
Trong núi rừng tối tăm, từng bóng người xuyên qua bên trong, hiển nhiên, chính là các binh sĩ của Quân đoàn thứ sáu.
Bọn họ sau khi diệt đi ba Quân đoàn, tiếp tục đi tới, bây giờ đã ra khỏi khu vực thuộc Vương Thành chưởng khống.-Uy.
Mộc Thắng Nam truyền âm.
-Chúng ta cứ lỗ mãng xông vào địa phận Huy Hoàng Vương thành sẽ không bị phát hiện chứ?
-Khẳng định sẽ bị phát hiện.
Vân Phi Dương đáp.
Khóe môi Mộc Thắng Nam giật giật.
-Đã biết sẽ bị phát hiện, tại sao còn muốn hung hăng chạy tới?
Vân Phi Dương cười nói.
-Bọn họ đã đến gây sự với chúng ta, tại sao chúng ta lại không thể trả đũa?
-Thì ra là thế.
Mộc Thắng Nam hiểu rõ.
-Tướng quân.
Nhưng vào lúc này, Lý Du đến đưa tin.
-Phía trước năm mươi dặm chính là Kha Mặc Thành của Huy Hoàng Vương thành.
Có giáo huấn lúc trước, lần này hắn hồi báo cho Mộc Thắng Nam.
-Tướng quân.
Vân Phi Dương nói:
-Mời ra lệnh đi.
-Mệnh lệnh gì?
Mộc Thắng Nam mờ mịt.
Vân Phi Dương nói:
-Đương nhiên là mệnh lệnh công thành.
-Cái này…
Mộc Thắng Nam có chút lúng túng nói:
-Hay là ngươi chỉ huy đi.
Trải qua giao chiến lần này, nàng đã biết, ở phương diện lĩnh quân, Vân Phi Dương mạnh hơn mình gấp mấy lần.
-Không được.
Vân Phi Dương nghiêm túc nói.
-Cô là Tướng quân, ta là Phó tướng quân, sao có thể nắm quyền chỉ huy chính.
Mộc Thắng Nam nghe được tên này đang nhạo báng mình, bĩu môi.
-Lúc trước ở trên núi, một mực do ngươi chỉ huy, đã vượt quyền, đừng quan tâm nhiều như vậy.
-Được thôi.
Vân Phi Dương không hề đùa nghịch nàng, chân thành nói.
-Đánh hạ Kha Mặc thành!
-Rõ!
Lý Du tuân lệnh rời đi.
Không bao lâu, gần vạn binh lính lao ra từ trong rừng núi.
. . .
-Lão bát.
Kha Mặc thành, một binh lính thủ thành lười biếng đứng ở cửa thành, nói:
-Ngươi nói, lúc nào chúng ta có thể lên chiến trường.
-Thôi thôi.
Binh lính gọi Lão bát nói:
-Việc canh cửa thành này tốt bao nhiêu, trên chiến trường không phải đi chịu chết.
-Nhưng…
Tên lính kia còn muốn nói chuyện lại nghe được âm thanh ầm ầm truyền đến, lúc này hắn đứng thẳng sống lưng, nhìn ra ngoài thành.
Lần nhìn này lại làm hắn kém chút hoảng sợ té ngã.
Bởi vì binh lính Quân đoàn thứ sáu bộc phát sát cơ kinh khủng ầm vang giết tới.
Tốc độ kia, trận thế kia, rất đáng sợ!
-Không tốt!
Lão bát cả kinh hô.
-Là quân đoàn của Vương Thành!
-Mẹ ta ơi!
Tên binh lính lúc trước đòi lên chiến trường bị Quân đoàn thứ sáu đang vọt tới như lang như hổ dọa hai chân run rẩy.
-Nhanh! Nhanh!
Lão bát là một lão binh, hắn vội quát to.
-Đóng cửa thành, Quan Thành…
-Sưu ——
Đúng lúc này, một mũi tên bay tới, trực tiếp xuyên thủng qua ngực hắn, người cũng ầm vang ngã xuống đất.
-Lão… Lão bát…
Tên lính kia hãi nhiên, tiếp theo co quắp ngã xuống đất.
-Ầm ầm!
Không bao lâu, Quân đoàn thứ sáu lấy Lý Du dẫn đầu đã xông lại cũng cấp tốc tràn vào mở rộng cổng thành ra.
-Xoát!
Vân Phi Dương hạ xuống trước mặt binh lính hoảng sợ co quắp, cười nói:
-Chúc mừng, ngươi đã được lên chiến trường.
. . .
Kha Mặc thành là một thành trì tương đối nhỏ được Huy Hoàng Vương thành quản hạt, quân sĩ trú bên trong có khoảng ngàn.
Sau khi Quân đoàn thứ sáu đánh vào, rất nhanh tiêu diệt đi trú quân, triệt để chiếm lĩnh thành trì.
Võ giả trong thành thì từng người trợn mắt hốc mồm, hiển nhiên không nghĩ tới, Quân đoàn Vương Thành sẽ đánh đến nơi đây.
Không đúng.
Một đoạn thời gian trước, chẳng phải có ba Quân đoàn xuất phát từ nơi này sao?
Lúc này bọn họ có lẽ cũng đã vượt qua đường biên giới giết vào khu vực Vương Thành, tại sao Quân đoàn đối phương vòng qua đến?
Chẳng lẽ nói, ba Quân đoàn cũng không có phát hiện Quân đoàn Vương Thành để bọn hắn có thể lăn lộn tới đây?
Võ giả trong thành sẽ không nghĩ tới, ba Quân đoàn kia đã bị toàn diệt, ba Tướng quân cũng đã đầu một nơi thân một nẻo.
. . .
Võ giả trong Kha Mặc thành cũng không nhiều, chỉ có mấy ngàn người, thực lực đa số đều là Chuẩn Tiên, cho nên dù thành trì bị người ta chiếm, cũng không dám phản kháng.
Vân Phi Dương hạ lệnh, lần lượt quét qua các gia tộc trong nội thành một lần, thu hoạch Tiên thạch và tinh hạch.
Loại hành vi này rất phổ biến, dù sao, hai quân trong lúc giao chiến, đã đánh hạ thành trì đối phương, khẳng định phải lục soát vật tư.
Đáng tiếc duy nhất là.
Thành trì quá nhỏ, gia tộc không nhiều, thu được Tiên thạch và tinh hạch cũng không phải rất nhiều.
Sau khi thu đồ vào tạo hóa giới chỉ, Vân Phi Dương lúc này bố trí trận pháp phòng ngự trong thành. Hắn thấy, nếu như Huy Hoàng Vương thành nhận được tin tức, nhất định sẽ phái Quân đoàn tới.
Quả nhiên như vậy.
Hai ngày sau, có hai Quân đoàn của Huy Hoàng Vương thành xuất hiện ngoài thành.
Bọn họ lần này đến đây còn mang theo vũ khí công thành loại lớn, hiển nhiên muốn đoạt lại Kha Mặc thành.
-Hắc.
Vân Phi Dương đứng trên thành lầu, nhìn từng máy ném, khóe miệng hiện lên mỉm cười.
-Đây là tới đưa trang bị.
-Bành! Bành!Đúng vào lúc này, máy ném được bài trí hơn mười dặm bên ngoài bắt đầu bắn, từng viên đạn pháo bắn tới, trực tiếp đánh vào trận pháp phòng ngự.