Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1730
Chương: Tây Hoài Thành
———————
Về đến Quan Phong thành, Vân Phi Dương khó được phóng túng bản thân, trừ việc ngưng luyện Tiên thạch trong tạo hóa giới chỉ, mỗi lúc trời tối đều cùng Thôi Tinh Đàm, Liễu Tứ Hải uống rượu.
Đương nhiên.
Hắn cũng sẽ không quên Vương chưởng quỹ Hằng Thông cửa hàng.
Lúc tới nói chuyện với nhau, đồng thời cũng đổi lấy không ít hạ phẩm Tiên thạch, cung cấp cho cửa hàng vận chuyển thường ngày.
Mười ngày sau.
Vân Phi Dương sớm rời giường, mới vừa đi đến chính đường của y quán đã thấy Bách Lý Nghiên đang tính toán gì đó ở quầy hàng.
Nữ nhân này đã tạo thành thói quen, trời vừa sáng thì rời giường, sau đó kiểm kê sự vụ cùng phân phối xong danh sách dược tài cần mua.
– Sự việc trong tiệm cứ giao cho Tiểu Tiểu xử lý là được, nhanh chuẩn bị một chút, chúng ta lên đường tiến về Tây Hoài Thành.
Vân Phi Dương đi tới nói.
Quan Phong thành và Tây Hoài Thành cách nhau rất xa, phải sớm đi đường.
Bách Lý Nghiên khép sổ sách, đi ra quầy hàng nói:
– Tiên sinh, ta đã chuẩn bị, hiện tại lên đường.
Vân Phi Dương dò xét nàng một phen, nói:
– Cô cứ mặc ý phục này mà đi?
– Không được sao?
Bách Lý Nghiên mờ mịt.
Nàng mặc một bộ váy dài thanh sắc, tuy rất phối hợp nhưng nhìn tổng hợp thì lại tương đối bình thường.
– Không được.
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Đi, ta và cô đi mua mấy bộ y phục ra dáng.
“A.”
Bách Lý Nghiên theo hắn rời khỏi y quán.
Hai người lần lượt đi dạo mấy tiệm trang phục, Vân Phi Dương chọn lựa mấy bộ y phục giá cả rất đắt đỏ.
Người dựa vào y phục, ngựa dựa vào yên.
Bách Lý Nghiên thay đổi một bộ y phục dùng vải vóc thượng thừa mới tinh, cả người nhất thời khôi phục khí chất tiểu thư thế gia trước đó.
– Không tệ.
Vân Phi Dương hài lòng.
– Đây mới là người của ta nè.
Bách Lý Nghiên ngượng ngùng cúi đầu.
– Đi thôi.
Vân Phi Dương nói:
– Chúng ta đi tìm Liễu thành chủ, tiến về Tây Hoài Thành.
Giữa bầu trời.
Thất Thải Lưu Vân Xa được Thôn Vân Bạch Long kéo cực tốc mà đi, bên trong có Vân Phi Dương và Bách Lý Nghiên mỹ mạo như tiên.
Còn về Liễu Tứ Hải thì như mã phu ngồi trước xe.
Không có cách nào.
Thần Thất Thải Lưu Vân Xa của Vân Đại Tiện chỉ cho phép nữ nhân ngồi vào trong, dù tiểu vị Tiên Vương cũng chỉ có thể ngồi xổm bên ngoài xe.
Đương nhiên.
Coinhư có thể ngồi, Liễu Tứ Hải cũng không thể đi vào.
Bởi vì hắn suy đoán, quan hệ giữa Vân Phi Dương và Bách Lý Nghiên không tầm thường, mình đi vào không ổn.
Tây Hoài Thành ở cực tây, là thành lớn thứ hai Tây Nam Vực, quy mô hơn Quan Phong thành.
Thành chủ chưởng khống Vương Thành tên Thanh Viễn, cảnh giới tiểu vị Tiên Vương, thực lực mạnh hơn Liễu Tứ Hải một chút.
Trong lúc Vân Phi Dương đuổi đến, rất nhiều cường giả cấp Tiên Vương Tây Nam Vực lần lượt tiến vào Tây Hoài Thành, bên trong có Mã Nho, Mạc Hành Chi bọn người.
Trong lúc nhất thời.
Tây Hoài Thành xuất hiện năm Tiên Vương.
Cường giả cấp Tiên Vương từ trước đến nay đều như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, ngày hôm nay đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy khẳng định để nội thành võ giả rung động.
“Hưu!”
Đột nhiên, một đạo hồng quang từ đằng xa cực tốc bay tới, nhẹ nhàng rơi trên đường phố trong thành.Đợi ánh sáng tan hết, một lão giả khí thế như hồng cất bước mà đi, quanh thân phát ra nhàn nhạt uy áp.
– Trời ạ!
– Lại tới một Tiên Vương!
Nội thành võ giả lần nữa bị chấn động.
Mã Nho đứng trước phủ thành chủ nhìn về phía Tiên Vương vừa mới chạy đến cười nói:
– Lý Lão Quỷ, nhiều năm không gặp, thực lực ngươi tinh tiến không ít nha.
Đều là cường giả Tây Nam Vực, tự nhiên quen thuộc.
Lý Lão Quỷ cười nói:
– Lão phu nghe nói trước đó không lâu có chí bảo xuất thế, các ngươi chạy tới, kết quả bị một người trẻ nhặt được chỗ tốt.
“Ai.”
Mã Nho lắc lắc đầu nói:
– Đừng đề cập nữa.
Trời sinh dị tượng, chí bảo xuất thế.
