Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1712
Chương: Không Phải Trợ Thủ, Là Tôi Tớ
———————
Đột nhiên, một lão nhân còng lưng xuất hiện sau lưng Vân Phi Dương, điều này khiến bọn người Kiếm Phó giật mình kinh ngạc.
Giật mình nhất là Cơ Tinh Minh, quyền đầu của hắn bị đối phương nắm chặt, sự bá đạo kia quả thực cực kỳ kinh khủng!
“Chậc chậc.”
Lão nhân lưng còng lên tiếng.
– Một võ giả không gian hệ, quả thạt hiếm thấy.
Cơ Tinh Minh khẽ giật mình, mà khi hắn và lão giả đưa mắt nhìn nhau, nhất thời có một loại cảm giác bị khám phá nội tâm!
Cao thủ.
Tuyệt đối là cao thủ!
Khẳng định.
Lão nhân lưng còng chính là Phá Cổ Tiên Đế, mặc dù bây giờ chỉ có cảnh giới Tiên Nhân đại viên mãn nhưng bàn về lực chiến đấu, miểu sát hắn dễ như trở bàn tay.
Vân Phi Dương bị tám người vây khốn, sở dĩ có thể trấn định cũng vì có một tay chân mạnh mẽ như thế.
Thời khắc Cơ Tinh Minh hãi nhiên nhất thời cảm giác thân thể bay lên, sau đó hoa lệ bay ra ngoài, đụng nát cự thạch phía trước.
“Ba.”
Phá Cổ Tiên Đế vỗ vỗ tay, nhìn về phía bọn người Kiếm Phó, nói:
– Đám tiểu quỷ, cùng lên đi.
Sắc mặt Thất Đại Kim Cương còn lại nghiêm túc.
Lão đầu này có thể tuỳ tiện quăng Cơ Tinh Minh bay ra đi, thực lực không thể khinh thường!
“Ai.”
Vân Phi Dương ngồi trên đá lớn bên cạnh, nhún nhún vai nói:
– Vừa rồi các ngươi còn có cơ hội chạy trốn, nhưng bây giờ thì muốn đi cũng đi không được.
Có Phá Cổ Tiên Đế ở hiện trường, tên này trang bức vô cùng tự nhiên.
Kiếm Phó lên tiếng.
– Nguyên lai ngươi có trợ thủ, khó trách sẽ lại không sợ hãi.
– Không không.
Vân Phi Dương đáp.
– Hắn không phải trợ thủ, là tôi tớ của ta.
Bọn người Kiếm Phó ngạc nhiên.
Đột nhiên xuất hiện lão nhân lưng còng, cảnh giới nhìn qua chỉ có Tiên Nhân đại viên mãn, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân thì bộc lộ ra uy nghiêm khó nói lên lời lại lại là tôi tớ của tiểu tử này, không khỏi quá không thể tưởng tượng rồi.
“Khanh khách.”
Từ Mị Nương cười nói:
– Tiểu tử, chỉ bằng lão gia hỏa này rất khó bảo vệ ngươi an toàn.
– Phá lão.
Vân Phi Dương cười nói:
– Bọn họ đang xem thường ngươi.
Phá Cổ Tiên Đế lắc đầu, có chút thê lương nói:
– Lão nô ẩn lui giang hồ quá lâu, bị một đám người trẻ tuổi xem thường cũng là việc bình thường.
Vân Phi Dương nói:
– Cho nên hôm nay ngươi tái xuất giang hồ, phải dùng thực lực chứng minh cho bọn hắn nhìn thấy.
– Không sai.
Ánh mắt Phá Cổ Tiên Đế lấp lóe tia lộng lẫy.
“Xoát!”
Vừa dứt lời, hắn thi triển thân pháp, đi đến trước mặt Kiếm Phó cách gần nhất, bàn tay khô gầy vung tới.
“Vù vù!”
Cường đại khí lãng gào thét mà ra.
Kiếm Phó kinh biến, lúc này tế ra bội kiếm, hình thành tư thế đón đỡ.
“Bành!”
Một chưởng Phá Cổ Tiên Đế đánh vào trên thân kiếm.
Mặc dù Kiếm Phó dựa vào bội kiếm hóa đi không ít lực lượng nhưng lực trùng kích cường đại để hắn lui nhanh mấy chục bước mới đứng vững thân thể.
Tửu Ma đứng bên cạnh phóng ra một bước, vò rượu trong tay bay ra đánh phía Phá Cổ Tiên Đế.
“Xoát!”
“Xoát!”
“Xoát!”
Tam Đại Kim Cương khác cũng cùng lúc theo ba phương vị công tới.
Bọn họ ý thức được lão nhân lưng gù này có thực lực khủng bố, muốn tiêu diệt hắn, chỉ có đồng loạt ra tay!
Phá Cổ Tiên Đế cười lạnh, một tay đánh nát bình rượu, thừa dịp tửu dịch còn chưa vung rơi xuống đất, lấy cực nhanh tốc độ xuất hiện trước người Tửu Ma.
– Cái gì!
Tửu Ma giật mình.
Nhưng chưa chờ hắn làm ra bất kỳ động tác gì đã bị Phá Cổ Tiên Đế oanh một quyền vào ngực, hoa lệ bay ra ngoài giống như Cơ Tinh Minh, chật vật té ngã trên mặt đất.
Đúng vào lúc này.
Tam đại Kim Cương khác phi thân đến.
Mỗi người bọn họ ngưng tụ lực lượng mạnh mẽ, trực tiếp đánh vào lưng Phá Cổ Tiên Đế.
