Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1726
Chương: Trấn Hồn Chỉ Xuống, Thống Khổ Mà Chết!
———————
Cường đạo đầu mục trên Lăng Hoa Thành rất phách lối, hết thảy bắt nguồn từ việc thủ hạ nắm giữ trọng nỗ có uy lực bất phàm.
Quân đoàn mười sáu sở dĩ thảm bại mà về chính vì thua dưới loại vũ khí có tính oanh tạc này.
Nhưng cường đạo đầu mục lại không biết, Vân Đại Tiện Thần cũng có vũ khí mang tính phá hư, mà uy lực còn mạnh hơn của hắn.
Hơn nữa, không phải mạnh hơn một chút xíu, mà vô cùng mạnh, sau vài lần oanh tạc của binh lính Quân đoàn sáu, tường thành cao lớn đã bị tạc ra vô số khe.
Bọn cường đạo thủ thành dưới sự cuồng oanh loạn tạc, thương vong thảm trọng.
Mắt thấy thủ hạ hao tổn gần ngàn người, cường đạo đầu mục nhất thời như trời tròng, hiển nhiên không ngờ, trọng nỗ của đối phương lại có uy lực khủng bố như thế!
-Xoát! Xoát!
Đúng lúc này, mưa tên vòng thứ hai cuốn tới vô tình oanh tạc trên tường thành, chỉ nhìn thấy từng đạo ánh sáng lấp lóe, cứ như pháo hoa nở rộ.
-Không có ý nghĩa.
Vân Phi Dương ngáp một cái, lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên đá lớn bên cạnh.
Mộc Thắng Nam bên cạnh im lặng.
-Ngươi là chủ soái một quân, biểu hiện không quan tâm như thế, trận chiến còn đánh thế nào.
Vân Phi Dương nói:
-Đánh chết toàn bộ bọn cường đạo này, còn đánh trận gì.
Mộc Thắng Nam nắm đôi bàn tay trắng như phấn, nói:
– Nếu nội thành có thường dân, ngươi oanh tạc như vậy, nhất định sẽ ngộ thương bọn hắn.
– Oanh! Oanh!Trong khi nói chuyện, mưa tên vòng thứ ba lần nữa đột kích.
Cổng chính Lăng Hoa Thành trong thời gian cực ngắn đã bị đánh nát.
Vân Phi Dương nói:
-Không có nếu như, bởi vì trong Lăng Hoa Thành đã không có bình dân phổ thông, toàn bộ bọn họ đã bị cường đạo giết.
Mộc Thắng Nam ngốc trệ.
Vân Phi Dương nói:
-Ngươi cũng không phải không có tiên niệm, không biết tự mình nhìn sao.
Mộc Thắng Nam lúc này phóngthích tiên niệm, lan tràn vào nội thành.
Rất nhanh, nàng nhìn thấy trên đường phố nội thành nằm ngang dọc rất nhiều thi thể, vì khí trời lạnh nên không có hư thối nhưng toàn thân tím ngắt, hiển nhiên đã chết rất lâu.
Bên trong có người già cũng có phụ nữ, thậm chí có em bé nằm trong vũng máu.
Vân Phi Dương ngẩng đầu, nhìn về phía thành trì trên không, nói:
-Phía trong Lăng Hoa Thành ngưng tụ quá nhiều oán khí, ta chỉ có thể khiến nó biến mất, linh hồn đám cường đạo này cũng sẽ vĩnh viễn chôn trong đất bùn, để cho bọn hắn chuộc tội.
Mộc Thắng Nam trầm mặc.
Nàng rốt cục hiểu rõ vì sao nam nhân này muốn hạ lệnh oanh tạc tòa thành thành đất bằng, hóa ra vì an táng các cư dân đã chết bên trong.
-Oanh! Oanh!
Bạo Liệt Tiễn rơi xuống tường thành, nổ bọn cường đạo thịt nát xương tan cũng chấn vỡ từng khối gạch xây thành hóa thành bột phấn rơi xuống, dần dần vùi lấp thi thể trong nội thành.
Một tòa thành trì quy mô không lớn đã bị tạc thành phế tích, mấy ngàn tên cường đạo ở bên trong, trừ đầu mục bên ngoài, toàn bộ đều chết thảm.
Toàn bộ quá trình không đến một khắc đồng hồ.
-Xoát!
-Xoát!
Binh lính Quân đoàn sáu theo hiệu lệnh Lý Du mà thu hồi Bạo Liệt Nỗ, lần nữa xếp thành đội ngũ chỉnh tề.
-Đáng giận!
Cường đạo đầu mục lơ lửng giữa không trung, trừng đến muốn rách cả mí mắt.
Hơn bảy nghìn thủ hạ qua mấy vòng oanh tạc đã ngã xuống hết, tốc độ không chỉ nhanh, mà còn đả kích hắn vô cùng mạnh mẽ.
-Tiểu tử!
Cường đạo đầu mục khóa chặt Vân Phi Dương, phẫn nộ quát.
-Chịu chết đi!
-Vù vù!
Khí tức cuồng bạo gào thét.
-Tiên Nhân đại viên mãn?
Trong đôi mắt đẹp của Mộc Thắng Nam lấp lóe tia chấn kinh.
Vân Phi Dương đứng dậy từ đá lớn, nói:
-Xem ra thân phận tên này cũng không phải đơn giản là cường đạo.
Tại sao phán đoán như thế?
