Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1731
Chương: Đến Diệt Diêm Gia
———————
– Thanh Viễn.
– Cút ra đây cho ta!
Thanh âm Vân Phi Dương ẩn chứa Đạo Ý cường thế hóa thành một cỗ năng lượng vô hình cấp tốc truyền ra khắp thành, kéo dài không tiêu!
Võ giả bên trong còn Tây Hoài Thành trợn tròn, hiển nhiên không nghĩ tới, người tuổi trẻ trong xe dám gọi thẳng đại danh thành chủ, thậm chí còn bảo lăn ra!
Mã Nho còn cả kinh hô.
– Vân Phi Dương!
Mạc Hành Chi còn rất buồn bực nói:
– Hắn không phải rời khỏi Tây Nam Vực rồi à, tại sao lại trở về?
Lý Lão Quỷ lần đầu gặp Vân Phi Dương, cho nên có chút kinh ngạc nói:
– Đây chính là võ giả hạ giới trải qua vạn trọng lôi kiếp?
Vân Phi Dương quát lạnh nhất thời trở thành tiêu điểm vạn chúng chú mục.
“Hắc hắc.”
Mạc Hành Chi cười nói:
– Tên này đến gây chuyện.
– Tiểu gia hỏa thú vị.Lý Lão Quỷ cười rộ lên.
Nhưng ngồi Liễu Tứ Hải trước xe sụp đổ.
Hắn vẫn cho rằng Vân Phi Dương bồi mình tới là tham gia hội nghị Tiên Vương, chưa từng nghĩ, chưa vào thành trì đã phách lối rống to như vậy.
“Xoát!”
Một đạo lưu quang bay ra từ trong phủ thành chủ.
Thanh Viễn phát ra khí tức uy nghiêm treo giữa không trung, trầm giọng nói:
– Liễu Tứ Hải, ngươi có ý gì?
Liễu Tứ Hải nhún nhún vai nói:
– Không có ý gì.
Thật không có ý gì, bởi vì nháo sự là Vân Phi Dương, không phải hắn.
– Ngươi chính là thành chủ Tây Hoài Thành?
Vân Phi Dương thản nhiên lên tiếng.
Thanh Viễn dời ánh mắt đến trong xe, lạnh lùng nói:
– Các hạ là người nào?
“Hoa.”
Vân Phi Dương vén rèm xe lên, đi ra ngoài, ngạo nghễ đáp.
– Vân Phi Dương.
Đi vào Chân Vũ Thần Vực, tên này lần đầu nói thẳng tên mình ra trước mặt mọi người.
Nói hay không cũng không có ý nghĩa, dù sao, cường giả cấp Tiên Vương ở hiện trường đều biết thân phận chân chính của hắn.
– Nguyên lai ngươi chính là Vân Phi Dương.
Thanh Viễn biết mà còn hỏi.
Trong lòng còn thầm nghĩ, tên này không phải bị Hồng Uy Tiên Đế truy sát thoát khỏi Tây Nam Vực rồi à, tại sao lại trở về.
Hắn đi qua nhiều phen nghe ngóng, xác định Vân Phi Dương rời khỏi Tây Nam Vực, mới nắm chắc hành động, tạo áp lực cho Liễu Tứ Hải đòi Bách Lý Nghiên.
Thanh Viễn nói:
– Hồng Uy Tiên Đế đang đuổi giết ngươi, còn dám về đến Tây Nam Vực, lá gan rất lớn.
Vân Phi Dương cười nói:
– Thành chủ người chắc cũng bởi vì điểm này mới không gì cố kỵ gì mà hướng Liễu thành chủ đòi người đi.
Đòi người?
Muốn ai?
Mã Nho và Mạc Hành Chi mờ mịt.
Quan hệ giữa bọn họ và Thanh Viễn không tính quá tốt, hoàn toàn không biết rõ tình hình.
Thanh Viễn nói:
– Một thân phận khác của ngươi, hẳn là chưởng quỹ Vân Ký cửa hàng?
