Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1734
Chương: Binh Ta Huấn Luyện, Lấy Một Địch Hai!
Vân Phi Dương hoàn toàn có thể triệu hồi ra Phá Cổ Tiên Đế, trực tiếp giết tới Huệ Lan thành diệt sát toàn bộ 30 ngàn binh lính.
Nhưng hắn cũng không như thế, bởi vì đây là chiến tranh thực sự, nếu chiến tranh thì nên đường đường chính chính dùng binh lính, chiến thuật, mưu kế đến quyết định thắng thua.
30 ngàn địch quân thủ thành lại có thêm cả kết giới phòng ngự, làm thế nào công thành?
Binh sĩ của Vân Phi Dương đóng trú trên núi, đang suy tư vấn đề này. Cuối cùng, hắn quyết định tạo mũi tên, lần lượt công kích kết giới Huệ Lan thành.
– Lý Du, mang binh lính đi chặt cây chế tạo mũi tên.
– Hả?
Lý Du trợn mắt.
Dùng cây cối bình thường chế tạo mũi tên, cái này rất bình thường nếu bên trong thế tục, nhưng ở nội vực có tác dụng gì không?
– Nhanh đi.
– Vâng!
Lý Du tuân lệnh, chỉ huy mấy trăm thủ hạ, chặt cây để chế tạo mũi tên.
Trong thời gian cực ngắn, mấy vạn mũi tên gỗ đượ chế tạo.
Vân Phi Dương lấy sắt từ tạo hóa giới chỉ gia công đầu mũi tên.
Mộc Thắng Nam nói:
– Mũi tên làm từ gỗ này đừng nói đối phó với binh lính Huy Hoàng vương thành, coi như chim chóc vực nội cũng chưa chắc có thể tạo thành thương tổn.
Vân Phi Dương cười một tiếng, linh hồn lực khuếch tán, phân hóa thành vô số, bao phủ từng cây mũi tên. Rất nhanh, mấy ngàn mũi tên, vô luận thân tên hay mũi tên đều được tiểu trận pháp gia trì.
– Quận chúa.
Hắn cười nói:
– Cô có thể thử!
Mộc Thắng Nam không rõ ràng cho lắm, nhặt lên một mũi tên đã được trận pháp gia trì, nhẹ nhàng dùng lực bẻ, kết quả không bị gãy.
– Kỳ quái!
Nàng kinh ngạc, sau đó lại dùng thêm mấy phần sức lực nhưng vẫn không có bẻ gãy được. Đến khi nàng bộc phát ra tám thành lực lượng mới có thể bẻ gãy.
– Cái này…
Mộc Thắng Nam mộng bức.
Tuy cảnh giới của nàng chỉ có Tiên Nhân trung kỳ, nhưng có thể so cao thấp cùng với hung thú hậu kỳ, vận dụng đến tận tám thành lực lượng mới có thể bẻ gãy. Có thể thấy được mũi tên sau khi được trận pháp gia trì cứng đến mức độ nào.
– Thế nào?
Vân Phi Dương hỏi.
Mộc Thắng Nam vứt mũi tên, thản nhiên nói:
– Tuy rất cứng rắn, nhưng có lực sát thương hay không?
– Có chứ.
Vân Phi Dương tự tin đáp.
Hạ lệnh.
– Tiếp tục chế tạo tên gỗ.
Lý Du tiếp tục mang người đi đốn củi, cũng bắt đầu sinh ra số lượng lớn mũi tên gỗ.
Nếu như để người ta nhìn thấy một màn này khẳng định sẽ cạn lời. Dù sao, đây cũng là quân chính quy của Vương Thành, thế mà đi làm mấy công việc này.
Cảnh giới của binh lính Quân đoàn số sáu đều ở cấp độ Chuẩn Tiên, tự mình ra tay chế tạo mũi tên gỗ, tốc độ nhanh như chớp. Vẻn vẹn chỉ trong một ngày đã chế tạo hơn 20 vạn mũi tên.
Vân Phi Dương cũng không nhàn rỗi, lần lượt phân hóa linh hồn lực bố trí tiểu trận pháp để gia cố độ cứng cho mũi tên.
Tất cả đều sẵn sàng, thừa dịp trời vừa sáng, hắn hạ lệnh binh lính lấy ra Bạo Liệt Nỗ, sau đó phối hợp với mũi tên gỗ đã được trận pháp gia trì.
– Xoát!
– Xoát!
Trên đỉnh núi, vạn binh lính lần lượt tản ra, có ngồi cũng có ẩn thân sau tảng đá. Tất cả lần lượt dựng trọng nỗ, nhắm Huệ Lan thành cách đó hơn mười dặm.
– Bắn tên.
Vân Phi Dương hạ lệnh.
– Xoát!
– Xoát!
Vạn tiễn xuất hiện, bắn tới.
– Đinh! Đinh!
Một loạt mũi tên ồ ạt lao tới bị kết giới phòng ngự vô hình ngăn trở truyền đến âm thanh thanh thúy.
– Địch tập!
– Địch tập!
Bên trong Huệ Lan thành có tiếng thông báo.Binh sĩ đóng giữ hành động, cấp tốc thông báo.
– Ở trên núi!
Có một tên lính hô.
Mọi người cùng nhau nhìn lại nhưng không thấy được quân đoàn thứ sáu, chỉ nhìn thấy từng đợt mưa tên lao tới.
-Đinh! Đinh!
Không biết gì à? Chúng ta có kết giới phòng ngự, mưa tên cũng bị ngăn lại.
Lúc này, ba quân đoàn địch đã phát hiện quân đoàn thứ sáu đóng trên đỉnh núi phía dối diện, khóe miệng dương lên nụ cười khinh thường.
