Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1725
Chương: Oanh Tòa Thành Này Thành Đất Bằng
———————
Vân Phi Dương cũng không vội vã xin phép nghỉ trở về Tây Nam Vực, mà tạm thời đặt tâm tư lên việc huấn luyện Quân đoàn thứ sáu.
Trong Quân đoàn đối kháng tiêu diệt mười tám Quân đoàn, làm cho rất nhiều Tướng quân bỏ đi nghi vấn đối với năng lực lĩnh quân của hắn, cho nên khi biết được Vân Phi Dương đang huấn luyện binh lính, Tướng quân các dại Quân đoàn khác chạy tới xem xét.
Vân Phi Dương cũng không keo kiệt.
Hào phóng bố trí một Trọng Lực Trận thật lớn trên giáo trường, cung cấp chỗ huấn luyện cho binh lính các Quân đoàn khác.
Điểm này để Mộc thành chủ rất vui mừng, hắn nhìn ra được, Vân Phi Dương dùng tên giả Chân Đức Suất đã xem các Tướng quân như người một nhà.
Một ngày nào đó.
Vân Phi Dương được mời đến phủ thành chủ, vừa đi vào thì mắt trợn tròn, bởi vì Mộc Thắng Nam áo trắng như tuyết duyên dáng yêu kiều đang đứng bên trong.
– Quận chúa.
Hắn có chút kinh ngạc hỏi.
-Sao cô lại ở đây?
Mộc Thắng Nam xoay người lại, vuốt vuốt tóc đen, hiển lộ ra một khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ.
Nữ nhân này xinh đẹp như tiên, nhìn từ góc độ nào cũng không tìm ra tì vết.
Mộc Thắng Nam nhíu lông mày nhỏ nhắn hỏi ngược lại.
-Nơi này là nhà ta, vì sao không thể ở đây?
-Ách.
Vân Phi Dương không phản bác được, chỉ có thể cứng ngắc cười một tiếng.
-Uy.
Mộc Thắng Nam nói:
-Ta nghe nói đối kháng quân sự cách đây không bao lâu, ngươi thống lĩnh Quân đoàn thứ sáu liên diệt mười tám Quân đoàn, thu được hạng nhất.
-Thật có chuyện này?
Vân Phi Dương ngồi trên xuống ví trí hạ vị, cười nói.
-Chậc chậc.
Mộc Thắng Nam nói:
-Không nhìn ra năng lực lĩnh quân của ngươi mạnh như vậy.
Vân Phi Dương cười nói:
-Không phải khoác lác, nếu như thành chủ để cho ta xuất chinh, bất kì thành trì nào ở nội vực cũng có thể đánh hạ dễ như trở bàn tay.
-Ha ha ha.
Mộc thành chủ nhanh chân đi đến, ngồi trên thượng vị, cười nói:
-Chân tướng quân đã nói như vậy, bản thành chủ quyết định, nửa tháng sau Quân đoàn thứ sáu xuất chinh, tấn công Lăng Hoa Thành.
-A?
Vân Phi Dương trợn mắt.
Điều hắn mới nói chẳng qua chỉ trang bức trước mặt mỹ nữ thôi.
-Thành chủ.
Vân Phi Dương vội nói:
-Việc tấn công thành trì phải thận trọng cân nhắc, tuyệt đối không thể qua loa.
Dự định sau hai ngày nữa trở về Tây Nam Vực, hắn không hy vọng mang theo Quân đoàn đi công thành phá trại.
-Cũng không phải, cũng không phải.
Mộc thành chủ nói:
-Lăng Hoa Thành chỉ là địa phương nhỏ, bị mấy nhóm cường đạo chiếm đóng, thật ra chỉ có thể coi như thành trấn, chưa phải thành trì.
-Không phải chứ.
Vân Phi Dương phát điên nói:
-Để Quân đoàn thứ sáu của ta đi đánh cường đạo, việc này cũng không tránh khỏi chuyện bé xé ra to?
Hắn rất có tự tin đối với binh lính do mình huấn luyện, một khi trên chiến trường, nhất định có thể anh dũng giết địch, giành công huân to lớn.
