Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1718
Chương: Ta Không Đồng Ý
———————
Thích Uy Mậu rất hận Vân Phi Dương, hận rất lớn, bởi vì hắn bị tên này tung một quyền đánh ngã trước mặt Mộc Thắng Nam.
Hắn thân là dòng chính của một đại gia tộc, lòng tự trọng rất cao, mà càng cao hơn khi trước mặt nữ nhân.
Cho nên ngày hôm nay bắt được tên này, tất nhiên phải dùng cách tàn nhẫn nhất mình có thể nghĩ ra để tra tấn hắn, như thế mới có thể phát tiết nỗi hận trong lòng.
– Nếu hôm nay không tra tấn cho kẻ này sống không bằng chết, người khác còn tưởng rằng Thích gia ta dễ bị bắt nạt.
Cường giả Thích gia gọi Tam Thúc đi tới, trong bàn tay phát ra khí tức âm tà.
Hắn nói rất to, hiển nhiên đang nói cho võ giả đang xem náo nhiệt nghe, để bọn hắn biết, Thích gia là tồn tại không thể trêu chọc.
– Đừng có làm loạn.
Vân Phi Dương lui một bước.
Ánh mắt của hắn hiện ra vẻ hoảng sợ cùng sợ hãi, chứng minh cái gì gọi là diễn kỹ tinh xảo!
Thích Uy Mậu cười.
Tên kia càng biểu hiện sợ hãi thì hắn càng thoải mái.
– Đạp.
Cường giả Thích gia gọi Tam Thúc đứng trước mặt Vân Phi Dương, bàn tay ẩn chứa khí âm tà nhẹ nhàng nâng lên.
– Hô!
Khí tức bạo phát, tràn ngập ra bên ngoài.
Rất nhiều võ giả xem náo nhiệt sau khi cảm nhận được cỗ khí tức kia, không tự chủ được lạnh run.
– Là Âm Hồn Đại Pháp!
– Nghe nói, đây là linh hồn vũ kỹ phi thường hiếm thấy!
– Tiểu tử kia thảm rồi.
Mọi người thấp giọng nghị luận.
Thậm chí, họ đã bắt đầu tưởng tượng đến hình ảnh Vân Phi Dương bị võ giả Thích gia cuồng loạn.
– Hô!
Âm tà khí không ngừng khuếch tán, bàn tay của cường giả Thích gia cũng đang chầm chậm tới gần.
Vẻ hoảng sợ trong con mắt Vân Phi Dương đã đạt đến cực hạn, hắn run rẩy nói:
– Đừng…đừng có làm loạn!
Loại biểu hiện này rất phù hợp.
Bởi vì, khi âm tà khí bạo phát sẽ rất dễ dàng làm cho tinh thần võ giả bị sụp đổ.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, Vân Đại Tiện Thần chỉ đang biểu diễn. Chính bản thân hắn cũng nắm giữ rất nhiều loại thuộc tính tà ma, tất nhiên hắn cũng sẽ không sợ khí âm tà.
– Tiểu tử.
Cường giả Thích gia âm u nói:
– Chậm rãi hưởng thụ cản giác sống không bằng chết đi.
– Xoát!
Bàn tay tăng tốc, chụp vào bả vai Vân Phi Dương.
Mẹ.
Ngươi muốn bắt bạn lão tử?
Bên trong con mắt của Vân Phi Dương lóe lên sát cơ, đang muốn trở tay chế trụ đối phương thì lại nghe được âm thanh từ nơi xa truyền đến.
– Dừng tay!
Dát.
Cường giả Thích gia dừng lại.
Vân Phi Dương đang chuẩn bị phản kích cũng bỏ đi suy nghĩ xuất thủ.
Hắn nhìn về phía mà âm thanh kia truyền đến, chỉ thấy Mộc Thắng Nam đi tới, lạnh lùng nói:
– Người này là tướng quân của Vương Thành ta, Thích gia các ngươi đừng có khinh người quá đáng.
– Nữ nhân này.
Vân Phi Dương lắc đầu cười một tiếng.
Lúc trước còn căn dặn mình không được phép bại lộ thân phận, làm sao bây giờ lại tự nói ra, chẳng lẽ không sợ gây phiền toái cho Vương Thành.
Mộc Thắng Nam đương nhiên sợ phụ thân gặp phải phiền phức, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Chân Đức Suất bị Âm Hồn Đại Pháp tra tấn mà chết.
Dù sao, nếu như không phải hắn kịp thời xuất hiện tại núi rừng thì mình đã sớm vẫn lạc.
Thích Uy Mậu cả giận nói.
-Tên này là tướng quân của Vương Thành?
Mới đầu hắn còn cho rằng Vân Phi Dương và Mộc Thắng Nam không quen nhau, chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua, nhìn mình khó chịu mới ra tay ngược một hồi.
– Mộc cô nương.
Thích Tam Thúc lạnh lùng nói.
– Nếu người này là tướng quân của Vương Thành các ngươi, vậy chuyện hắn động thủ đánh Uy Mậu, hẳn nhẽ… do ngươi bày mưu đặt kế?
– Không sai!Khi Mộc Thắng Nam đang nói chuyện thì cũng đi tới, kéo Vân Phi Dương về đằng sau.
– Quận chúa, có phải ngươi điên rồi không?
Vân Phi Dương thấp giọng nói:
– Có phải ngươi bị điên rồi hay không!
Nghe được câu này, Mộc Thắng Nam hận không thể một chân đạp bay tên này ra ngoài.
Nàng truyền âm.
– Nếu như ngươi lúc đầu nghe lời ta nói, lặng yên không một tiếng động mà rời đi, sao sẽ bị người nhà bắt, ta làm thế nào có thể mạo hiểm kết thù cùng Thích gia đi ra bảo vệ ngươi.
