Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1733
Chương: Chiến Sự, Khởi
Một tháng sau.
Vân Phi Dương vượt qua biển rộng mênh mông về đến Đông Vực.
Nhưng khi hắn vừa tới đến trên không nội thành lại phát hiện trên giáo trường trong quân doanh có binh lính mấy quân đoàn đang tập kết.
– Chẳng lẽ phát sinh chiến sự?
Vân Phi Dương suy đoán.
“Hô!”
Thôn Vân Bạch Long chầm chậm rơi vào phủ Tướng Quân cũng hóa thành hình thái Mini.- Tướng quân.
Vừa mới ổn định thân thể, một binh lính đến báo.
– Thành chủ cho mời.
– Biết.
Vân Phi Dương sắp xếp bọn người Bách Lý Nghiên cẩn thận, sau đó tiến về phủ thành chủ, vừa đi vào đại sảnh, chỉ thấy Dịch tiên sinh cũng ở bên trong, hắn đứng lên nói:
– Chân tướng quân, ngươi đã trở về.
– Dịch tiên sinh.
Vân Phi Dương nói:
– Ta nhìn binh lính tập kết trong quân doanh, chẳng lẽ Huy Hoàng vương thành đã khai chiến?
– Không sai.
Vẻ mặt Dịch tiên sinh nghiêm túc nói:
– Một tháng trước, Vương Thành khởi xướng tấn công, bây giờ đã lần lượt chiếm lĩnh bốn tòa thành.
Vân Phi Dương hỏi.
– Không phải đã sớm bố trí quân đoàn trấn thủ biên giới à?
Dịch tiên sinh đáp.
– Huy Hoàng vương thành lần này điều động mười vạn đại quân, năm quân đoàn bên ta rất khó chống cự, chỉ có thể liên tục bại lui.
Vân Phi Dương cau mày.
– Huy Hoàng vương thành lần này muốn chơi lớn.
Dịch tiên sinh nói:
– Nửa tháng trước, thành chủ lại điều động năm quân đoàn, nhưng chậm chạp khó có thể thu phục các thành trì bị chiếm.
Vị mưu sĩ này chỉ có mưu kế nhưng quân đoàn tiền tuyến thủy chung không cách nào đột phá, để hắn vô cùng bất đắc dĩ.
Nhưng vào lúc này, Mộc thành chủ đi tới.
Hắn ngưng trọng nói:
– Chân tướng quân, ngươi đã trở về, mau chóng suất lĩnh quân đoàn thứ sáu tiến đến trợ giúp Huệ Lan thành.
– Huệ Lan thành?
Vân Phi Dương nhất thời giật mình.
Hắn năm đó nhìn qua địa đồ khu vực Vương Thành khống chế, Huệ Lan thành vắng vẻ, căn bản không giáp giới với Huy Hoàng vương thành.
Dịch tiên sinh nói:
– Thống soái Huy Hoàng vương thành chia binh hai đường, đường vòng công kích Huệ Lan thành, hôm qua có chiến báo đưa tới, tình huống vô cùng nguy cấp.
“Xoát!”
Quanh thân Vân Phi Dương lấp lóe ánh sáng, Thái Hư Bạch Kim chiến giáp khoác thân, nói:
– Ta hiện tại đi ngay.
Nói rồi quay người tiến về quân doanh.
Nếu là tướng quân Vương Thành, có chuyện phát sinh, khẳng định nghĩa bất dung từ xuất chiến.
Huống hồ, đưa bọn người Bách Lý Nghiên đến đây, muốn ở chỗ này phát triển lâu dài, nếu có thể biểu hiện không tệ trong chiến tranh, thành chủ sẽ cho mình rất nhiều ưu đãi.
– Thành chủ.
Dịch tiên sinh nói:
– Có Chân tướng quân, Huy Hoàng vương thành lần này khẳng định lấy thất bại kết thúc.
Mộc thành chủ mong đợi nói:
– Bản thành chủ an vị chờ tin chiến thắng truyền về.
Doanh địa quân đoàn thứ sáu, Mộc Thắng Nam đang nóng nảy đi tới đi lui.
Nàng hôm nay mặc chuyên dụng chiến giáp cho nữ tử, cả người bộc lộ ra tư thế hiên ngang.
– Phụ thân cũng thực sự là.
Mộc Thắng Nam tung chân đá cục đá trên mặt đất, rất là khó chịu nói:
– Tại sao phải chờ tên kia về.
Huệ Lan thành bị tập kích, nàng sớm đã nhận được tin tức, từng chủ động xin chỉ huy quân đoàn thứ sáu xuất chiến giết giặc.
Nhưng bị Mộc thành chủ từ chối, lý do là chờ Chân Đức Suất trở về lại thương nghị tiếp.
– Ta mới là tướng quân.
– Hắn chẳng qua là một cái phó tướng.
Mộc Thắng Nam càng nghĩ càng phiền muộn.
“Xoát!”
Đột nhiên, một trận gió thổi tới.
Mộc Thắng Nam quay người nhìn lại thì thấy Vân Phi Dương đứng trước mặt mình, mỉm cười nói:
– Quận chúa mặc chiến giáp càng có một phen vận vị nha.
Mộc Thắng Nam vốn rầu rĩ không vui nghe hắn nói, khóe miệng hiện ra mỉm cười.
Dù sao cũng là nữ nhân, ưa thích nghe lời khen.