Nhưng mà dẫn bọn hắn đi đánh cường đạo thì không cách nào tiếp nhận, dù sao, đây rõ ràng là giết gà dùng đao mổ trâu!
-Chân tướng quân.
Mộc thành chủ ngưng trọng nói.
-Một tháng trước, Quân đoàn mười sáu tiến đến Lăng Hoa Thành tiêu diệt thổ phỉ, sau cùng thảm bại mà về.
-Còn có việc này?
Vân Phi Dương kinh ngạc không thôi.
Mặc dù quân đoàn khác còn kém Quân đoàn thứ sáu của mình rất rất xa, nhưng dù sao cũng là quân chính quy, vậy mà thảm bại trở về, nói rõ đối phương không phải giặc cướp bình thường.
-Được.
Vân Phi Dương đồng ý.
-Mạt tướng nguyện mang Quân đoàn thứ sáu xuất chinh, tiêu diệt cường đạo trong Lăng Hoa Thành.
Đã làm Tướng quân, chỉ huấn luyện là không được.
Nếu như tiêu diệt đám kia giặc cướp kia cũng coi như chân chính chứng minh được thực lực và giá trị của mình.
-Đạp đạp!
Binh lính Quân đoàn thứ sáu dưới sự xuất lĩnh của Phó tướng Lý Du, trùng trùng điệp điệp ra khỏi thành.
Vân Phi Dương lần thứ nhất mang binh xuất chinh, đi phía trước đội ngũ, biểu hiện trên mặt vô cùng đặc sắc.
Đi đánh một thành trấn có mấy ngàn giặc cướp với hắn mà nói, không phải đại sự, nhưng mà trước khi xuất chinh, Mộc thành chủ lại an bài cho mình một Phó tướng.
An bài thì an bài.Nhưng Phó tướng lại là Mộc Thắng Nam!
-Quận chúa.
Vân Phi Dương đi đến trước mặt, hữu khí vô lực nói:
-Chúng ta đi đánh trận, cô mặc đồ này cũng không thích hợp đi.
Mộc Thắng Nam đi theo đội cũng không mặc chiến giáp, vẫn một bộ áo trắng, nhìn như tiên nữ phiêu nhiên xuất trần.
Người không biết chuyện còn tưởng rằng quận chúa đang ra ngoài du ngoạn dưới sự bảo vệ của vạn binh lính.
Mộc Thắng Nam nói:
-Không phải vì đi gấp nên không có thời gian đổi chiến giáp à.
Vân Phi Dương nhún nhún vai.
-Đến lúc đó, cô đứng ngoài mà nhìn đi.
-Đương nhiên.
Mộc Thắng Nam nói:
-Ta muốn nhìn cho kỹ Quân đoàn thứ sáu dưới sự thống lĩnh của ngươi rốt cuộc có sức chiến đấu mạnh cỡ nào.
Vân Phi Dương tự tin cười nói.
-Sẽ không để cho cô thất vọng.
Hai người sóng vai mà đi.
Một người mặc chiến giáp màu trắng bạc, anh tuấn uy vũ bất phàm.
Một người áo trắng như tuyết, diện mạo như tiên trên trời.
Binh lính Quân đoàn thứ sáu nhìn từ xa, nhất thời cảm thấy được Tướng quân và Quận chúa tựa như một đôi do trời đất tạo nên.
Lăng Hoa Thành thuộc về quản lí của Vương Thành, vốn là một thành trì nhỏ, về sau bị nhóm cường đạo liên thủ đánh hạ, chiếm hơn nửa năm.
Sau khi Mộc thành chủ biết được, ngay từ đầu không có để trong lòng, cho rằng chỉ là một đám giặc cướp tầm thường.
Nhưng trong khoảng thời gian này, nhiều lần có tình báo truyền đến, cường dạo trong Lăng Hoa Thành lần lượt cướp sạch các thành trấn xung quanh mới chính thức coi trọng, cũng điều động Quân đoàn mười sáu xuất động, kết quả đại bại mà về.
Mộc thành chủ vốn định triệu tập binh lực hai Quân đoàn đi tấn công Lăng Hoa Thành.