Mà hắn và rất nhiều Tiên Vương không chỉ có không có cướp được, ngay bảo vật là gì cũng không biết.
– Ta còn nghe nói.
Lý Lão Quỷ tiếp tục nói:
– Người trẻ tuổi cướp đi chí bảo về sau trải qua vạn trọng lôi kiếp.
– Không sai.
Mã Nho đáp.
– Thật có việc này.
Nhóm Tiên Vương Tây Nam Vực hiện tại cũng đã biết, người cướp chí bảo là Bách Lý Phi Dương, mà thân phận chân chính của Bách Lý Phi Dương là Vân Phi Dương đến từ giới hạ.
“Ai.”
Lý Lão Quỷ thở dài.
– Lão phu bế quan mấy trăm năm, không thể tận mắt thấy thần tích như thế, thực đáng tiếc.
Mã Nho cười nói:
– May mà ngươi không thấy được, không phải vậy, khẳng định sẽ bị chấn động thật lâu khó mà quên.
Một màn Vân Phi Dương độ kiếp, hắn và rất nhiều Tiên Vương tận mắt nhìn thấy, mặc dù đã qua thật lâu nhưng mỗi lần hồi tưởng lại, trong lòng vẫn không khỏi rung động.
– Đúng rồi.
Lý Lão Quỷ nói:
– Thành chủ lần này cử hành hội nghi Tiên Vương, có chuyện gì quan trọng?
– Không biết nữa.
Mã Nho lắc đầu.
Đúng vào lúc này, Mạc Hành Chi đi tới, hắn thản nhiên nói:
– Ta nghe nói, Thanh Viễn gần đây một mực đang nhằm vào Liễu Tứ Hải, cử hành hội nghị Tiên Vương, chỉ sợ có ý khác.
Lý Lão Quỷ cười nói:
– Như thế, hội nghị Tiên Vương lần này hẳn sẽ rất thú vị.
Mấy người vừa nói vừa đi, rất nhanh đã đến trước cửa phủ thành chủ, lúc đang chuẩn bị đi vào, thần sắc khẽ giật mình, cùng nhau quay đầu nhìn về phía bầu trời nơi xa.
“Vù vù!”
Cuồn cuộn khí tức gào thét đến như vân vụ lượn lờ.
– Hửm?
Nhóm Tiên Vương sớm tiến vào phủ thành chủ như cảm giác được cái gì, nhao nhao đi ra nhìn về phía bầu trời nơi xa.
– Chuyện gì xảy ra?
– Các Tiên Vương đang nhìn cái gì thế?
Võ giả nội thành thấy bọn người Mã Nho nhìn về phía một phương vị, tuy trong lòng không hiểu, nhưng vẫn nhìn theo bản năng.
Không nhìn còn khá, nhìn xong kém chút bị hù ngã.
Bởi vì, giữa bầu trời, vân vụ thật giống như bị lực lượng nào đó quấy nhiễu điên cuồng, dần dần hiện ra một cái đầu rất to, trên đỉnh đầu mọc ra hai cái sừng thật dài, hai sợi râu phiêu nhiên.
– Thôn Vân Bạch Long!
Mã Nho và các Tiên Vương kiến thức rộng rãi, trong nháy mắt đoán được, trên mặt xuất hiện vẻ chấn kinh.
Võ giả trong thành trì chưa nghe nói qua, cho nên khi bọn họ nhìn thấy Long Đầu xuất hiện, cùng hoảng sợ thốt to.
– Một con rồng!
Đúng vào lúc này, tầng mây trên bầu trời tiêu tán.
Thân thể thật dài của Thôn Vân Bạch Long hiện ra, lớp vảy màu trắng bạc lấp lóe ra ánh sáng chướng mắt dưới ánh mặt trời.
“Rống!”
Một tiếng long ngâm vang lên, chấn nhiếp thiên địa.
Võ giả bên trong Tây Hoài Thành nghe được tiếng long ngâm, huyết dịch nhất thời sôi trào, kém chút không thể áp chế được mà phun ra ngoài.
Bọn người Mã Nho không bị tiếng long ngâm quấy nhiễu nhưng biểu hiện trên mặt lại vô cùng ngưng trọng, bởi vì bọn hắn nhìn thấy, đuôi rồng có một cỗ xe bị Lưu Vân bảy màu bao phủ.
Tiên thú Thôn Vân Bạch Long vậy mà đang kéo một chiếc xe, người ngồi bên trong, thân phận khẳng định không tầm thường.
“Hô!”
Thôn Vân Bạch Long chầm chậm rơi xuống, cũng không đứng trên đường phố, mà treo trên không tường thành.
Võ giả nội thành cũng nhìn thấy chiếc xe, khi bọn hắn nhìn thấy nữ nhân mặc trang phục hoa lệ, tướng mạo tuyệt mỹ ngồi bên trong, từng người ngây dại.
– Đại tiểu thư Bách Lý gia!
Bách Lý gia cũng là danh môn vọng tộc của Tây Hoài Thành, võ giả nội thành tự nhiên nhớ kỹ Bách Lý Nghiên.
– Bọn họ còn không quên cô.
Vân Phi Dương cười nói.
Bách Lý Nghiên không nói, đôi mắt đẹp xuất hiện hận ý nồng đậm, đi về quê nhà để cho nàng nhớ tới đêm đó, một màn gia tộc bị diệt môn.
– Thanh Viễn!
Đột nhiên, Vân Phi Dương quát lạnh một tiếng.
– Cút ra đây cho ta!