Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1719
Chương: Muốn Để Hắn Chết Hay Muốn Cho Hắn Sống?
———————
Mộc Thắng Nam biết, Thích gia sẽ không dễ dàng buông tha Vân Phi Dương, vì dàn xếp ổn thỏa nên mới đồng ý vài ngày sau vào đội của Thích Uy Mậu tham gia giải đấu đi săn lớn.
Nhưng sự việc đều đã bàn ổn thỏa, vấn đề trước mắt cũng đã được giải quyết, Vân Phi Dương lại đột nhiên lên tiếng.
-Thật có lỗi, ta không đồng ý.
Khuôn mặt Mộc Thắng Nam biến đổi.
-Xoát!
Vân Phi Dương tiến lên, cản trước mặt nàng, chỉ Thích Uy Mậu nói:
-Quận chúa nhà ta không có hảo cảm gi đối với tiểu tử này, cùng tổ đội đi săn là một loại tra tấn.
-…
Mộc Thắng Nam hận không thể một chân đá bay Vân Phi Dương ra ngoài.
ổ ểNàng thật không nguyện ý tổ đội cùng Thích Uy Mậu tham gia đi săn, nhưng chuyện cho tới bây giờ, chỉ có làm vậy mới có thể hóa giải mâu thuẫn.
Không ngờ tên kia đột nhiên nhảy ra, không phải cố tình quấy rối à!
Quả nhiên.
Không khí vốn hòa hoãn bị cách nói của Vân Phi Dương nhất thời thay đổi lại thành nghiêm túc, sắc mặt Tam Thúc cũng âm trầm xuống.
-Người Tướng quân Vương Thành này thật đúng thích tìm đường chết.
Võ giả xem náo nhiệt lắc đầu.
-Tiểu tử!
Tam Thúc lạnh lùng nói:
-Ngươi muốn phủ định quyết định của Mộc cô nương?
-Thích bá bá, não hắn có bệnh.
Mộc Thắng Nam đi lên trước, vội vàng nói:
-Cứ như những gì đã nói, vài ngày sau ta sẽ tổ đội cùng Thích Uy Mậu tham gia giải đấu đi săn lớn.
Nói xong, trừng mắt nhìn Vân Phi Dương một cái, tựa hồ cảnh cáo hắn nên thành thật một chút, đừng gây phiền toái.
Mộc Thắng Nam làm thế cũng vì muốn bảo vệ Tướng quân nhà mình.
Nhưng Vân Phi Dương lại lắc đầu.
Hắn kéo nàng trở về, lấy một loại khẩu khí trách cứ nói:
-Cô thích chà đạp chính mình vậy sao?
Mộc Thắng Nam khẽ giật mình, khuôn mặt ửng đỏ, lúc này muốn rút tay đối phương ra, lại cảm giác khí lực đối phương rất lớn, căn bản không thể rút được.
Thích Uy Mậu nhìn thấy Vân Phi Dương nắm tay nữ nhân mà mình ngưỡng mộ, ánh mắt hiện ra lửa giận và sát cơ!
-Tam thúc!
Hắn gần như mất đi lý tính nói:
-Giết hắn!
Lúc này, Thích Uy Mậu hoàn toàn không cân nhắc chuyện vài ngày sau Mộc Thắng Nam sẽ cùng một chõ với mình tham gia giải đấu đi săn lớn, mà mãnh liệt muốn Vân Phi Dương lập tức chết!
-Giết ta?
Vân Phi Dương cười lạnh một tiếng, nói:
-Thích gia các người còn không có năng lực này.
-…
Mộc Thắng Nam triệt để im lặng.
Phụ thân đến cùng là tìm được một tên Tướng quân phách lối cuồng vọng như thế từ chỗ nào đây?
-Ta đi!
-Tên này thật ngưu bức.
-Đường đường đại gia tộc Đế Thành còn không giết được một Tướng quân Vương Thành?
Võ giả vây xem nhao nhao cười rộ lên.
Dưới cái nhìn của bọn họ, người tên Chân Đức Suất này có lẽ đúng như Mộc Thắng Nam nói, não có bệnh, hoặc một tên không sợ chết.
Tam Thúc vốn định trao đổi lại, nhưng khi nghe được tên kia nói thế, ánh mắt trở nên âm trầm:
-Mộc cô nương, thủ hạ của ngươi rất làm cho người ta chán ghét, ngày hôm nay bất kể như thế nào, Thích gia ta nhất định phải giết hắn.
-Hô!
Trong khi nói chuyện, khí tức âm tà lần nữa bạo phát.
Cảm thụ được loại khí tức khiến người ta không rét mà run kia, lòng Mộc Thắng Nam nhất thời lạnh.
-Đừng sợ.
Vân Phi Dương cười nói:
-Bọn họ không làm gì được ta, cô cũng không cần phải làm trái lương tâm mà tham gia đi săn cùng người mình không thích.
Nói, buông tay ra nói:
-Tránh xa một chút, để ta giải quyết bọn họ.
-Chân Đức Suất!
Mộc Thắng Nam thở phì phò.
-Ngươi tự muốn chết, đừng trách ta!
Nói xong câu đó, tức giận rời đi.
Nữ nhân này đã bảo hộ Vân Phi Dương hết sức, nếu tên kia muốn tìm chết, nàng cũng không có cách nào.
Mộc Thắng Nam vừa đi, Tam Thúc không có mảy may kiêng kị, khí tức âm tà điên cuồng bạo phát, khí thế càng mạnh hơn trước.
