Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1720
Chương: Thích Gia Tam Trưởng Lão
———————
Thực ra, lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ, dễ như trở bàn tay thu thập hết đám người này.
Sở dĩ gọi Bát Đại Kim Cương ra trước mắt bao người vì muốn để Mộc Thắng Nam biết, mình cũng không phải quả hồng mềm.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương cũng không sợ đắc tội Thích gia.
Dù sao, lấy tính cách hắn, một khi cuồng lên sẽ không để ý hậu quả.
Dù đối phương phái võ giả càng mạnh đến, đánh không lại thì rút lui, chuyện này cũng không phải làm lần một lần hai.
Huống hồ.
Phá Cổ Tiên Đế bên trong tạo hóa giới chỉ đang không ngừng hấp thu Tiên thạch, thực lực khôi phục từng bước, không nói đạt đến đỉnh phong, chỉ cần bước vào đại vị Tiên Vương, đối phó một Đế Thành cũng đơn giản như trở bàn tay.
Nói thật.
Vân Đại Tiện Thần hiện tại có tư cách ngông cuồng, trừ phi cường giả cấp Tiên Đế, bất kỳ đại gia tộc nội vực nào cũng dám đấu một trận.
Nhưng mắt thấy tám tên võ giả nhẹ nhõm giải quyết đám người Thích gia, Mộc Thắng Nam triệt để mộng.
Nữ nhân này thủy chung cho rằng, Vân Phi Dương sẽ bị Thích gia ngược sát, cho nên mới chịu nguy hiểm kết thù cùng Thích gia đi ra bảo vệ hắn.
Ai có thể nghĩ, hắn lại có thủ hạ cường đại như thế, thời gian cực ngắn đã đánh ngã toàn bộ cường giả Thích gia trên mặt đất!
Mộc Thắng Nam ngầm cười khổ.
Khó trách nam nhân này dám phách lối, nguyên lai người ta không sợ hãi.
Buồn cười chính mình, hoàn toàn không biết rõ tình hình, còn ngây ngốc đứng ra bảo vệ hắn, thậm chí không tiếc trái lương tâm đáp ứng tham gia cùng tổ đội với Thích Uy Mậu trong giải đi săn.
Nhưng Mộc Thắng Nam cũng không biết.
Vì mình chủ động đi ra mới được Vân Phi Dương tán đồng, mới có thể giao sinh tử Thích Uy Mậu cho nàng lựa chọn.
Là để chết?
Hay cho sống?
Một vấn đề tương đối khó lấy để lựa chọn.
Mộc Thắng Nam hơi chút cân nhắc, nói:
– Thả hắn đi.
Dù sao cũng là dòng chính được Thích gia có coi trọng, một khi giết hắn, chẳng khác nào Vương Thành triệt để kết cừu oán cùng Thích gia.
“Xoát!”
Vân Phi Dương buông tay, lãnh đạm nói:
– Tiểu tử, xem ở phân lượng quận chúa nhà ta, hôm nay tha cho mạng chó của ngươi.
Người không giết.
Nhưng phải thu không gian giới chỉ của đám này.
Dù sao, nghênh ngang để bọn hắn phát hiện chính vì mục đích này.
Lấy đi không gian giới chỉ, lại thu Bát Đại Kim Cương vào tạo hóa giới chỉ, Vân Phi Dương nói:
– Quận chúa, chúng ta đi thôi.
“Ừm.”
Mộc Thắng Nam gật đầu.
Hai người rời đi, để lại võ giả Thích gia bị ngược trên đất trống.
– Uy Mậu…
Một lúc sau, Thích Tam Thúc đè ép thương thế đi đến trước người Thích Uy Mậu, nhìn thấy hắn bị tra tấnv thê thảm, ánh mắt lóe ra căm giận ngút trời.
Võ giả xem náo nhiệt thấy thế, nhất thời khẳng định Thích gia lần này bị ngược, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Trong núi rừng phong cảnh tươi đẹp, Vân Phi Dương đi tới, Mộc Thắng Nam còn sầu mi khổ kiểm theo phía sau.
“Uy.”
Vân Phi Dương hỏi.
– Cô đang suy nghĩ gì đấy?
Mộc Thắng Nam đang cúi đầu tiến lên ngừng chân, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn hắn, ngưng trọng nói:
– Ngươi lần này triệt để đắc tội Thích gia, bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Vân Phi Dương cười nói:
– Như thế mới tốt.
Vừa rồi trên đường, kiểm kê không gian giới chỉ võ giả Thích gia một phen, vơ vét không ít Tiên thạch và tinh hạch, nếu như đối phương vẫn còn muốn tìm mình gây phiền phức, khẳng định sẽ phái người mạnh hơn đến, đến lúc đó lại có thể kiếm lời một bút.
Mộc Thắng Nam nói:
– Tuy thực lực những thủ hạ của ngươi rất mạnh, nhưng Thích gia cũng không ít Tiên Vương, đến lúc đó theo đuổi giết ngươi thì phiền phức.
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương cười nói:
– Bọn họ giết không được ta.
” “
Mộc Thắng Nam im lặng.
Vân Phi Dương xoay người lại, cười nói:
– Cám ơn.
– Cám ơn?
Mộc Thắng Nam khẽ giật mình.Vân Phi Dương cười nói:
– Thời điểm ta nguy nan, có can đảm đứng ra.
