Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1716
Chương: Uy Lực Thiên Ngoại Phi Kiếm
Tầng mây giữa bầu trời nhấp nhô, hóa thành vòng xoáy, ngưng tụ kiếm ý cùng Đạo Ý cấp tốc dung hợp lại cùng nhau, hóa thành một thanh cự kiếm thực chất hóa.
Trong nháy mắt Kiếm Phó chém ra Vô Ngân kiếm khí, cự kiếm ầm vang rơi xuống, khủng bố kiếm uy khuếch tán phảng phất như cự sơn đè ép.
– Đây là…
Phá Cổ Tiên Đế cả kinh hô.
– Thiên Ngoại Phi Kiếm!
Mười vạn năm trước, Đông Vực xuất hiện một kiếm đạo thiên tài, tên Mộc Tú Ly.
Người này trong mấy trăm năm ngắn ngủi thành tựu Tiên Nhân đại viên mãn, càng bằng vào một thanh kiếm cơ hồ quét ngang toàn bộ võ giả cùng cấp bậc Đông Vực.
Phá Cổ Tiên Đế lúc đó còn trẻ, cảnh giới cũng là Tiên Nhân đại viên mãn, từng đánh với Mộc Tú Ly một trận, tuy sau cùng thắng nhưng vô cùng gian nan.
Mà trong lúc giao đấu, đối phương thi triển chiêu này, một thanh cự kiếm như đến từ cửu thiên càng làm cho ký ức Phá Cổ Tiên Đế vẫn còn mới mẻ!
Bây giờ Vân Phi Dương lần nữa thi triển ra loại kiếm kỹ này, nhất thời để hắn nhớ lại trận chiến gian nan cách đây 10 vạn năm.
– Tiểu tử này thi triển Thiên Ngoại Phi Kiếm, mặc dù không cách nào đánh đồng cùng Mộc Tú Ly, nhưng ít ra đã có năm thành lực lượng của hắn!
Phá Cổ Tiên Đế kiên định nói:
– Người kia chịu không nổi!
“Vù vù!”
Thiên Ngoại Phi Kiếm ầm vang rơi xuống mang theo vô thượng kiếm uy thổi tóc dài, hiển lộ ra một khuôn mặt đang đầy chấn kinh.
Một kiếm này của Vân Phi Dương phi thường khủng bố để hắn ý thức được mình rất khó chống đỡ.
Nhưng dù sao cũng là kiếm đạo cường giả nhất lưu, Kiếm Phó rất nhanh tỉnh táo lại, thôi động Vô Ngân kiếm khí tăng tốc.
Lúc này, hắn đã bị Thiên Ngoại Phi Kiếm khóa chặt, né tránh đã không có khả năng.
Phương pháp phá giải tốt nhất đó là Vô Ngân kiếm trước một bước đánh trúng Vân Phi Dương, nếu oanh đối phương trọng thương, uy lực cự kiếm sẽ bị hạ xuống.
Nhưng.
Hắn gia tốc kiếm khí, Thiên Ngoại Phi Kiếm của Vân Phi Dương cũng đang gia tốc.
Theo thị giác của người đứng xem có thể nhìn thấy, Vô Ngân kiếm khí cực tốc xuyên qua, mà cự kiếm trên không thì cực tốc rơi xuống, tốc độ không khác nhau nhiều.
Phá Cổ Tiên Đế ngưng trọng nói:
– Hai người lý giải kiếm đạo đều cực mạnh, kiếm chiêu người nào chạm đến đối phương trước, người nào sẽ thắng.Đúng thế.
Vân Phi Dương và Kiếm Phó thi triển ra một kiếm mạnh nhất, so đấu không chỉ kiếm ý, mà còn so đấu tốc độ.
Chỉ cần có một bên bị đánh trúng trước, uy lực kiếm chiêu sẽ giảm bớt đi nhiều.
“Vù vù!”
Vô Ngân kiếm khí và Thiên Ngoại Phi Kiếm gào thét mà đến.
Khoảng cách giữa chúng và mục tiêu bằng nhau, dù Phá Cổ Tiên Đế cũng rất khó phán định ai sẽ tới trước một bước.
“Oanh!”
Cuối cùng, Vô Ngân kiếm khí và Thiên Ngoại Phi Kiếm rơi xuống cùng một thời gian, cũng đánh trúng mục tiêu mỗi bên khóa chặt.
“Vù vù —— “
Khu vực giao chiến, cuồng phong gào thét, kiếm khí táo bạo như một cây đao lạnh lùng cắt đứt không gian, vỡ vụn không chịu nổi.
Ánh mắt bọn người Cơ Tinh Minh lấp lóe tia hãi nhiên.
Một kiếm mạnh nhất của hai người xoắn nát không gian, hiển nhiên cường độ đã đạt đến tầng thứ tiểu vị Tiên Vương!
Qua một lúc sau.
Hai cỗ kiếm khí bất đồng nhược hóa.
Đợi khu vực giao chiến bình tĩnh lại, nhìn thấy mặt đất bày ra lít nha lít nhít kiếm ngân.
Phối hợp với không gian phân mảnh, rất dễ để võ giả không biết tình hình nghĩ lầm, nơi đây vừa mới trải qua một trận giao thủ giữa Tiên Vương.
Ánh mắt chấn kinh của bọn người Cơ Tinh Minh cùng nhau nhìn về phía giữa sân, thì thấy Vân Phi Dương và Kiếm Phó vẫn đứng tại chỗ.
