Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1711
Chương: Giết Không Được Ta
———————
Bát đại Kim Cương dưới trướng Hồng Uy Tiên Đế rốt cục đuổi kịp Vân Phi Dương tại chốn sơn lâm hoang tàn vắng vẻ này.
Mặc dù bọn họ không có đạt đến cấp bậc Tiên Vương nhưng thực lực không phải Thượng Quan Vũ có thể so sánh.
Có thể nói.
Bát Đại Kim Cương là tồn tại tối cao trong tầng thứ Tiên Nhân.
Vân Phi Dương cũng ý thức được thực lực những người này bất phàm, quan sát tỉ mỉ xung quanh, tính toán xem phải làm thế nào để chạy trốn.
Nếu như chỉ một mình Kiếm Phó, hắn sẽ muốn đánh một trận, thử một trận xem kiếm đạo người nào mạnh hơn.
Mà bây giờ có tới tám tên, thực lực không chênh lệch nhau quá nhiều, điều này khiến Vân Phi Dương có chút kiêng kị.
Tuy thu hoạch được Đạo Ý bên trong tàn tích, ngưng tụ ra Đạo Anh, nhưng cảnh giới lại không có chút tăng tiến, cho nên hắn cũng không có tự tin quá lớn có thể cùng chống lại tám Tiên Nhân đại viên mãn.
Huống hồ.
Mình một mực chạy từ Tây Nam Vực đến Đông Vực, vậy mà bọn họ có thể đuổi theo, xem ra họ cũng không phải đơn giản.
– Ừng…ực…
Một tráng hán uống rượu đi tới, nói:
– Tiểu tử, ngươi chạy không thoát đâu.
Người này có ngoại hiệu Tửu Ma, có thể nói tửu bất ly thân. Nghe nói, vũ kỹ hắn tu luyện cũng có liên quan đến rượu.
– Có ý gì?
Vân Phi Dương cười nói:
– Các ngươi có định cùng tiến lên một lần không?
Sau khi quan sát một phen, hắn phát hiện chỗ đứng của tám người tuy có vẻ rải rác lung tung nhưng lại ẩn chứa huyền cơ. Không cần phải nghĩ chuyện thừa cơ chạy trốn nữa.
Tửu Ma buông bình rượu xuống, nói:
– Nếu như người khác, đương nhiên chúng ta sẽ không lấy nhiều khi ít. Nhưng đối mặt với ngươi, không cần biết phải dùng thủ đoạn gì, chỉ cần tiêu nhanh diệt gọn là được.
Đây là mệnh lệnh của Tiên Đế ban xuống trước khi xuất phát.
Chỉ cần tìm được Vân Phi Dương, dù dùng thủ đoạn gì thì phải giết chết trước tiên.
– Tiểu gia hỏa.
Từ Mị Nương cười nói:
– Trước khi chết còn không chịu khôi phục chân dung? Chẳng lẽ ngươi muốn mang theo bộ mặt giả mày đi âm ti địa phủ?
Một nam tử thản nhiên nói:
– Đồ mê trai.
– Ô ô.
Từ Mị Nương xinh đẹp cười một tiếng.
– Có phải ngươi ăn dấm?
– ….
Nam tử to cao trầm mặc.
Từ Mị Nương vuốt tóc, cười nói:
– Đừng tưởng rằng lão nương không biết, người mà mấy ngày trước nhìn lén lão nương tắm là ngươi…có phải không?
– Nói bậy!
Nam tử tóc dài nói:
– Cơ Tinh Minh ta há sẽ làm sự việc xấu hổ bực này!?
Từ Mị Nương bĩu môi.
– Tên ngụy quân tử!
– Ngươi…!
Cơ Tinh Minh nhất thời tức giận.
Từ trước đến nay, hắn luôn biểu hiện ôn tồn lễ độ trước mặt người khác, cũng ghét nhất bị người khác gọi “Ngụy Quân Tử”.
– Được rồi, được rồi!
Bói Toán Tử làm hòa.
– Chúng ta phụng mệnh truy sát Vân Phi Dương, không phải đến để cãi nhau.Từ Mị Nương nói:
– Lão gia hỏa, nhìn lén lão nương tắm rửa chỉ sợ cũng có cả ngươi!
Mặt mo của Bói Toán Tử đỏ ửng, thề thốt phủ nhận.
– Lão hủ tuổi đã cao, sao làm loại chuyện này.
– Phi.
Từ Mị Nương nói:
– Già mà chẳng nên thân.
– Ta đồng ý.
Cơ Tinh Minh mở miệng nói.
– Các ngươi…!
Bói Toán Tử dựng râu trừng mắt, sau cùng vung tay áo quay đầu, không để ý tới nữa.
Từ Mị Nương chống nạnh, nói:
– Ba người các ngươi cũng không phải kẻ tốt lành gì.
Ba người không cười nổi nữa, từng người im lặng không nói gì!
– …
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Nữ nhân gợi cảm xinh đẹp này gặp người nào cắn người đó, tính khí có chút nóng nảy.
– Khụ…!
Kiếm Phó vội ho một tiếng, nói:
– Đừng nói nhảm! Nhanh chóng xuất thủ giải quyết kẻ này.
– Tại sao ngươi không động thủ trước?
