Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1729
Chương: Ta Sợ Nhàm Chán, Không Sợ Phiền Phức
———————
Lần nữa nhìn thấy Vân Phi Dương, tâm thần Liễu Tứ Hải chấn động mạnh một cái, bởi vì cảnh giới đối phương nhìn qua chỉ có Tiên Nhân trung kỳ nhưng phát ra khí tức lại phi thường cường hãn!
Loại tình huống này chỉ có Tiên Nhân hậu kỳ trở lên mới có.
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian ngắn tên này từ Tiên Nhân sơ kỳ bước vào Tiên Nhân hậu kỳ, thậm chí đại viên mãn?
Nghĩ đến đó, Liễu Tứ Hải thầm nghĩ,
– Không hổ là Tiên Nhân vượt qua vạn trọng lôi kiếp, đột phá cảnh giới viễn siêu võ giả khác.
– Bách Lý công tử, đã lâu không thấy cảnh giới đề cao không ít nha.
Liễu Tứ Hải cười nói.
Trước khi Vân Phi Dương về đến Quan Phong thành đã dịch dung hóa thành Bách Lý Phi Dương.
Hắn cười nói:
– Tạm được.
Liễu Tứ Hải nói:
– Liễu mỗ làm chủ, thiết yến tại tửu lâu tối nay bày tiệc mời khách công tử.
– Ừm.Vân Phi Dương đáp ứng, sau đó cáo từ rời trở về Vân Ký y quán.
– Tiên sinh!
Chưa đi vào y quán, Bách Lý Nghiên đã mỉm cười đi tới.
Thôn Vân Long Thú rơi trong thành, gây nên động tĩnh lớn, nàng tự nhiên nhìn thấy, càng nhìn thấy Vân Phi Dương nhảy từ trên xe xuống, càng hoan hỉ không thôi.
Cửa nát nhà tan nàng, lúc tuyệt vọng gặp được Vân Phi Dương, không chỉ có lần lượt giúp mình hóa giải nguy cơ, còn an trí mình ở Quan Phong thành.
địa vị Vân Phi Dương cực cao trong lòng Bách Lý Nghiên.
Trong khoảng thời gian này, nàng tận chức tận trách kinh doanh Vân Ký cửa hàng, sinh ý cũng ngày càng tăng.
– Bách Lý cô nương.
Vân Phi Dương cười nói:
– Người lại xinh đẹp hơn rồi.
Bách Lý Nghiên nghe vậy, gương mặt đỏ ửng, tiếp theo nhẹ nhàng cúi đầu.
– Hai ức tinh hạch?
Nhìn sổ sách thu nhập của Vân Ký cửa hàng trong khoảng thời gian này, Vân Phi Dương trừng mắt.
Bách Lý Nghiên cười nói:
– Tiên sinh, sau khi ngài đi, Liễu thành chủ có nhiều chiếu cố đối với cửa hàng, sinh ý cũng ngày càng rực rỡ, cơ hồ lũng đoạn ngành nghề tinh hạch đổi lấy Tiên thạch.
Vân Phi Dương khép lại sổ sách, cười nói:
– Xem ra, phải đi bái phỏng bái phỏng Liễu thành chủ thật tốt.
– Đúng thế.
Ô Thông Du nằm trên xích đu, chen lời.
– Ngươi nhất định phải bái phỏng thật tốt, nếu không, Bách Lý nha đầu sớm đã bị người ta bắt đi.
Vân Phi Dương hỏi.
– Có ý gì?
Ô Thông Du đứng lên nói:
– Sau khi ngươi đi, thành chủ Tây Hoài Thành một mực đòi Liễu thành chủ Bách Lý nha đầu.
– Thành chủ Tây Hoài Thành x?
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
– Hắn đại biểu Diêm gia đòi người?
– Chưa hẳn.
Ô Thông Du nói:
– Theo ta thấy, Diêm gia hẳn đã thông báo việc Bách Lý cô nương có Tiên Vương tàn quyển cho thành chủ Tây Hoài Thành.
“Hừ.”
Vân Phi Dương cười lạnh.
– Lão tử chút nữa đã quên Tây Hoài Thành, không nghĩ tới hắn chủ động nhảy ra.
Bách Lý Nghiên cúi đầu nói:
– Tiểu Nghiên là tai tinh, nếu như lưu Vân Ký cửa hàng, chỉ làm cho tiên sinh vô tận phiền phức.
– Sai.
Vân Phi Dương nói:
– Cô không phải tai tinh, cô là cứu tinh, nếu không làm sao trong khoảng thời gian ngắn để Vân Ký cửa hàng kiếm lời hai ức tinh hạch chứ.
– Huống hồ.
– Con người của ta sợ nhàm chán, nhưng từ trước tới giờ không sợ phiền phức.
– Vô luận là ai.
Nói đến đây, hắn dừng một chút, mục quang lãnh lệ nói:
– Dám trêu chọc người của ta đều phải bỏ ra đại giới thê thảm đau đớn.
Vừa dứt lời, bên trong y quán nhất thời phát ra vô tận sát cơ.
– Sát khí thật đáng sợ!
Ô Thông Du giật mình.
Đồng thời ý thức được, tên này chỉ sợ sẽ đi tìm thành chủ Tây Hoài Thành.
Vân Phi Dương tản mát ra sát khí, Bách Lý Nghiên cũng cảm nhận được, nàng không cảm thấy sợ hãi mà ngược lại dâng lên một loại cảm giác an toàn mãnh liệt.
– Đại ca!
Đột nhiên, Thôi Tinh Đàm từ bên ngoài đi vào, trên mặt mang theo mỉm cười.
