Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1715
Chương: Tái Chiến Kiếm Phó!
Vân Phi Dương nhìn ra, Kiếm Phó tu luyện kiếm đạo rất kiên cường, dựa vào linh hồn công kích, dù ngược hắn chết cũng chưa chắc sẽ thỏa hiệp.
Đối phó với loại người này, nhất định phải đổi một loại phương thức khác, đó là lấy thân phận kiếm khách giao đấu, dùng thắng bại để quyết định hết thảy.
Quả nhiên.
Kiếm Phó hoàn toàn không có cân nhắc, lập tức đồng ý.
– Tiểu tử.
Phá Cổ Tiên Đế truyền âm.
– Người này lý giải kiếm đạo phi thường mạnh, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.
Làm một Tiên Đế, ánh mắt nhìn người vô cùng chính xác, Kiếm Phó tuyệt đối là kiếm đạo cường giả.
– Suy nghĩ kỹ.
Vân Phi Dương cười một tiếng, đi ra khỏi sơn động.
Khi hắn còn ở Tây Nam Vực đã lĩnh giáo qua thực lực kiếm đạo của Kiếm Phó.
Nói thật.
Bên trong bát đại Kim Cương, Vân Phi Dương hy vọng có thể lung lạc được người này nhất.
Dù sao, một cường giả lý giải kiếm đạo rất sâu, nhìn khắp toàn bộ Chân Vũ Thần Vực cũng cực kỳ hiếm thấy.
– Tốt.
Phá Cổ Tiên Đế lắc đầu, giải trừ phong ấn cho Kiếm Phó.
…
Một mảnh bãi cỏ trống trải.
Vân Phi Dương cầm Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trong tay, ánh mắt lấp lóe chiến ý mãnh liệt.
Đối diện, Kiếm Phó đứng đấy.
Nam nhân này năm đó ở Tây Nam Vực chém xuống một kiếm, hình thành Vô Ngân kiếm khí, trực tiếp chấn động Vân Phi Dương thổ huyết.
Khi đó Vân Đại Tiện Thần trước mặt hắn, hoàn toàn không có thực lực chống lại.
Nếu không có huynh đệ Trầm Hạo – Lãnh Đoạn trùng hợp đi ngang qua, lấy kiếm đạo càng mạnh hơn đánh bại, có lẽ đã sớm vẫn lạc.
Cho đến hôm nay.
Từ Tây Nam Vực đến Đông Vực, Vân Phi Dương có trưởng thành rõ rệt.
Cho nên lựa chọn đánh với Kiếm Phó một trận, không chỉ vì lung lạc hắn, cũng chứng minh thực lực chính mình!
…
Vân Phi Dương và Kiếm Phó cách đứng xa nhau mười trượng, trong lúc vô hình, kiếm ý khuếch tán.
Một khắc này, đứng trên đồng cỏ phảng phất như không phải hai người, mà chính là hai thanh lợi kiếm sắp xuất ra khỏi vỏ.
“Vù vù!”
Gió lạnh thổi đến, kéo theo kiếm khí chém tới cỏ dại chung quanh.
Đây là dấu hiệu trước khi giao thủ, biểu thị, nơi đây rất nhanh sẽ diễn ra quyết đấu của hai kiếm đạo cao thủ hiếm thấy.
“Chậc chậc.”
Phá Cổ Tiên Đế nói:
– Không nghĩ tới, tiểu tử kia lý giải kiếm đạo cũng không tệ lắm.
Linh hồn lực và Đạo Ý cực mạnh, lại là một đại vị ngưng luyện sư, bây giờ lần nữa bộc phát ra cường thế kiếm ý, Vân Phi Dương biểu hiện để hắn rất giật mình cũng thật bất ngờ.
“Ông!”
Đột nhiên, Kiếm Phó động.
Hắn nhẹ nhàng vung ngón tay, trường kiếm xẹt qua hư không,hình thành một đạo Vô Ngân kiếm khí mạnh mẽ.
“Hưu!”
Kiếm quang nổ bắn ra ẩn chứa kiếm ý cực mạnh, bay sát mặt đất.
“Tạch tạch tạch —— “
Những nơi đi qua, bùn đất bay lăn, lôi kéo ra vết kiếm thật dài.
Có thể nhìn ra được, trong khoảng thời gian này, lý giải kiếm đạo của Kiếm Phó có tăng tiến, uy lực của Vô Ngân kiếm khí mạnh hơn trước kia không ít.
Nếu như đổi lại Vân Phi Dương trước kia, dù có thể chống được một kiếm này nhưng vẫn không tránh được kết quả bị chấn thương.
Đương nhiên.
Đây chỉ là nếu như.
Trên thực tế, Vân Phi Dương hiện tại lý giải kiếm đạo có thể dùng từ đột nhiên tăng mạnh để hình dung!
“Xoát!”
Hắn vung tay phải, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm vạch ra đường vòng cung u nhã, ngưng tụ thành Thái Thanh kiếm khí bay ra ngoài.
“Oanh!”
Cuối cùng, hai đạo kiếm khí chạm vào nhau.
Trong khoảnh khắc, cường thế kiếm ý điên cuồng tán loạn, lấy khí thế lạnh lùng ăn mòn bốn phía, mặt đất khu vực giao chiến trong nháy mắt trụi lủi, tất cả hoa cỏ phai mờ thành hư vô.
Vân Phi Dương và Kiếm Phó vẫn đứng tại chỗ, nhìn biểu lộ trên mặt bọn họ, chiêu thứ nhất đối kháng, không ai chiếm được ưu thế.
Đương nhiên.Nội tâm Kiếm Phó khiếp sợ không thôi.
