Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1727
Chương: Cừu Địch Của Vương Thành
———————
Mấy ngàn cường đạo vẫn lạc cùng một chỗ với cường đạo đầu mục, Lăng Hoa Thành tràn ngập oán khí cũng bị bụi đất che giấu trở thành một mảnh mộ địa.
Vân Phi Dương suất lĩnh Quân đoàn thứ sáu trở về.
Đối với hắn, diệt đi một đám tạp nham hoàn toàn không có chút cảm giác thành tựu.
Mộc Thắng Nam đi trên đường, tâm tình nặng nề.
Lăng Hoa Thành là thành trấn do Vương Thành chưởng khống, cư dân trong thành chết thảm, phụ thân cũng có trách nhiệm.
-Cô đang suy nghĩ gì vậy?
Vân Phi Dương hỏi.
-Không có, không có suy nghĩ gì.
Mộc Thắng Nam lấy lại tinh thần.
Vân Phi Dương nói:
-Nhất định cô đang nghĩ, cư dân Lăng Hoa Thành bị cường đạo giết chết, phụ thân cô cũng có trách nhiệm, không thể đùn đẩy.
Mộc Thắng Nam khẽ giật mình.
Nam nhân này chẳng lẽ hiểu tâm thuật, có thể xem thấu ý nghĩ của mình?
-Quận chúa.
Vân Phi Dương nói:
-Thực ra Mộc thành chủ cũng không nghĩ tới bọn cường đạo này lại ác độc như vậy, nếu không sao lại ngồi yên không quản.
Mộc Thắng Nam cúi đầu.
-Dù có giải thích thế nào, phụ thân không thể bảo vệ thần dân của mình thì ngài đã không hoàn thành trách nhiệm.
-Đúng thế.
Vân Phi Dương đồng ý.
-Đúng rồi!
Mộc Thắng Nam nói:
-Trấn Hồn Chỉ là võ kỹ ngươi thu được khi đoạt Quán quân đại hội võ đạo, mới qua mấy tháng mà sao tu luyện có thành tựu rồi?
Mới vừa rồi còn đang nói Mộc thành chủ, đảo mắt đổi thành vũ kỹ, chuyển đề tài thật nhanh.
Vân Phi Dương cười cười.
-Còn phải nghĩ sao, vì ta có thiên tư siêu mạnh, trong mấy tháng ngắn ngủi đã lĩnh ngộ có thành tựu.
Mộc Thắng Nam lườm hắn một cái.
-Chưa thấy qua người tự luyến như ngươi.
-Không phải tự luyến.
Vân Phi Dương chân thành nói.
-Đây là có thực lực, có tự tin.
-Ta thu hồi lời mới vừa nói.
Mộc Thắng Nam nói.
-Ngươi không phải tự luyến, là không biết xấu hổ.
-Đúng.
Vân Phi Dương cười nói.
-Đây mới là đánh giá chính xác về ta!
Mộc Thắng Nam triệt để im lặng nhưng trong lòng rất rung động.
Rung động người ta tu luyện vũ kỹ nhà mình thời gian ngắn như vậy đã lĩnh ngộ có thành tựu, xem xét dựa trên chỉ quang lúc ấy, rõ ràng đã tu đến đại thành.
-Phải.
Trước khi Vân Đại Tiện Thần đến Tiểu Trung Ương cũng không quên lĩnh hội vũ kỹ.
Ba loại vũ kỹ Nộ Quyết, Thiên Túng Bộ và Trấn Hồn Chỉ đều lĩnh ngộ được đến đại thành, chỉ là không gặp được kình địch, cho nên rất ít thi triển.
Vài ngày sau.
Vân Phi Dương trở về Vương Thành.
Mộc thành chủ tự mình bày tiệc mời khách, cũng xếp đặt một bữa tiệc tại Quân doanh, khao thưởng Quân đoàn thứ sáu.
Thực ra sau khi Vân Phi Dương xuất phát, Dịch tiên sinh đã ra tay an bài, bởi vì hắn biết Quân đoàn thứ sáu diệt đám cường đạo không có chút khó khăn.
Trên bàn rượu.
Mộc thành chủ nâng chén, lên tiếng.
-Chân Tướng quân diệt trừ tặc khấu, trả lại bầu trời trong xanh cho Vương thành ta, chén rượu này, bản thành chủ uống trước.
Các Tướng quân khác nhất thời không ngừng hâm mộ.
Loại chuyện diệt phỉ này bọn họ đều đã từng làm, nhưng không có hưởng thụ được quy cách đãi ngộ cao như thế.
-Thành chủ.
Vân Phi Dương cũng giơ chén lên, khiêm tốn nói.
-Diệt phỉ là bổn phận của mạt tướng.
Nói rồi uống một hơi cạn sạch.
Mộc thành chủ đặt chén rượu xuống, cười nói:
-Chân tướng quân, chuyến diệt phỉ lần này, có đánh giá gì đối với Thắng Nam?
-Cái này…
Vân Phi Dương hơi chút trầm ngâm, cười nói:
-Quận chúa thông tuệ hơn người, rất có lý giải trên việc hành quân tác chiến, là một Phó tướng không tệ.
Mộc Thắng Nam ngồi bên cạnh Mộc thành chủ nhẹ nhàng giương khóe miệng, hiện ra mỉm cười hài lòng.
-Ha ha ha.