Niên đại nào rồi?
Binh lính Vương Thành mà sử dụng tên gỗ?
– Hưu!
– Hưu!
Đúng vào lúc này, đợt mưa tên thứ ba lao tới, lần nữa đánh lên trên kết giới phòng ngự.
– Ngu xuẩn!
Một tên tướng quân thản nhiên nói.
– Chỉ bằng mũi tên cấp thấp này, dù bắn liên tục ba mươi năm cũng không có khả năng phá được kết giới phòng ngự của chúng ta.
– Ai.
Người còn lại nói.
– Ta còn tưởng rằng Vương Thành muốn đoạt lại Huệ Lan thành, hẳn sẽ phái quân đoàn thực lực mạnh mẽ đến, ai dè lại phái một đám binh tôm tướng cua.
Các tướng quân Huy Hoàng vương thành rất xem thường Quân đoàn thứ sáu.
– Xoát! Xoát!
Đợt mưa tên lần thứ tư lần nữa đột kích.
Một tên tướng quân thấy thế, lạnh lùng nói:
– Bản tướng ra khỏi thành, đi diệt đám binh tôm tướng cua này.
– Như thế cũng được.
Hai tên tướng quân khác không có ý kiến.
Trên núi.
Mộc Thắng Nam cau mày.
– Bốn lần oanh kích, căn bản không phá nổi kết giới phòng ngự.
– Đừng nóng vội.
Vân Phi Dương cười nói:
– Từ từ sẽ đến.
– Từ từ sẽ đến?
Mộc Thắng Nam chỉ thấy cổng thành Huệ Lan thành mở, một quân đoàn lao ra, thản nhiên nói:
– Người ta không cho ngươi cơ hội!
Vân Phi Dương cười nói:
– Trốn ở trong thành còn sống thêm một đoạn thời gian. Vậy mà lại đi ra tìm cái chết.
Nói rồi, vung tay lên.
– Xoát!
Lý Du tuân lệnh, lúc này chỉ huy 5000 binh lính xuống núi, còn về 5000 tên binh lính còn lại vẫn giơ Bạo Liệt Nỗ, tiếp tục bắn.
Không bao lâu, 10 ngàn binh lính Huy Hoàng vương thành tiến đến chân núi. Trên người bọn họ mặc chiến giáp màu đen, vũ khí vô cùng tinh xảo.
Lý Du suất lĩnh 5000 binh lính lao xuống, triển khai trận thế tại một chỗ có địa thế khá rộng lớn trên sườn núi.
– Hừ.
Tên rướng quân kia cười lạnh một tiếng, tiếp theo khua tay quất.
– Toàn diệt!
– Giết!
– Giết!
Vạn binh lính phẫn nộ rống to, thúc ngựa giương đao giết tới.
Bọn người Lý Du không sợ hãi, ngược lại còn dương binh khí lên, lao thẳng tới.
Mộc Thắng Nam trên núi lo lắng nói.
– Binh lính quân địch nhiều hơn bọn Lý Du, sẽ không sao chứ.
– Không sao.
Vân Phi Dương cười nói.
– Binh do ta huấn luyện, thấp nhất cũng phải có thực lực lấy một địch hai.
– Thôi!
Mộc Thắng Nam bĩu môi.
Nhưng khi nhìn 5000 binh lính Lý Du suất lĩnh chiến đấu cùng vạn quân địch, nàng lại nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Quan chiến từ trên cao nhìn xuống để cho nàng phát hiện, tuy số lượng binh lính của quân ta ít nhưng khi giao thủ lại hoàn toàn không ở vào hạ phong, mà dựa vào trận pháp thần kỳ lần lượt giết chết binh lính địch.
Mới đầu, tình huống này còn không quá rõ ràng.
Càng về sau, Mộc Thắng Nam càng cảm nhận được, bọn Lý Du không chỉ có chiếm được thế chủ động, mà thậm chí còn gắt gao áp chế đối phương.
– Giết!
– Giết!
Tiếng rống giận dữ truyền lại.
Binh lính Quân đoàn thứ Sáu như mãnh thú xuất chuồng, cầm lưỡi dao sắc bén trong tay lần lượt đánh giết binh lính quân địch.
Một trăm tên.
Năm trăm tên.
Một ngàn tên.
Hai ngàn tên.
Binh lính Huy Hoàng vương thành không ngừng bỏ mình, sĩ khí rơi xuống đáy cốc.
– Làm sao có thể!
Tên tướng quân lúc trước còn xem thường quân đoàn do Vân Phi Dương lĩnh xuất, khi thấy binh lính phe mình đã chết hai, ba ngàn, không thể nói được gì.
– Đáng giận!
Hắn phẫn nộ nắm tay, không cam lòng nói.
– Rút lui!
– Xoát! Xoát!
Quân địch quyết định rút lui, trong ánh mắt xuất hiện vẻ hãi nhiên.
Quân đoàn có thực lực chiến đấu mạnh mẽ như thế, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
– Muốn chạy sao?
Vân Phi Dương cười lạnh một tiếng, lúc này hạ lệnh cho 5000 binh lính cầm trọng nỗ bắn xuống chỗ binh lính quân địch chạy trốn.
– Xoát! Xoát! Xoát!
Mũi tên lao tới như mưa.
– Sưu! Sưu!
Từng mũi tên gỗ xuyên thấu chiến giáp quân địch, xuyên thấu thân thể.
– Phù phù! Phù phù!
Từng tốp binh lính chạy trốn ngã xuống đất. Mà khi bọn hắn chạy tới Huệ Lan thành, số lượng đồng bạn đã chết đã hơn ba ngàn!