Vân Phi Dương ngạo nghễ nói:
-Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, một khi động thủ, chẳng khác nào Thích gia đã đắc tội ta.
Nghe được câu này, võ giả xem náo nhiệt kém chút cười ra tiếng.
Mộc Thắng Nam rời đi rất xa nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, thầm nghĩ:
-Tên gia hỏa đáng giận, sắp chết đến nơi mà còn nói khoác mà không biết ngượng.
-Tiểu tử.
Tam thúc Thích gia cười lạnh nói:
-Ngươi chỉ là Tướng quân Vương Thành, mà còn tưởng mình là đại nhân vật?
-Xoát!
Trong khi nói chuyện, bàn tay nhô ra, khí tức âm tà điên cuồng bạo phát.
Nhưng trong nháy mắt sau khi Tam Thúc xuất thủ, Vân Phi Dương cũng xuất thủ, cấp tốc chụp lên cổ tay hắn, năm ngón tay bỗng nhiên dùng lực.
-Răng rắc!
Tiếng xương vỡ vụn truyền đến.
-A!
Tam thúc Thích gia thống khổ kêu thảm, khớp xương bàn tay phải đã bị bóp gãy.
Mộc Thắng Nam khẽ giật mình, vội vàng xoay người, mà khi thấy Vân Phi Dương đỡ được cường giả Thích gia, cả người nhất thời ngây ra như phỗng.
Đám võ giả xem náo nhiệt cũng trợn mắt.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, cường giả Thích gia sẽ bị tên kia tuỳ ý bóp gãy xương tay!
-Tam thúc!
Thích Uy Mậu cả kinh hô.
Ba tên dòng chính đời thứ hai Thích gia đứng bên cạnh biến sắc, bạo phát khí tức, muốn lập tức xuất thủ oanh sát Vân Phi Dương.
-Vù vù!
Còn chưa kịp xuất thủ, một trận cuồng phong đột nhiên thổi đến, cuốn lên bụi đất đầy trời.
Dần dần, bụi đất rơi xuống.
Bên người Vân Phi Dương bỗng dưng thêm ra tám võ giả, phát ra khí tức phi thường cường thế, hoàn toàn áp đảo cường giả Thích gia đời thứ hai.
Rất nhiều võ giả giật mình.
Bọn họ trong nháy mắt phán đoán, tám võ giả này tuyệt đối là Tiên Nhân đại viên mãn cao cấp nhất!
Hơn mười võ giả Thích gia vây ở bên cạnh không tự chủ được mà lui lại mấy bước, trong ánh mắt hiện ra kiêng kị thật sâu.
-Bành!
Vân Phi Dương đánh ngã Tam Thúc xuống đất, một chân giẫm lên lưng hắn, ánh mắt lạnh nhìn các võ giả Thích gia, nói:
-Đánh ngã tất cả bọn hắn cho ta.
-Rõ!
Bái Đại Kim Cương tuân lệnh, nhìn về phía đám võ giả Thích gia đang lui lại.
-Không phải chứ?
-Tấm tên võ giả thực lực cường hãn này là thủ hạ của tên kia?
Mọi người ngây người.
Mộc Thắng Nam đứng đằng xa cũng im lặng.
Vân Đại Tiện Thần gọi bọn người gọi Kiếm Phó ra triệt để rung động người đời, đồng thời cũng để bọn hắn ý thức được, khó trách người này dám tìm đường chết, hóa ra có thủ hạ mạnh mẽ!
-Ông!
Đột nhiên, từng đạo không gian kết giới xuất hiện, bao phủ võ giả Thích vào bên trong.
-Võ giả hệ không gian!Mọi người chấn kinh nhìn về phía Cơ Tinh Minh.
-Bành!
Tửu Ma đấm ra một quyền, trực tiếp đấm ngã một tên võ giả Thích gia Tiên Nhân đại viên mãn xuống đất.
-Bành! Bành! Bành!
Tam đại Kim Cương khác cũng lần lượt xuất thủ.
Chỉ qua một lát, toàn bộ võ giả Thích gia bị ngược ngã trên mặt đất, duy chỉ có để lại Thích Uy Mậu một người.
Tên kia hiện tại đã ngốc.
-Tiểu tử.
Vân Phi Dương đi tới, một tay đặt lên cổ hắn, lạnh lùng nói:
-Xem ra lần trước giáo huấn không đủ để ngươi khắc sâu trong đầu, lần này ta sẽ để ngươi vĩnh viễn in dấu trong lòng.
-Vù vù!
khi nói chuyện, linh hồn lực khủng bố xuất hiện.
-A!
Thích Uy Mậu đột nhiên kêu thảm, sắc mặt dị thường dữ tợn.
-Gia hỏa đáng thương.
Bọn người Cơ Tinh Minh lắc đầu.
Bọn họ hoàn toàn có thể hiểu được thống khổ của Thích Uy Mậu, bởi vì trước đây không lâu cũng bị tra tấn qua, cái loại cảm giác này quả nhiên sống không bằng chết.
-A! A!
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, võ giả xung quanh thì rùng mình.
-Phù phù.
Sau nửa canh giờ tra tấn, Thích Uy Mậu sùi bọt mép, thân thể kịch liệt run rẩy.
-Uy Mậu!
Tam Thúc ngã trên mặt đất trừng đến muốn rách cả mí mắt.
Vân Phi Dương một tay chụp lấy Thích Uy Mậu, quay đầu nhìn về phía Mộc Thắng Nam nơi xa, cười nói:
-Quận chúa, muốn để hắn chết hay muốn cho hắn sống?