– Không sai.
Vân Phi Dương không phủ nhận.
Thanh Viễn nói:
– Thương nhân lấy lợi ích làm đầu, bản thành chủ hôm nay nguyện xuất ra ngàn viên Tiên thạch, mua nữ nhân trong xe, không biết các hạ có bằng lòng?
” “
Khóe miệng Mã Nho và Mạc Hành Chi hơi rút.
Nữ nhân trên xe quốc sắc thiên hương, nhưng Thanh Viễn không mê luyến nữ sắc, não tử có bệnh mới nguyện ý tốn hao ngàn viên mua lại?
– Thành chủ.
Vân Phi Dương cười lạnh.
– Người Vân Ký cửa hàng của ta chính là chí bảo vô giá, Tiên thạch có thể cân nhắc sao.
Thanh Viễn ngạc nhiên.
1000 viên Tiên thạch đã rất mê người.
Tên này chẳng lẽ không động tâm, vẫn hay ngại giá thấp?
Hắn cười nói:
– Chẳng lẽ các hạ không suy tính một chút?
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Thành chủ, chỉ sợ ngươi hiểu lầm, ta hôm nay đến Tây Hoài Thành cũng không phải buôn bán.
Thanh Viễn nói:
– Chẳng lẽ tới tham gia hội nghị Tiên Vương?
– Cũng không phải, cũng không phải.
Vân Phi Dương lắc đầu, đại thủ đột nhiên vung lên, lực lượng mạnh mẽ trong nháy mắt ngưng tụ, hóa thành chưởng ấn đạp tới một tòa phủ đệ.
“Ầm ầm!”
Đại môn Diêm gia tồn tại từ rất lâu nhất thời vụn nát.
Diêm gia gia chủ và đám võ giả Diêm gia đứng trước đại sảnh trừng muốn rách cả mí mắt.
“Xoát!”
Diêm Tống Hoài bay ra, nhìn hằm hằm Vân Phi Dương.
– Lão thất phu.
Vân Phi Dương lãnh lệ quát.
– Lão tử hôm nay đến Tây Hoài Thành, chính là muốn diệt Diêm gia ngươi, đòi lại công đạo cho hơn ba ngàn người của nhà nhạc phụ ta.
Nhà cha vợ?
Bách Lý Nghiên khẽ giật mình.
Mã Nho và Mạc Hành Chi nhất thời tỉnh ngộ.
Nguyên lai tên này là nam nhân của Bách Lý Nghiên, khó trách sẽ khiêu khích lơ lửng trên không Tây Hoài Thành, cũng khó trách Thanh Viễn ra giá ngàn viên Tiên thạch còn không bán.
Thời đại này, không nguyện ý bán nàng dâu chứ.
– Diệt Diêm gia ta?
Diêm Tống Hoài cười lạnh nói:
– Khẩu khí thật lớn.
“Xoát!”
Vừa dứt lời, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, một bàn tay vô tình đưa qua, trực tiếp đặt trên cổ hắn.
– Sao…làm sao có thể
Diêm Tống Hoài bị trói buộc hãi nhiên thất sắc.
Năm đó, hắn từng bắt được Vân Phi Dương ngoài dã ngoại, nếu không có Ô Thông Du xuất hiện, sợ rằng đã sớm giết chết.
Mặc dù sau đó biết, tiểu tử này trải qua vạn trọng lôi kiếp, đột phá Tiên Nhân, nhưng không nghĩ tới lần nữa gặp nhau, mình lại yếu như vậy trước mặt hắn chính.
Rất yếu.
Vô cùng yếu.
Vân Phi Dương – Tiên Nhân trung kỳ hoàn toàn có thể giết chết Tiên Nhân đại viên mãn đỉnh phong, Tiên Nhân sơ kỳ giống như Diêm Tống Hoài, hoàn toàn có thể miểu sát.
– Lão gia hỏa.
Vân Phi Dương lạnh lùng lên tiếng.
– Hiện tại ngươi có tư cách gì đứng trước mặt ta?
