Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1735
Chương: Trảm Đầu Tướng Địch
Một quân đoàn của Vương thành Huy Hoàng chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã bị diệt mất một nửa, mà phe mình tổn thất lại chưa đến trăm người, điều này khiến Mộc Thắng Nam đứng trên núi trợn mắt hốc mồm.
Lúc tấn công Lăng Hoa Thành, Quân đoàn thứ sáu dùng trọng nỗ san bằng thành bình địa, căn bản không có giao thủ cùng cường đạo, ngày hôm nay lần đầu nhìn thấy Quân đoàn thứ sáu biểu hiện sự mạnh mẽ trong giao chiến để tâm thần cho nàng rung động.
– Tạm được?
Vân Phi Dương cười nói.
– Ây.
Mộc Thắng Nam lấy lại tinh thần, hỏi.
– Dù rất không tệ nhưng làm sao công phá thành trì?
– Đương nhiên là tiếp tục oanh tạc.
Vân Phi Dương hạ lệnh, binh lính Quân đoàn thứ sáu lần nữa bắn tên.
Không ngoài ý muốn.
Trong thành có kết giới phòng ngự bảo hộ, mũi tên rất khó rung chuyển.
– Hưu! Hưu!
Các binh sĩ tiếp tục bắn tên.
Vân Phi Dương ngồi tại trên đá lớn, cười nói:
– Ta ngược lại muốn xem, trận pháp bọn họ có thể chống đỡ tới khi nào.
Trong Huệ Lan thành.
Tên Tướng quân vừa trở về kia trèo lên tường thành, ánh mắt ẩn chứa lửa giận.
Quân đoàn mình bị diệt mất 5000 binh, tuyệt đối là tổn thất lớn.
Một tên Tướng mặt nghiêm túc nói:
– Vương Thành phái tới Quân đoàn này, thực lực có chút mạnh.
– Có phải Quân đoàn thứ nhất hay Quân đoàn thứ tám hay không?
Một tên Tướng quân khác suy đoán.
Quân đoàn thứ nhất và Quân đoàn thứ tám của Vương Thành phi thường nổi danh tại Đông Vực.
– Hẳn thế.
Hai tên Tướng quân đồng ý.
Đối kháng quân sự lúc trước, Mộc thành chủ phong tỏa tin tức ra ngoài.
Cho nên Huy Hoàng Vương thành cũng không biết, Quân đoàn thứ nhất tinh nhuệ trong tinh nhuệ đã bị Quân đoàn thứ sáu diệt hết.
Hiện tại trong Vương thành, có thể xứng với hai chữ tinh nhuệ, tự nhiên cũng chỉ có Quân đoàn do Vân Phi Dương thống lĩnh – Quân đoàn thứ sáu.
Ba tên Tướng quân ý thức được đối phương phái ra Quân đoàn tinh nhuệ, cho nên không có dự định lần nữa ra khỏi thành nghênh chiến, mà lựa chọn tử thủ trong Huệ Lan thành.
Thấy bọn họ không ra, Vân Phi Dương hạ lệnh một mực oanh tạc.
– Hưu! Hưu!
Mưa tên lần lượt đột kích, lần lượt đánh vào trận pháp phòng ngự.
Không biết trải qua bao nhiêu lần oanh kích, kết giới phòng ngự thực chất hóa bắt đầu run rẩy, bắt đầu sinh ra khe hở.
– Không tốt.
Một tên Tướng quân nói.
– Trận pháp sắp không chịu được, nhanh phái người gia trì!
– Xoát! Xoát!
Mấy ngàn binh lính hành động, tiến vào bên trong trận pháp, lấy linh hồn lực bản thân để gia trì trận pháp, làm trận pháp lung lay sắp đổ trong nháy mắt được tăng cường.
– Quả nhiên là trận pháp phòng ngự loại gia trì.
Nhìn kết giới phòng ngự lần nữa trở nên vững chắc, khóe miệng Vân Phi Dương hiện lên mỉm cười.
– Lý Du, phân ra ngàn người đi chế tạo mũi tên gỗ, còn lại tiếp tục oanh kích kết giới phòng ngự.
– Rõ!
Lý Du tuân lệnh, lúc này điều động ngàn binh lính tiếp tục chặt cây chế tạo tên gỗ.
Cứ như thế, lại đi qua mấy vòng oanh tạc, kết giới phong ngự kiên cường lúc trước lần nữa trở nên yếu ớt.
Mấy ngàn binh lính đang gia trì trận pháp bị thương linh hồn.
Tướng quân phe địch lúc này hạ lệnh để bọn hắn rút lui, lần nữa đổi một nhóm binh lính mới tiến vào, khiến cho trận pháp lại một lần trở nên kiên cứng.
Cũng không lâu lắm.
Sau khi tiếp nhận mưa tên oanh tạc, binh lính trong trận pháp lần nữa thụ thương.
– Nhanh!
Một tên Tướng quân phất tay.
– Tiến vào trong gia trì trận pháp!
– Xoát! Xoát
Nhóm binh lính thứ ba tiến vào.
Vân Phi Dương ngồi trên đá lớn nhìn thấy kết giới phòng ngự tăng cường, cười nhạt một cái nói.
– Ta nhìn các ngươi có bao nhiêu người có thể thay phiên.
– Thì ra là thế.
Mộc Thắng Nam rốt cục hiểu rõ.