– Ta cũng đã nói, ta không có việc gì.
Vân Phi Dương truyền âm.
Mộc Thắng Nam rất muốn chửi thể để phát tiết phiền muộn của mình.
Bởi vì nàng phát hiện, cho tới bây giờ nam nhân này còn chưa ý thức được mình đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm.
– Mộc cô nương.
Thích Tam Thúc âm mặt nói.
– Ngươi sai sử thủ hạ đả thương người nhà họ Thích ta, ai khinh người quá đáng đây?
– Thú vị.
Võ giả đang xem náo nhiệt phấn khởi.
Mộc Thắng Nam đột nhiên xuất hiện để bọn hắn ý thức được, Vương Thành và Đế Thành Thích gia rất có thể sẽ vì việc này mà kết thành thù.
Nếu thật sự là vậy, chuyện về sau sẽ càng đặc sắc hơn.
– Hừ.
Mộc Thắng Nam thản nhiên nói.
– Ai bảo Thích Uy Mậu cứ một mực dây dưa ta.
Nàng muốn ôm sự việc lên trên người mình. Bởi vì, Thích gia coi như càn rỡ cũng sẽ không làm khó mình.
Nghe đến đó, rất nhiều quần chúng hóng chuyện hiểu rõ đại khái.
Nguyên nhân sự việc hẳn là như thế này: Thích Uy Mậu ái mộ Mộc Thắng Nam, dây dưa các kiểu. Về sau, Mộc Thắng Nam không thể nhịn được nữa, hạ mệnh lệnh cho thủ hạ, cũng chính là tướng quân Vương Thành, ngược tên kia một hồi.
Nói cho cùng, đây là sự việc giữa Mộc Thắng Nam và Thích Uy Mậu, tên tướng quân kia đơn giản chỉ là phụng mệnh hành động.
Tất cả mọi người động não không sai.
Nhưng trên thực tế, Vân Phi Dương ngược Thích Uy Mậu hoàn toàn bởi vì hắn nhìn tên kia khó chịu, không phải do Mộc Thắng Nam hạ lệnh.
– Mộc cô nương, mặc kệ bất kì nguyên nhân gì, ngươi bảo thủ hạ đả thương dòng chính Thích gia ta, vậy thì chính là ngươi đã sai.
Thích tam thúc lên tiếng.
Mộc Thắng Nam bĩu môi.
– Mệnh lệnh do ta hạ, muốn động thủ sao, lên cho bản cô nương xem.
Sự việc phát triển đến múc độ này, nàng chỉ có thể hết sức đến bảo vệ Vân Phi Dương.
Thích tam thúc cười nói:
– Mộc cô nương, thực việc này cũng không lớn, Thích gia ta hoàn toàn sẽ không để ý.
Mộc Thắng Nam khẽ giật mình, không nghĩ tới người nhà họ Thích nói chuyện dễ nghe như vậy, sớm biết vậy mình nên sớm hiện thân.
– Như vậy đi.
Thích tam thúc nói:
– Giao tên hung thủ đả thương dòng chính Thích gia ta ra, ta sẽ xem như chưa có từng xảy ra chuyện gì.
Thành chủ Vương Thành dù sao cũng là đại vị Tiên Vương, Thích gia cũng không dễ vạch mặt, nhưng mặt mũi cũng không thể mất, cho nên nhất định phải giải quyết hung thủ đánh người.
– Không được.
Mộc Thắng Nam nói:
– Hắn là tướng quân của Vương Thành ta, người nào cũng không thể động vào.
– Mộc cô nương.
Thích tam thúc cau mày nói:
– Ngươi làm như vậy để cho Thích gia ta rất khó xử lý.
Mộc Thắng Nam nói:
– Ta lấy ra mười viên Tiên thạch chịu tội cho Thích Uy Mậu.
– Mộc Thắng Nam!
Thích Uy Mậu cả giận quát.
– Ngươi cho rằng bản thiếu thiếu mười viên Tiên thạch!?
Hắn không thiếu.
Hắn muốn giết chết Vân Phi Dương để lấy lại mặt mũi, tôn nghiêm đã mất.
– Uy Mậu!
Thích tam thúc cau mày nói:
– Thu liễm tính khí lại nói chuyện hẳn hoi với Mộc cô nương.
– Tam thúc…
Thích Uy Mậu muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy ánh mắt tam thúc có dị dạng, lúc này lựa chọn im lặng.
– Mộc cô nương.
Thích tam thúc xoay đầu lại, cười nói:
– Tiên thạch thì không cần. Không bằng như vậy đi, vài ngày sau học phủ tổ chức giải đấu đi săn, ngươi và Uy Mậu cùng một đội dự thi, thế nào.
– …
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Tên này đang cho Thích Uy Mậu một cơ hội để tranh thủ tiếp xúc với Mộc Thắng Nam.
Xem ra, Thích gia chẳng những không dám quá mức đắc tội Vương Thành, còn muốn tác hợp dòng chính nhà mình trở thành hiền rể của Mộc thành chủ.
– Cái này…!
Mộc Thắng Nam do dự.
Thích tam thúc nói:
– Mộc cô nương, đây là nhượng bộ lớn nhất mà Thích gia ta có thể làm.
– Được rồi.
Mộc Thắng Nam đáp ứng.
Chỉ cần có thể bảo vệ tướng quân nhà mình, mặc dù nàng chán ghét Thích Uy Mậu cũng chỉ có thể đồng ý.
– Thật có lỗi!
Nhưng Vân Phi Dương lại lên tiếng.
– Ta không đồng ý.