Vân Phi Dương thu hồi ánh mắt, tiếp theo cao giọng quát:
– Tập hợp!
“Xoát!”
“Xoát!”
Tiếng quát vừa ra, binh lính trong trướng bồng nhanh chóng chui ra, cấp tốc sắp xếp tốt đội hình.
– Tướng quân!
Lý Du hành lễ quát:
– Quân đoàn thứ sáu, tập kết hoàn tất!
Vân Phi Dương hài lòng gật gật đầu, tiếp theo nói:
– Toàn quân xuất phát, tiến về Huệ Lan thành!
– Tuân lệnh!
Lý Du hô.
– Xuất phát!
Vân Phi Dương không có bất kỳ chậm trễ nào suất lĩnh quân đoàn thứ sáu xuất phát hướng về Huệ Lan thành.
Trên đường, hắn lấy địa đồ ra, quan sát cẩn thận, xác định ý đồ của đối phương khi đi đường vòng tấn công Huệ Lan thành.
Rất nhanh phát hiện, dù nhìn từ góc độ nào, Huệ Lan thành đều là một tòa thành trì không có chút ý nghĩa chiến lược.
– Xem ra, địch nhân sở dĩ tấn công thành này chỉ vì phân tán binh lực bên ta.
Vân Phi Dương nói thầm.
Chiến thuật này có chút ý tứ, nhưng hắn thấy không có tác dụng gì, bởi vì giải quyết một đám địch quân chạy nhanh một đoạn đường dài, là sự việc rất nhẹ nhàng đơn giản.
– Tướng quân.
Nhưng vào lúc này, phó tướng Lý Du báo cáo.
– Có chiến báo truyền đến, Huệ Lan thành đã thất thủ.
– Đối phương có bao nhiêu binh lực?
– 30 ngàn.
– Vẫn rất nhiều đấy.
Vân Phi Dương cười nói.
Mộc Thắng Nam còn tức giận nói:
– Lý Du, ta mới là đang tướng quân, ngươi có chiến báo mà sao báo cho hắn trước?
– Cái này…
Lý Du nhất thời cứng ngắc.
Tuy thành chủ phân chia lại quân hàm cho Vân Phi Dương nhưng trong lòng hắn và binh lính quân đoàn thứ sáu, Vân Phi Dương vẫn là tướng quân, vẫn là thiên lôi hắn sai đâu đánh đó.
Mộc Thắng Nam tiếp nhận quân đoàn cũng ý thức được, cho nên một mực rầu rĩ không vui.
Rõ ràng mình là tướng quân, kết quả lại có đãi ngộ phó tướng quân, nếu đổi lại người khác, khẳng định cũng không vui.
– Nhớ kỹ.
Vân Phi Dương cười nói:- Về sau có việc, hướng hồi báo Mộc đại tướng quân chúng ta trước.
– Tuân lệnh.
Lý Du vội vàng nói, rất nhanh lui ra.
Vân Phi Dương còn thấp giọng nói:
– Quận chúa, hiện tại là thời gian quan trọng, không cần để ý chi tiết.
“Hừ.”
Mộc Thắng Nam lườm hắn một cái, tiếp tục đi đường.
Nữ nhân này thực chỉ khó chịu, vẫn rất tán thành đối với Vân Phi Dương.
Vài ngày sau.
Quân đoàn thứ sáu đuổi đến Huệ Lan thành.
Đối thủ lần này cũng không phải mấy ngàn tên ngụy trang cường đạo, mà chính là 30 ngàn quân chính quy, cho nên Vân Phi Dương cũng không có phát động tấn công, trước hết để cho binh lính che giấu, bắt đầu quan sát tình huống trong thành trì.
Mộc Thắng Nam truyền âm.
– Chúng ta dùng trọng nỗ đấm nát cổng thành, trực tiếp giết vào?
Khóe miệng Vân Phi Dương hơi rút.
– Đại tỷ, cô cho rằng bạo liệt tiễn của ta lấy không hết, dùng mãi không cạn à?
Phân phối bạo liệt tiễn cho quân đoàn thứ sáu hao phí không ít tinh hạch của hắn, bây giờ số lượng binh lính hiện có cũng không phải rất nhiều.
– Còn nữa.
Vân Phi Dương nói:
– Đối phó bọn địch quân này, không dùng được bạo liệt tiễn.
Mộc Thắng Nam bĩu môi, nói:
– Không dùng bạo liệt tiễn, ngươi tính làm sao công thành?
Vân Phi Dương chỉ trán.
– Đương nhiên phải cái này để công thành.
Nói rồi ngắm nhìn xung quanh, sau cùng khóa chặt ánh mắt vào ngọn núi hơn hai mươi dặm phía trước.
– Có biện pháp.
Vân Phi Dương lúc này mang quân đoàn thứ sáu hướng về cao sơn phía trước.
Chiếm cứ địa thế hơi cao ráo.
Có thể thấy rõ ràng nội bộ Huệ Lan thành.
Vân Phi Dương phát hiện, trong thành trì có rất nhiều lão giả mặc trường bào đang bố trí phòng ngự trận pháp.
– Thấy không.
Hắn chỉ bên trong, truyền âm nói với Mộc Thắng Nam.
– Người ta đã bố trí trận pháp kết giới, nếu như dùng trọng nỗ oanh kích, chỉ sẽ lãng phí bạo liệt tiễn.