Mà tại khu vực vô số kiếm ngân tràn ngập, chỉ có mặt đất dưới chân hai người coi như hoàn hảo không chút tổn hại.
Ai thắng, ai thua?
Bọn người Cơ Tinh Minh rất khó nhìn ra, bởi vì biểu hiện trên mặt Vân Phi Dương và Kiếm Phó không có biến hóa, phảng phất như không việc gì.
Phá Cổ Tiên Đế không cho rằng như vậy.
Hắn thấy, quyết đấu cuối cùng vừa rồi, hai người tất có người thắng, có người bại, tuyệt sẽ không hoà, không phân thắng bại.
“Phốc!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.
Đám người Cơ Tinh Minh vui mừng.
Chỉ cần tên này bại, dựa theo ước định lúc trước, mình có thể nhận lại linh hồn bổn nguyên, bình yên vô sự rời đi.
Nhưng mỉm cười chỉ tạm thời.
“Phù phù.”
Kiếm Phó đứng đối diện ngã quỵ.
So với Vân Phi Dương thụ thương thổ huyết, kiếm đạo cường giả này có thể nói kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng, nếu không có ý chí lực siêu cường, sớm đã chết ngất.
Phá Cổ Tiên Đế lên tiếng.
– Xem ra, Thiên Ngoại Phi Kiếm rơi xuống trước.
Không sai.
Thiên Ngoại Phi Kiếm lấy chênh lệch vi diệu trước một bước đánh vào trên người Kiếm Phó.
Sau khi bị trọng thương, uy lực Vô Ngân kiếm khí hắn ngưng tụ đánh tới Vân Phi Dương tự nhiên yếu đi không ít.
Mà yếu đi này rất có hạn, dù sao lúc ấy khoảng cách quá gần.
Vân Phi Dương dựa vào thân thể cường hãn ngạnh kháng, cho nên mới có bị thương thổ huyết.
Cũng may thương thế không nặng, dựa vào sinh mệnh thuộc tính, có thể rất nhanh chữa trị.
– Vân Phi Dương…
Kiếm Phó yếu ớt nói:
– Ngươi thắng, ta thua…
Hắn thua Lãnh Đoạn tâm phục khẩu phục.
Ngày hôm nay thua với Vân Phi Dương cũng tâm phục khẩu phục.
Nhưng.
Bọn người Cơ Tinh Minh sụp đổ.
Kiếm Phó thua đại biểu mình sẽ tiếp tục bị hắn khống chế, khó có thể thu hoạch được tự do.
Một trận đấu kiếm kết thúc.
Vân Phi Dương lần đầu thi triển Thiên Ngoại Phi Kiếm, cường hãn đánh sấp Kiếm Phó, lấy được thắng lợi cuối cùng.
Đồng thời chứng minh thực lực hắn bây giờ hoàn toàn có thể đánh một trận với Tiên Nhân đại viên mãn đỉnh phong.
Quan trọng hơn là.
Hàng phục Bát Đại Kim Cương.
Từng người đều là người nổi bật bên trong tầng thứ Tiên Nhân đại viên mãn, liên hợp lại hoàn toàn không kém gì một tiểu vị Tiên Vương.
Tính cả Phá Cổ Tiên Đế, có những người hầu này, Vân Phi Dương về đến Tây Nam Vực, tuyệt đối là đi ngang.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương tạm thời không có ý định trở về, mà sau khi chữa khỏi vết thương, thu mọi người vào tạo hóa giới chỉ, lên đường.
Hắn cần xác định Đông Vực còn tồn tại Tiên Vương tàn quyển hay không.
Vài ngày sau.
Vân Phi Dương đi vào một tòa thành trì đại khí bàng bạc.
Tòa thành trì này gọi Dục Anh thành, tuy không phải Đế Thành cũng không phải Vương Thành nhưng rất phồn hoa, bởi vì Trung Ương học phủ nổi danh nhất Đông Vực ngay trong tòa thành này.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương cảm khái.
– Một tòa thành trì sinh ra dựa vào học phủ vậy mà phồn hoa như thế.
Bởi vì muốn du lịch Đông Vực, tìm kiếm Tiên Vương tàn quyển, hắn chỉ hơi chút nghỉ ngơi ở Dục Anh thành, ngày thứ hai lên đường rời đi.
Bất quá mới vừa đi tới cửa thành, lại nhìn thấy Mộc Thắng Nam áo trắng như tuyết đi từ bên ngoài vào.
Nữ nhân này là học sinh Trung Ương học phủ, gặp nhau tại Dục Anh thành cũng không có gì kỳ quái.
“Uy.”
Vân Phi Dương đi lên, chào hỏi.
– Chúng ta lại gặp mặt.
Mộc Thắng Nam khẽ giật mình.
– Là ngươi!
– Rất kỳ quái à?
Vân Phi Dương cười hỏi lại.
Mộc Thắng Nam vội vàng nhìn chung quanh một chút, đè ép thanh âm nói:
– Sao ngươi còn dám vào thành!
– Vì cái gì ta không thể vào thành?
Vân Phi Dương khó hiểu.
– Đi theo ta.
Mộc Thắng Nam nhỏ giọng nói.
Vân Phi Dương không rõ ràng cho lắm, theo nàng đi vào một có con hẻm chút ẩn thấp.
Mộc Thắng Nam dừng lại, thấp giọng nói:
– Ngươi đánh Thích Uy Mậu, Thích gia Đế Thành đã biết được, vài ngày trước đã phái cao thủ đến đang khắp tìm ngươi nơi.