Mộc Thắng Nam nói:
– Ai bảo ngươi là tướng quân Vương Thành chi, ta là quận chúa, đâu thể nào trơ mắt nhìn ngươi bị ngoại nhân khi dễ.
Vân Phi Dương nói:
– Cho nên, khắc đó ngươi đứng ra đã được ta tán đồng.
Đối với Vương Thành, hắn chỉ xem như một mảnh đất để đặt chân, ngày hôm nay Quận chúa đứng ra bảo vệ mình, để hắn có mấy phần cảm động.
– Cắt.
Mộc Thắng Nam bĩu môi.
– Một Quận chúa như ta cần tướng quân như ngươi tán đồng.
Vân Phi Dương vốn muốn mở miệng nói chuyện, sắc mặt lại đột biến, quay đầu nhìn về phía xa.
Tiên niệm hắn rõ ràng bắt được, bên ngoài mấy chục dặm đang có một cỗ lực lượng cường đại chạy nhanh đến, đồng thời ẩn chứa lửa giận và sát cơ vô tận.
– Tiên Vương?
Vân Phi Dương nhíu mày.
Thấy sắc mặt hắn đại biến, Mộc Thắng Nam khó hiểu hỏi.
– Làm sao?
Vân Phi Dương nói:
– Phiền phức tới.
Tiếng nói vừa dứt, khí tức lúc trước vẫn còn cách mấy chục dặm đã xuất hiện giữa bầu trời trong tầm mắt có khả năng nhìn thấy.
“Vù vù!”
Uy áp Tiên Vương cuốn tới trước khiến cây cối run rẩy kịch liệt.
Cảm nhận được cỗ lực lượng kinh khủng, khuôn mặt Mộc Thắng Nam đại biến, toàn bộ thân thể cũng bị ép rất khó động đậy.
“Xoát!”
Vân Phi Dương phóng ra một bước, cản trước mặt nàng, Nghịch Thiên Quyết điên cuồng vận chuyển, hình thành phòng ngự kết giới trước người.
Tiên Vương uy áp bị ngăn cách, Mộc Thắng Nam nhất thời được giải thoát.
Khi nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một râu tóc lão giả ngạo nghễ lơ lửng giữa không trung, quanh thân bộc phát lửa giận và sát cơ mãnh liệt.
– Thích gia Tam trưởng lão, Thích Hữu Lệnh!
Mộc Thắng Nam kinh biến.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
– Xem ra, Thích gia có truyền âm thuật gì đó, nếu không đâu thể phái cao thủ truy giết tới nhanh như vậy.
– Tiểu tử.
Thích Hữu Lệnh treo giữa không trung lãnh đạm lên tiếng.
– Đụng đến người Thích gia ta, không thể đào tẩu dễ dàng như vậy đâu.
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng.
Nói thật, hắn không có nghĩ đến việc chạy trốn, không phải vậy, hiện tại đã sớm trượt vô ảnh vô tung.
– Thích trưởng lão.
Mộc Thắng Nam đè ép sợ hãi, cười nói:
– Làm sao ngài tới đây.
“Hừ.”
Thích Hữu Lệnh lạnh lùng nói:
– Nha đầu Mộc gia, chờ lão hủ giết kẻ này sẽ tiến về Vương Thành nói chuyện với lệnh tôn thật tốt một phen.
– Thích trưởng lão.
Mộc Thắng Nam vội vàng giải thích.
– Đây là hiểu…
Lời nói còn chưa đã bị Vân Phi Dương ngăn cản nói:
– Rời khỏi nơi này.
– Ta không…
– Nhanh lên!
Vân Phi Dương quát lạnh.
Mộc Thắng Nam khẽ giật mình, nhưng thấy sắc mặt hắn dị thường ngưng trọng, đành phải thi triển thân pháp rời đi.
– Lão gia hỏa.
Chờ nữ nhân kia rời đi, Vân Phi Dương nhìn về phía Thích gia tam trưởng lão, lạnh lùng nói:
– Ta ngược lại muốn xem xem ngươi giết ta thế nào!
Mộc Thắng Nam né tránh rất xa nghe hắn nói thế, nhất thời sụp đổ.
Thích gia tam trưởng lão là tiểu vị Tiên Vương hàng thật giá thật, tuy thủ hạ hắn cường hãn chung quy cũng chỉ có tầng thứ Tiên Nhân, hoàn toàn không cách nào chống lại!
– Tiểu tử thật cuồng vọng!
Thích Hữu Lệnh không nói nhảm, lực lượng kinh khủng phun trào, chợt hóa thành một cự thủ thao thiên ngang nhiên áp xuống.
“Vù vù!”
Thủ ấn đè xuống, không gian trong nháy mắt vỡ vụn.
Thích Hữu Lệnh phi thường tức giận, bạo phát lực lượng cũng có tính toán trực tiếp oanh sát Vân Phi Dương.
“Xong “
Cảm thụ được thủ ấn bộc phát ra khí tức, Mộc Thắng Nam hoa dung thất sắc.
Nhưng.
Sau một khắc lại trợn mắt.
Bởi vì Vân Phi Dương phía dưới thủ ấn thế mà mỉm cười!
“Hô!”
Đột nhiên, trong thân thể hắn tản mát ra thuộc tính đặc thù mơ hồ, cũng lấy thời gian nhanh nhất ngưng tụ ra một kết giới hình tròn!
– Đây là…
Mộc Thắng Nam cả kinh hô.
– Đạo Giới?!