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Ba tiếng nổ vang truyền ra trong sơn dã chấn động lớn đến nổi lá cây phương viên trong vòng trăm trượng xoát xoát rung động.
Phá Cổ Tiên Đế bị đánh trúng, khóe miệng hiện ra khinh thường, tiếp theo nắm chặt song quyền, quanh thân bộc phát ra khí lãng khủng bố, trong nháy mắt đánh bay tam đại Kim Cương ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn.
Kiếm Phó, Tửu Ma và tam đại Kim Cương khác đã bị đánh bay ra ngoài, tuy thương thế không nặng, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi.
Thân là Kim Cương dưới trướng Tiên Đế, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, ngày thường cũng đều đơn độc hành động, hôm nay năm người đồng loạt ra tay, đối phó một lão nhân lưng còng lại không chiếm được tiện nghi, ngược lại từng người bị đánh bay.
Bi kịch không?
Tuyệt không bi kịch.
Dù sao, đối thủ là Phá Cổ Tiên Đế.
Cường giả cấp bậc này, dù thực lực giảm mạnh cũng là tồn tại cuộc đời bọn hắn rất khó gặp.
Phá Cổ Tiên Đế đứng tại chỗ, lắc đầu nói:
– Nếu như đổi lại trước kia, hoàn toàn không cần xuất thủ đã có thể tuỳ tiện mạt sát đám tôm tép này.
Thực lực hắn thời kỳ đỉnh phong, đừng nói giết Tiên Nhân, coi như giết đại vị Tiên Vương cũng dễ như trở bàn tay.
– Đã rất không tệ.
Vân Phi Dương cười nói.
Phá Cổ Tiên Đế lấy một địch năm, chiếm cứ thượng phong tuyệt đối để hắn rất hài lòng.
Dù sao vừa mới phục sinh, chờ linh hồn chậm rãi chữa trị, thực lực ngày càng mạnh, chiến tiểu vị Tiên Vương, đại vị Tiên Vương không vấn đề.
“Hưu!”
Đột nhiên, một trận gió thổi tới mang theo mùi thơm đặc thù.
– Không tốt!
Vân Phi Dương kinh hãi, vội vàng nín hơi, nhưng đã trễ, hai chân nhất thời như nhũn ra, khó mà chống đỡ được thân thể co quắp ngã xuống đất.
“Khanh khách.”
Từ Mị Nương xuất hiện trước mặt hắn, cười quyến rũ nói:
– Tiểu gia hỏa, ta đã nói qua, tôi tớ ngươi rất khó bảo vệ ngươi an toàn.
– Ngươi dùng độc!
Vân Phi Dương bực tức nói.
Từ Mị Nương ngồi xổm xuống, cười nói:- Quên nói cho ngươi biết, ta có ngoại hiệu là Độc Nương Tử.
“Xoát!”
Đúng vào lúc này, Phá Cổ Tiên Đế xông lại.
Từ Mị Nương vội vàng dựng Vân Phi Dương, năm ngón tay tinh tế đặt trên cổ hắn, đôi mắt đẹp lấp lóe lãnh ý nói:
– Đừng tới đây, nếu không, ta lập tức giết hắn!
Dát.
Phá Cổ Tiên Đế ngừng chân, trong lòng sụp đổ.
Tiểu tử này nhìn qua cũng không ngốc, sao tin lời nữ nhân nói chứ.
– Tiểu gia hỏa.
Từ Mị Nương khống chế Vân Phi Dương, cười nói:
– Lời ta vừa nói vẫn còn giữ, chỉ cần ngươi nguyện ý làm nam nô của ta, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi cảm thấy mình có thể đào tẩu trước mặt tôi tớ của ta sao?
– Từ Mị Nương!
Cơ Tinh Minh đứng lên từ trong đống đá, quát:
– Nhanh giết hắn!
– Ngươi ngốc à.
Từ Mị Nương nói:
– Giết hắn, chúng ta có thể còn sống rời đi sao?
– Không còn sống.
Mục quang Phá Cổ Tiên Đế lãnh lệ, nói:
– Nếu ngươi dám động đến hắn, dù đuổi tới Hồng Uy Đế Thành, ta cũng sẽ chém các ngươi thành muôn mảnh.
“Vù vù!”
Vừa dứt lời, khủng bố khí tràng được khai hỏa toàn bộ, trong nháy mắt tràn ngập bốn phía khiến cho mọi người nhất thời rất cảm thấy áp lực.
Sắc mặt Kiếm Phó kinh biến nói:
– Ngươi là cường giả cấp Tiên Vương!
Phá Cổ Tiên Đế phóng xuất khí thế nội liễm ra ngoài, nhưng vì cảnh giới giảm bớt đi nhiều, nhìn qua chỉ cùng cấp bậc với Tiên Vương.
– Tiên Vương?
Khuôn mặt Từ Mị Nương khống chế Vân Phi Dương biến đổi.
Đột nhiên, nàng cảm giác thân thể có dị dạng, cúi đầu xem xét thì thấy Vân Phi Dương sau lưng, chẳng biết lúc nào đã áp sát vào trước ngực mình.
“A!”
Giữa rừng núi, truyền đến nữ nhân hét to.
“Bành!”
Vân Đại Tiện Thần hoa lệ bay ra ngoài, sau cùng phù phù một tiếng rơi trên mặt đất.
Từ Mị Nương đánh bay hắn, hai tay che ngực, gương mặt ửng đỏ, xấu hổ giận dữ quát.
– Đồ vô sỉ!