Sau khi kế nhiệm Thôi gia gia chủ, khí chất tên này có biến hóa không nhỏ, nhìn qua càng thành thục hơn dĩ vãng.
– Ừm?
Mới vừa tiến vào y quán, Thôi Tinh Đàm đã cảm nhận được sát cơ.
– Huynh đệ.
Vân Phi Dương thu hồi sát khí, cười nói:
– Khoảng thời gian qua được chứ?
“Ai.”
Thôi Tinh Đàm lắc đầu.
– Cả ngày xử lý sự vụ gia tộc, bận tối mày tối mặt, thời gian uống rượu cũng không có.
Vân Phi Dương cười nói:
– Tối nay Liễu thành chủ thiết yến, nếu ngươi rảnh thì bồi ta cùng một chỗ, hai huynh đệ ta thống khoái uống một trận.
– Có rảnh!
Thôi Tinh Đàm sảng khoái đáp ứng.
Dù gia tộc có sự tình vô cùng lớn, đại ca đến, hết thảy đều có thể thoái thác.
Đêm tối buông xuống, nội thành đèn đuốc sáng trưng.
Trong phòng một tửu lầu sang trọng, Vân Phi Dương và Thôi Tinh Đàm cùng Liễu Tứ Hải thống khoái uống rượu.
– Đại ca.
Thôi Tinh Đàm nâng chén, nói:
– Vò rượu này, tiểu đệ uống trước rồi nói.
Có thể thuận lợi kế nhiệm Thôi gia gia chủ, cũng bởi vì Vân Phi Dương, cho nên hắn đặc biệt cảm kích.
“Ừng ực, ừng ực.”
Mấy ngụm đi xuống, một vò rượu bị Thôi Tinh Đàm uống sạch.
“Hai vị.”
Liễu Tứ Hải cười nói:
– Ngày hôm nay ta làm chủ, rượu bao đủ, thả thích mà uống.
Vân Phi Dương còn giơ vò rượu, cười nói:
– Liễu thành chủ, trong khoảng thời gian này, Vân Ký cửa hàng ta để ngươi hao tổn nhiều tâm trí, vò rượu này ta kính ngươi.
Liễu Tứ Hải giơ chén rượu, cười nói:
– Bách Lý công tử nói như vậy thì khách khí, đến, chúng ta cùng uống.
– Tốt!
Vân Phi Dương ngửa đầu uống hết.
“Phù phù.”
Uống xong, hắn đặt bình rượu lên bàn, lại nói:
– Ta nghe nói thành chủ Tây Hoài Thành một mực ép Liễu thành chủ đòi người?
Rượu muốn uống, chính sự cũng nói.
– Đúng vậy.
Liễu Tứ Hải buông rượu xuống, vẻ mặt đau khổ nói:
– Hôm nay còn đưa thiệp mời để cho ta tham gia hội nghị Tiên Vương, xem ra đối phương muốn liên hợp các Tiên Vương tạo áp lực cho ta.
– Hội nghị Tiên Vương?
Vân Phi Dương nói:
– Có thể nói cụ thể một chút không?Liễu Tứ Hải lúc này nói nội dung thiệp mời ra, đồng thời cũng nói ra suy đoán bản thân.
Vân Phi Dương biết được, trầm mặc một hồi, tiếp theo cười lạnh, nói:
– Thành chủ Tây Hoài Thành thật kiên nhẫn, nếu như không cho hắn học một khóa, thật sự cho rằng Vân Ký cửa hàng ta dễ khi dễ.
Học một khóa?
Liễu Tứ Hải không phải người ngu, tự nhiên biết đây là muốn tìm Tây Hoài Thành phiền phức.
Hắn chân thành nói:
– Bách Lý công tử, không ít Tiên Vương có quan hệ không tệ với thành chủ Tây Hoài Thành, ngươi nên cân nhắc cho tốt.
– Cân nhắc tốt.
Vân Phi Dương nói:
– Hội nghị Tiên Vương nửa tháng sau, ta đi với ngươi.
– Cái này…
Liễu Tứ Hải nghĩ một lát, nói:
– Tốt thôi.
– Đến!
Vân Phi Dương nói:
– Uống rượu!
– Uống!
Thôi Tinh Đàm và Liễu Tứ Hải giơ vò rượu.
Ba người một mực uống đến đêm khuya, khi Vân Phi Dương say khướt về đến y quán, lại nhìn thấy Bách Lý Nghiên đang ngồi ngước nội viện nhìn lên trời.
– Nghĩ gì thế?
Vân Phi Dương hóa đi rượu cồn bên trong thân thể, nói khẽ.
Bách Lý Nghiên lấy lại tinh thần nói:
– Không có…không có suy nghĩ gì.
Vân Phi Dương nói:
– Ta đoán, cô nhất định đang nhớ nhà, nhớ thân nhân của mình.
– Làm sao tinh sinh biết?
Bách Lý Nghiên ngây người.
Vân Phi Dương ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nói:
– Bởi vì lúc ta nhớ nhà cũng sẽ một thân một mình nhìn lên trời khi đêm khuya.
Bách Lý Nghiên cúi đầu, tâm thần ảm đạm.
Vân Phi Dương nói:
– Nửa tháng sau, ta dẫn cô đi Tây Hoài Thành.
Thân thể Bách Lý Nghiên run lên, ngẩng đầu nhìn hắn.
Vân Phi Dương nhìn trăng sáng giữa bầu trời, nói:
– Thù bị diệt môn, ta cũng sẽ giúp cô báo.