Người trẻ tuổi kia năm đó ở Tây Nam Vực, bị mình tung một kiếm chấn động thổ huyết, bây giờ mới qua mấy tháng ngắn ngủi, lại có thể đối chiêu được cùng mình!
Khó trách Tiên Đế muốn diệt trừ kẻ này, yêu nghiệt có tốc độ phát triển như thế thật sự đáng sợ.
Trong ánh mắt Kiếm Phó lấp lóe chiến ý dày đặc.
Lúc này, hắn không có để ý tốc độ phát triển của Vân Phi Dương, để ý là có một đối thủ như thế, khẳng định sẽ thống khoái chiến một trận!
“Xoát!”
Kiếm Phó một tay phất, lần nữa hình thành Vô Ngân kiếm khí.
Vân Phi Dương không cam lòng yếu thế, huy động Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, hình thành Thái Thanh kiếm khí lạnh lùng nghênh đón.
“Bành!”
Hai đạo kiếm khí chạm vào nhau, kiếm ý tràn ngập.
“Xoát!”
Kiếm Phó từ trong kiếm ý bay ra, cả người hóa thành một thanh kiếm sắc bén bay đến.
Khóe miệng Vân Phi Dương xuất hiện mỉm cười, cầm kiếm tiến lên.
Trong khoảnh khắc, hai người triền đấu cùng một chỗ, lộng lẫy kiếm khí và táo bạo kiếm ý tràn ngập bốn phía đan dệt ra tràng cảnh như có như không.
– Cái này…
Bọn người Cơ Tinh Minh trợn tròn.
Tuy bọn họ thần phục Vân Phi Dương nhưng tâm lý cũng không phục.
Bởi vì bọn hắn thủy chung cho rằng, mình bị bắt hoàn toàn vì lão nhân lưng còng, tên kia chỉ ỷ mình có một tay chân cường đại.
Bây giờ, mắt thấy Vân Phi Dương giao thủ với Kiếm Phó – người mạnh nhất bên trong Bát đại Kim Cương vừa đi vừa về mấy chục chiêu không rơi vào thế hạ phong, mới biết được thực lực kẻ này nguyên lai mạnh như vậy!
Thậm chí phán đoán, đổi lại bất cứ người nào còn lại đơn độc đối mặt tên kia, căn bản không có phần thắng.
“Bành! Bành!”
Bên trong khu vực giao chiến, Vân Phi Dương cùng Kiếm Phó nhiều lần giao thủ, kiếm khí và kiếm ý ngưng tụ bốn phía ngày càng mãnh liệt.
Lúc này, Tiên Nhân đại viên mãn phổ thông một khi tiến vào chiến trường, khẳng định rất khó chịu được kiếm ý lộng hành quấy rối mà bị trọng thương.
“Oanh!”
Khu giao chiến lần nữa truyền đến tiếng nổ vang.
“Xoát!”
Kiếm Phó bay ra ngoài.
Hắn lơ lửng giữa không trung, giơ kiếm mà đứng, khủng bố kiếm ý cấp tốc ngưng tụ, trong nháy mắt hình thành một Vô Ngân kiếm khí rất to.
– Vân Phi Dương.
Kiếm Phó ở trên cao nhìn xuống nói:
– Ngươi có tư cách để cho ta thi triển ra một kiếm mạnh nhất.
Vân Phi Dương rơi trên mặt đất, cười nói:
– Ngươi cũng có tư cách để cho ta thi triển ra một kiếm mạnh nhất.
Khi nói chuyện, mũi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm điểm trên mặt đất.
“Hô!”
Cường đại kiếm ý bạo phát, hướng dũng mãnh lao tới trên không, phảng phất như hòa cùng tầng mây làm một thể.
– Hả?
Kiếm Phó ngạc nhiên.
Hắn có thể cảm giác được, Vân Phi Dương đang thi triển kiếm chiêu.
– Đã như vậy, chúng ta dùng một kiếm mạnh nhất để quyết phân thắng thua đi!
– Có thể.
Vân Phi Dương đồng ý.
Thực ra, trong lòng hai người đều rõ ràng, so đấu giống như vừa rồi, đánh mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể phân ra thắng bại.
“Xoát!”
Kiếm Phó giơ bội kiếm, Vô Ngân kiếm khí giữa không trung lấp lóe quang mang, chợt mang theo kiếm ý khủng bố ầm vang chém xuống.
Một kiếm này nhìn như rất tùy ý đánh xuống lại đại biểu cho kiếm đạo mạnh nhất của hắn, mà thời điểm giao thủ cùng Lãnh Đoạn ở Tây Nam Vực, hoàn toàn không có cơ hội thi triển đi ra đã thua dưới hữu tình kiếm khí.
“Hưu!”
Vô Ngân kiếm khí cường thế từ trên cao chém xuống, những nơi đi qua, không gian cực độ vặn vẹo, phảng phất như tùy thời vỡ nát.
Bọn người Cơ Tinh Minh giật mình kinh ngạc.
Sát chiêu của Kiếm Phó vậy mà mạnh như thế!
Phá Cổ Tiên Đế cau mày.
– Cường độ kiếm khí người này ngưng tụ đã có thể so với tiểu vị Tiên Vương, tiểu tử kia có hơi phiền toái.
“Vù vù!”
Đột nhiên, khủng bố kiếm ý từ trên không áp xuống.
– Hửm?
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tầng mây giữa bầu trời lăn lộn kịch liệt, một thanh cự kiếm lấp lóe tia sáng chói mắt như đến từ thiên ngoại mang theo vô thượng kiếm uy ầm vang rơi xuống.
– Đây là…
Phá Cổ Tiên Đế cả kinh hô.
– Thiên Ngoại Phi Kiếm!