Rất đơn giản, cảnh giới người này không yếu, mà thời điểm binh lính bắn tên, hoàn toàn có thể xuất thủ ngăn chặn.
Nhưng sao? Hắn cũng không xuất thủ, mà trơ mắt nhìn toàn bộ thủ hạ ngã xuống.
Đương nhiên Vân Phi Dương có thể cho rằng đối phương khinh địch, không nghĩ tới Quân đoàn của mình sẽ có trọng nỗ mạnh mẽ.
Nhưng hắn càng muốn tin, tên cường đạo đầu mục này có lẽ là một quân nhân, từ trong tiềm thức để nhưhai quân đối chiến, cho nên mới không xuất thủ.
Dù ở nội vực hay hạ giới, đều có quy định bất thành văn, đó chính là lúc hai quân tác chiến, võ giả cảnh giới cao không có thể tùy ý xuất thủ.
-Xoát!
Cường đạo đầu mục bạo phát khí tức đến cực hạn, chợt bay đến, lơ lửng trên không Vân Phi Dương, đột nhiên huy quyền.
-Vù vù!
Trong khoảnh khắc, sóng khí gào thét hóa thành một quả đấm to lớn thực chất hóa ngang nhiên ép xuống.
Mộc Thắng Nam đứng bên người Vân Phi Dương, nắm đấm lớn oanh đến cũng bao phủ cả nàng vào trong.
Nhưng nữ nhân này lại không sợ hãi, dù sao gia hỏa đứng bên người không chỉ có tám Tiên Nhân đại viên mãn bảo vệ, còn có một tên thủ hạ đại vị Tiên Vương.
-Rác rưởi.
Vân Phi Dương khinh thường, không thèm đứng lên, nhẹ nhàng nâng tay phải, ngón trỏ và ngón giữa nhô ra, đầu ngón tay nhất thời lấp lóe tia sáng chói mắt.
Mộc Thắng Nam cả kinh hô.
-Trấn Hồn Chỉ!
-Hưu!
Ánh sáng đầu ngón tay Vân Phi Dương ngưng tụ bắn ra giống như một đạo chùm sáng kéo lấy lưu quang, đánh về phía cự quyền đang ép xuống.
Trong chốc lát, ánh sáng từ ngón tay (chỉ quang) như một tia sáng xẹt qua bầu trời xám xịt, cực kì lóa mắt.
-Oanh!
Ánh sáng của Trấn Hồn Chỉ đánh lên trên cự quyền, triệt để đánh nát.
-Phốc!
Cường đạo đầu mục phun ra một ngụm máu, ánh mắt hiện ra tia hãi nhiên.
Thời khắc đó, hắn cảm nhận được linh hồn và Đạo Ý khủng bố từ trong chỉ quang, cường độ vậy mà hoàn toàn không kém gì tiểu vị Tiên Vương.
Không có thời gian để chấn kinh.
Bởi vì Trấn Hồn Chỉ sau khi diệt đi cự quyền, dư uy vẫn không giảm, tốc độ tăng nhanh như một tia ánh sáng phóng qua tầng mây, vô tình đánh mi tâm hắn.
Trong khoảnh khắc, linh hồn lực cuồng bạo thẩm thấu vào bên trong thức hải cường đạo đầu mục, tiến hành tra tấn thê thảm không nỡ nhìn.
-A!
Tiếng kêu thảm vang vọng trên bầu trời, thanh âm tê tâm liệt phế để binh lính Quân đoàn thứ sáu ở hiện trường rùng mình.
-Xoát
Cường đạo đầu mục ôm đầu ầm vang rơi xuống, sắc mặt dữ tợn, kêu thảm, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.
Trấn Hồn Chỉ.
Vũ kỹ linh hồn.
Đặc điểm ở chỗ không tàn phá thân thể, mà tàn phá linh hồn.
Một khi phòng tuyến bị công phá, võ giả trải qua thống khổ, tuyệt không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
-A! A!
Sắc mặt cường đạo đầu mục dữ tợn đến cực hạn, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, chịu đựng thống khổ lớn nhất – sống không bằng chết.
Vân Phi Dương đứng tại chỗ, trên mặt không vui không buồn, hắn không dùng một quyền mà oanh sát đối phương, hắn phải dùng thủ đoạn kinh khủng nhất, hành hạ tới chết.
Tàn khốc sao?
Vô cùng tàn khốc!
Nhưng Vân Phi Dương phải làm như thế.
Bởi vì cư dân Lăng Hoa Thành chết thảm, cường đạo đầu mục khẳng định không khỏi liên quan, nếu để cho hắn chết dễ dàng thì an ủi những oan hồn đã chết như thế nào!
Vân Phi Dương không phải người tốt, nhưng mà có phòng tuyến cuối cùng của mình.
Loại ác nhân già trẻ không tha này tuyệt sẽ không nửa phần nhân từ.
Một lúc lâu sau.
Cường đạo đầu mục cuối cùng cũng chết.
Nói thật, hắn chết vô cùng thảm, bởi vì những thống khổ Bát Đại Kim Cương trải qua cộng lại cũng không cao bằng hắn.
Càng bi kịch là.
Trải qua Trấn Hồn Chỉ oanh kích, linh hồn vỡ nát, rốt cuộc không có khả năng luân hồi chuyển thế.
-Hưu!
Vân Phi Dương tiện tay vung lên, Chân Hỏa bay tới, trong nháy mắt đốt cháy thi thể cường đạo đầu mục hầu như không còn.