Mộc thành chủ nhìn thấy nữ nhi cười, tâm tình cao hứng nói:
-Đã như vậy, Thắng Nam hãy thường trú ở Quân đoàn thứ sáu, hiệp trợ Chân Tướng quân thật tốt đi.
-A?
Vân Phi Dương nhất thời ngây người.
Mộc Thắng Nam cũng ngạc nhiên, nói.
-Phụ thân, người muốn nữ nhi một mực làm Phó tướng của hắn?
-Chân Tướng quân lãnh binh có phương pháp, ngươi có thể học tập cùng hắn.
Mộc thành chủ cười nói.
-Không được!
Mộc Thắng Nam cự tuyệt.
-Trước khi tiến về Trung Ương học phủ, ta vốn là Tướng quân Quân đoàn thứ sáu, bây giờ trở về không thăng chức thì thôi, sao còn xuống thành Phó tướng quân?
-Đúng vậy, đúng vậy.
Vân Phi Dương nói:
-Thân phận Quận chúa cao quý, làm Phó tướng quân thực không ổn, còn xin thành chủ nghĩ lại.
-Bản thành chủ đã cân nhắc kỹ.
Mộc thành chủ nói:
-Mộc Thắng Nam từ hôm nay trở đi chính thức trở thành Phó tướng quân Quân đoàn thứ sáu
-Phụ thân!
Mộc Thắng Nam vốn muốn nói tiếp nhưng nhìn thấy sắc mặt phụ thân có biến, lúc này nuốt lời nói trở về, thở phì phì cầm đũa bắt đầu ăn.
Chắc vì tâm tình không thoải mái, vị quận chúa này không cần hàm dưỡng mà một bên ăn, một bên ngẩng đầu trừng mắt nhìn Vân Phi Dương.
Phụ thân cô quyết định, có quan hệ gì với ta?
Vân Phi Dương ngầm cười khổ, tiếp theo chắp tay nói.
-Thành chủ, không bằng như vậy đi, Tướng quân Quân đoàn thứ sáu do Quận chúa đảm nhiệm, ta làm Phó tướng quân.
-Ba!
Mộc Thắng Nam đặt đũa trên bàn, nói:
-Ta đồng ý.
-Cái này…
Mộc thành chủ do dự.Trong lòng của hắn rõ ràng nữ nhi có thực lực thống lĩnh một Quân đoàn hay không.
Dịch tiên sinh bên cạnh cười nói.
-Chân tướng quân đã nói như vậy, thành chủ cần phải thành toàn cho phải.
-Cũng tốt.
Mộc thành chủ đồng ý.
Vân Phi Dương âm thầm vui vẻ, mình làm một Phó tướng quân, khẳng định tự do hơn một ít.
-Hô!
Sau khi yến hội kết thúc, Vân Phi Dương về đến phủ Tướng Quân, dù chức vị hạ xuống, nhưng tòa phủ đệ này vẫn là của hắn.
-Hai ngày nữa sẽ trở về Tây Nam Vực.
Vân Phi Dương nằm trên giường, thông qua cửa sổ, nhìn trăng sáng treo giữa trời.
-Chỉ Khê, Vô Ưu…
-Mọi người có khoẻ không?
Cứ mỗi khi trời tối người yên, mỗi khi hắn không có việc gì nằm trên giường đều sẽ nghĩ đến vợ con, nghĩ đến huynh đệ mình.
-Chờ ta vững gót chân tại nội vực thì sẽ nghĩ biện pháp đón mọi người lên.
Vân Phi Dương thì thầm.
Hắn nói đến đứng vững gót chân là cửa hàng có kích thước nhất định, thực lực đủ mạnh.
Hôm sau.
Vân Phi Dương ngủ một giấc thống khoái rời giường từ sớm, vừa rửa mặt xong, người hầu đã đi tới áp.
-Tướng quân, Dịch tiên sinh muốn gặp.
-A?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
-Cho mời.
Phòng tiếp khách.
Dịch tiên sinh từ bên ngoài đi tới, chắp tay cười nói:
-Sáng sớm quấy rầy tướng quân, thật có chút ngượng ngùng.
-Không sao, không sao.
Vân Phi Dương cười đáp.
Vị mưu sĩ này của thành chủ cho hắn một loại cảm giác thần bí khó lường.
-Chân Tướng quân.
Dịch tiên sinh mở lời.
-Lúc trước đi diệt phỉ, phải chăng có phát hiện gì?
Vân Phi Dương cười nói:
-Không dối gạt tiên sinh, thật có phát hiện.
-Phát hiện gì?
Vân Phi Dương nâng cằm, chân thành nói.
-Bọn người chiếm cứ Lăng Hoa Thành, chỉ sợ không phải một đám cường đạo.
-Ồ?
Dịch tiên sinh nói.
-Không phải cường đạo thì là gì?
-Quân nhân.
-Quân nhân?
Vân Phi Dương đáp.
-Họ là mộtđám quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, cường đạo chỉ là một loại ngụy trang.
Dịch tiên sinh trầm mặc.
Mà Vân Phi Dương nói tiếp.
Dịch tiên sinh, nếu như ta không đoán sai, Vương Thành hẳn có thù địch.
-Có.
Dịch tiên sinh không phủ nhận.
Vân Phi Dương ngoài ý muốn.
-Một Vương Thành khác?
-Không sai.
Dịch tiên sinh nói.
-Phía Tây Đông Vực có một tòa Vương Thành gọi Huy Hoàng, kết thù cùng Vương Thành ta từ lâu, từng nổ ra chiến tranh hai ngàn năm trước.