Khi nói chuyện, năm ngón tay dùng lực.
“Răng rắc.”
Tiếng xương gảy truyền đến, Diêm Tống Hoài chết tại chỗ.
– Thái trưởng lão!
Diêm gia gia chủ biến sắc.
“Hưu!”
Vân Phi Dương vung tay lên, ném thi thể Diêm Tống Hoài ra ngoài, ầm vang rơi vào nội viện Diêm gia.
– Yên tâm đi.
Âm thanh lạnh lẽo âm u vang lên.- Ta sẽ đưa từng người các ngươi lên đường.
– Vân Phi Dương!
Thanh Viễn cả giận quát.
– Đừng làm càn!
“Xoát!”
Khi nói chuyện, khí tức cấp Tiên Vương phun trào.
Liễu Tứ Hải thấy thế, lúc này bay ra, ngăn trước mặt Thanh Viễn, cười nhạt nói:
– Thành chủ, đối thủ của ngươi là ta.
Vào tình huống này, hắn phải đứng bên Vân Phi Dương.
“Xoát!”
“Xoát!”
Nhưng Liễu Tứ Hải ừa động, ba tên Tiên Vương thân ở phủ thành chủ bay ra, lạnh lùng nói:
– Liễu thành chủ, ngươi tốt nhất nên đứng xem.
Trong khoảnh khắc, năm Tiên Vương treo trong thành, quanh thân phát ra khí tức lạnh lùng, nhất thời để võ giả nội thành kinh hồn bạt vía.
Nhìn tình huống, đây là muốn đánh nhau.
Nhiều cường giả cấp Tiên Vương như vậy, một khi động thủ, đừng nói mình, chỉ sợ toàn bộ Tây Hoài Thành cũng sẽ phai mờ.
– Thú vị.
Lý Lão Quỷ cười nói.
Mã Nho và Mạc Hành Chi lắc đầu.
“Oanh!”
Nhưng vào lúc này, một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Đại sảnh Diêm gia bị Vân Phi Dương đánh nát, mấy trưởng lão Diêm gia không tránh kịp, chết tại chỗ.
– Đều nghe kỹ cho ta!
Vân Phi Dương treo giữa trên không, lạnh lùng lên tiếng.
– Ngày hôm nay, Vân Phi Dương ta muốn diệt Diêm gia, bất kỳ người nào dám quấy nhiễu, hậu quả cũng là phai mờ cùng một chỗ theo Diêm gia!
Thanh âm ẩn chứa vô tận sát cơ, tràn ngập Tây Hoài Thành.
Nội thành võ giả cảm nhận được cỗ khí tức đáng sợ về kia đều rùng mình.
– Gia hỏa nói khoác mà không biết ngượng!
Thanh Viễn lách qua Liễu Tứ Hải, vung tay lên, Tiên Vương lực bàng bạc cấp tốc ngưng tụ, ngang nhiên oanh tới.
– Quên nói nữa.
Nhìn thấy Tiên Vương lực oanh đến, Vân Phi Dương không có trốn tránh, lạnh lùng nói:
– Sau hôm nay, Tây Hoài Thành không còn thành chủ.
“Vù vù —— “
Không gian trong nháy mắt vặn vẹo, một cỗ khí lãng kinh khủng gào thét ra.
– Không tốt!
Thanh Viễn kinh biến.
Hắn muốn rời khỏi nhưng đã quá muộn, đánh tới khí lãng trong nháy mắt đã ngay bên mình.
“Vù vù!”
Một trận gió thổi tới, thổi đi khí lãng.
Bóng người Phá Cổ Tiên Đế dần nổi lên.
Hắn lơ lửng giữa trời, một tay đặt trên cổ Thanh Viễn, như vị Thần cao cao tại thượng đang nhìn xuống một con kiến hôi.
– Tiểu tử.
Phá Cổ Tiên Đế nhìn Thanh Viễn, thanh âm hùng hậu vang lên.
– Hỏa khí ngươi có chút lớn đó.