Sau nghe theo Dịch tiên sinh đề nghị, đổi thành Quân đoàn thứ sáu xuất chiến, mệnh lệnh cho Mộc Thắng Nam vừa mới tốt nghiệp trở về làm Phó tướng.
Làm như thế.
Cũng cho hai người trẻ tuổi tiếp xúc, là cơ hội bồi dưỡng cảm tình.
Mộc thành chủ và Dịch tiên sinh có thể nói dụng tâm lương khổ.
Nhưng lại không biết trên đường hành quân, Vân Phi Dương và Mộc Thắng Nam giao lưu rất ít, có nói chuyện với nhau, đề tài thì chỉ là làm sao tấn công Lăng Hoa Thành, cảm tình không chút tăng tiến.
Ba ngày sau.
Quân đoàn thứ sáu đến Lăng Hoa Thành, cường đạo đầu mục như sớm nhận được tin tức, sớm đã đứng đầy cường đạo trên cổng thành.
Cường đạo đầu mục có tướng mạo thô cuồng, đứng trên thành lầu, thản nhiên nói:
-Tiểu tử, ngươi là Tướng quân Vương Thành?
-Không sai.
Vân Phi Dương cười đáp.
-Ha ha ha.
Cường đạo đầu mục cười to.
-Vương Thành có phải không còn Tướng quân hay không, vậy mà phái tới một tên tiểu gia hỏa lông còn chưa mọc đủ!
-…
Vân Phi Dương nhíu mày.
Con bà nó.
Lão tử chỉ dịch dung hơi trẻ một chút, chẳng lẽ coi mình là trẻ nhỏ?
-Tiểu gia hỏa.
Cường đạo đầu mục ngưng cười, nói:
-Trở về nói cho Mộc thành chủ biết, nếu như hắn tự mình đến, thành trì này tự nhiên sẽ trả lại, nếu như phái Quân đoàn đến, cũng đừng trách lão tử toàn diệt từng cái.
-Toàn diệt từng cái?
Vân Phi Dương cười nói.
-Khẩu khí thật lớn.
-Không tin?
Cường đạo đầu mục nhẹ nhàng phất tay.
-Xoát! Xoát!
Mấy ngàn cường đạo đứng trên tường thành nhao nhao lấy ra trọng nỗ, không khí nhất thời trở nên nghiêm nghị.
Mộc Thắng Nam thấy thế, kinh ngạc không thôi.
Một đám cường đạo vậy mà sở hữu trọng nỗ, thực sự quá không thể tưởng tượng.
-Tiểu gia hỏa.
Cường đạo đầu mục cười lạnh nói.
-Quân đoàn lúc trước đến đây cùng vì bị nỏ này bắn thương vong thảm trọng, nếu như ngươi không muốn để cho binh lính của mình giẫm lên vết xe đổ, mau mau xéo đi đi.
Vân Phi Dương cười cười, tay phải nhẹ nhàng nâng lên.
5000 binh lính tiến lên phía trước một bước, quỳ một chân xuống đất, từng người lấy ra trọng nỗ, sau đó cấp tốc cài mũi tên.
Mộc Thắng Nam nhìn mà trợn mắt hốc mồm.
Bởi vì binh lính Quân đoàn thứ sáu từ lúc ra khỏi hàng lấy ra cung nỏ, đến khi cài mũi tên, toàn bộ quá trình vô cùng nhanh chóng, không có chút nào dây dưa dài dòng, chỉ có hai chữ có thể hình dung —— chuyên nghiệp!
Trong lúc nàng chấn kinh, Vân Phi Dương vung tay lên, lạnh lùng quát.
-Oanh tòa thành này thành đất bằng cho ta.
-Xoát! Xoát!
Vừa dứt lời, 5000 mũi tên cùng nhau bay ra, kéo theo một từng đạo lưu quang.
-Oanh! Oanh!
Bạo Liệt Tiễn rơi vào tường thành, ánh sáng hoa mắt nhất thời lấp lóe, đám cường đạo tức thì bị nổ người ngã ngựa đổ.