Tên này một mực để binh lính oanh tạc kết giới phòng ngự, không phải vì công phá, mà là vì tiêu hao binh lính gia trì trận pháp của phe địch.
Không sai.
Mục đích của Vân Phi Dương đúng là như vậy.
Hắn muốn dựa vào chính trận pháp mà đối phương bố trí, tiêu hao binh lực của bọn họ.
Ba tên Tướng quân bên trong Huệ Lan thành cũng ý thức được ý định của Vân Phi Dương, một người cau mày nói.
– Đối phương muốn kéo đổ chúng ta, không thể tử thủ.
– Đáng giận.
Tướng quân Quân đoàn bị hao tổn hơn nữa binh lính cả giận nói:
– Không bằng ra khỏi thành đánh với bọn hắn một trận!
– Không được.
Một tên Tướng quân quả quyết nói:
– Lần này chúng ta đến đây chỉ vì phân tán binh lực Vương Thành, không phải đến chính diện khai chiến.
Người khác tức giận nói:
– Mấy lần thay phiên, bên ta đã có hơn năm ngàn lính bị thương linh hồn, khó có thể hình thành lực chiến đấu, nếu cứ bị oanh tạc, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Rõ ràng chiếm cứ Huệ Lan thành, nắm quyền chủ động tuyệt đối, kết quả lại bị người ta kiềm chế, không thể nghi ngờ rất phiền muộn.
Một tên Tướng quân hơi chút cân nhắc, ngưng trọng nói:
– Rút quân.
– Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ.
Một tên khác Tướng quân nói:
– Hiện tại, rút quân là lựa chọn sáng suốt nhất.
Tướng quân có Quân đoàn tổn thất thê thảm dù khó chịu nhưng chỉ có thể đồng ý.
Kết quả là, binh lính gia trì phòng ngự trận nhao nhao rút lui, mà cổng thành phía sau cũng mở ra, binh lực ba Quân đoàn cấp tốc rút lui.
Trên núi, Mộc Thắng Nam thấy thế, vui vẻ nói:
– Bọn họ bỏ thành!
– Thế này có cái gì tốt mà cao hứng?
Vân Phi Dương hỏi.
Mộc Thắng Nam khẽ giật mình, nói:
– Chúng ta đoạt lại Huệ Lan thành, điều này chẳng lẽ không đáng cao hứng?
– Không đáng.
Nhìn về phía Quân đoàn địch rút lui, Vân Phi Dương thản nhiên nói:
– Nếu như diệt được ba Quân đoàn này trong phạm vị Huệ Lan Thành, đó mới là chuyện đáng cao hứng.
– A?
Mộc Thắng Nam trợn mắt.Nàng nghĩ rất đơn giản, cướp Huệ Lan thành về.
Mà Vân Phi Dương đâu muốn đơn giản, hắn muốn quân địch có đến mà không có về!
– Xuất kích!
– Xoát!
– Xoát!
Binh lính Quân đoàn thứ sáu lúc này lao xuống núi, toàn bộ triển khai tốc độ nhanh nhất đuổi theo ba Quân đoàn địch đang chạy trốn!
Nói thật.
Đổi lại Quân đoàn khác, muốn đuổi theo khoảng cách này có chút khó.
Nhưng binh lính Quân đoàn thứ sáu lại một mực tu luyện trong Trọng Lực Trận, dù sức chịu đựng hay tốc độ đều không phải Quân đoàn khác có thể so sánh.
– Xoát! Xoát!
Dưới một trận truy sát điên cuồng, khoảng cách giữa hai bên càng rút ngắn.
– Tốc độ thật nhanh!
Mộc Thắng Nam phi hành giữa không trung, nhìn binh lính phía dưới, ánh mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Chiếu theo tốc độ này, chỉ sợ không cần một giờ thì có thể đuổi kịp đám địch quân đang rút lui.
– Đáng giận!
Phía trước trên không, một Tướng quân đang phi hành quay lại nhìn, cả giận nói:
– Đây rốt cuộc là Quân đoàn gì, sao chạy nhanh như vậy?
– Không được.
– Nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp.
Một tên Tướng quân ngừng chân, ánh mắt lạnh nhạt nói:
– Ba người chúng ta bọc hậu, yểm hộ binh lính rút lui.
– Tốt!
Hai người khác cũng dừng lại.
Thực lực ba tên Tướng quân đều là Tiên Nhân hậu kỳ, nếu không phải hoàn cảnh ép buộc, bọn họ cũng sẽ không đích thân xuất thủ, ngăn cản Quan đoàn thứ sáu đuổi theo.
– Làm sao?
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
– Bọn họ muốn xuất thủ?
– Rất rõ ràng.
Mộc Thắng Nam mở miệng, đồng thời phóng ra khí tức của mình, cho thấy ý định đã chuẩn bị kỹ càng giao thủ cùng tướng địch.
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Ba tên tiểu lâu la này giao cho ta.
– Xoát!
Trong khi nói chuyện, tăng tốc.
Chỉ qua một lát, Vân Phi Dương đã cách một tên tướng địch mười trượng.
– Keng!
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí lạnh lùng hiện lên.
– Xoát!
Vân Phi Dương sử dụng Thiên Túng Bộ, lần nữa xuất hiện ở khu vực giữ hai tên Tướng quân còn lại, hai đạo kiếm quang từ hai bên trái phải trong nháy mắt bay ra.