Từ Mị Nương liếc hắn một cái, nói:
– Có phải ngươi muốn giữ lấy cái thứ gọi là “phong độ kiếm khách”? Có phải ngươi muốn để cho bảy người chúng ta giết hắn, ngươi ở bên cạnh quan chiến?
Nàng nói không sai.
Kiếm Phó là cường giả kiếm đạo, có kiếm phong độ và tôn nghiêm của kiếm khách, để hắn liên thủ đi đánh một người, rất khó làm được.
– Ai.
Vân Phi Dương thở dài một hơi, nói:
– Có đúng là các ngươi đến đây để giết ta hay không vậy?
– Nói nhảm!
Cơ Tinh Minh lạnh lùng nói.
– Không phải giết ngươi, chẳng nhẽ chạy từ xa đến Đông Vực này để du ngoạn?
– Thực không dám dấu.
Vân Phi Dương nghiêm túc nói.
– Thực sự là chư vị không giết được ta. Lần này đến đây có lẽ không khác gì so với đi du ngoạn, còn có khả năng sẽ phải mất mạng.
– Ha ha ha…
Cơ Tinh Minh bụm mặt cười rộ lên.
– Nói khoác mà không biết ngượng.
– Không tin sao?
Vân Phi Dương cười nói.
– Tiểu gia hỏa.
Từ Mị Nương liếc mắt đưa tình, nói:
– Tám người chúng ta được xưng bát đại Kim Cương tọa hạ dưới trướng Tiên Đế, liên thủ lại chiến một trận với một tiểu vị Tiên Vương cũng không thành vấn đề.
– Lợi hại như vậy?
Vân Phi Dương kinh ngạc.
Hắn hiểu rất rõ, quyết tâm muốn diệt trừ mình của Hồng Uy Tiên Đế phi thường cao. Nếu không phải vậy, lần truy sát thứ hai tuyệt sẽ không phái ra đội hình mạnh mẽ như thế.
Đầu tiên phái Bắc Môn gia tiến về hạ Giới để diệt Thần Giới, bây giờ lại liên tiếp truy sát mình ở nội vực.
Hồng Uy Tiên Đế!
Chờ lão tử có thực lực, chắc chắn sẽ đi Hồng Uy Đế Thành lấy đầu chó trên cổ ngươi.
Sau khi Vân Phi Dương đi vào Chân Vũ Thần Vực, cừu nhân đầu tiên mà hắn muốn diệt nhất không ai khác ngoài Hồng Uy Tiên Đế.
Hắn bày mưu đặt kế cho Bắc môn gia tiến về vạn Giới diệt Thần Giới, mục đích là giết mình vì rất có thể mình chính là con cháu Tiên Đế.
Nói đi thì cũng phải nói lại.
Hồng Uy Tiên Đế một mực không chịu dừng tay, chẳng lẽ mình thật sự là con của Tiên Đế?
Từ khi Vân Phi Dương đi vào nội vực, lần đầu tiên hắn quan tâm đến vấn đề này.
Đối mặt tám tên kình địch, hắn không có thời gian đi suy nghĩ thân phận của mình. Hắn nhìn về phía nữ nhân vũ mị xinh đẹp kia, nói:
– Ta khuyên các ngươi mau mau rời đi, nếu không…!
Có mấy lời nói rất quan trọng, nhưng không cần phải nói ra. Dù sao đều là người trong đồng đạo, tự nhiên hiểu rõ ý đằng sau đó.
“Khanh khách”
Từ Mị Nương cười nói.
– Đã sớm nghe nói ngươi rất cuồng ngạo phách lối, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Tiếng cười của nữ nhân này phảng phất như ẩn chứa một ma lực nào đó, để hắn rất khó tập trung.
– Đừng nói nhảm.
Cơ Tinh Minh không nhịn được lên tiếng.
– Mau mau ra tay, nhanh chóng hoàn thành mệnh lệnh của Tiên Đế.
– Đúng vậy.
Người khác đồng ý.
– Chờ một chút.
Từ Mị Nương ngăn cản mọi người, nhìn về phía Vân Phi Dương nói:
– Tiểu gia hỏa, nếu như ngươi nguyện ý làm nam nô cho ta thì vẫn còn một cơ hội sống.
Vân Phi Dương cười nói:
– Nếu như cô nguyện ý làm nữ nô của ta, ta cũng có thể tha cho cô khỏi chết.
Từ Mị Nương hơi nhíu mày.
– Tiểu gia hỏa, lão nương đã cho ngươi cơ hội vậy mà không trân quý, vậy thì đi chết đi.
Khi nói chuyện, nàng vung tay lên, một mùi thơm ngát nhất thời bay tới.
– Xoát!
Vân Phi Dương sớm đã nhìn ra, nữ nhân này vẫn giấu một cánh tay bên trong ống tay áo, tất sẽ có gì đó kỳ quặc, cho nên trong nháy mắt hắn đã lùi lại phía sau mấy bước.
– Chết!
Nhưng chưa đứng vững thân thể, Cơ Tinh Minh đã xuất hiện từ phía sau, trong tay ngưng tụ lực lượng bạo liệt.
– Bành!
Một tiếng nổ vang thật lớn.
Vân Phi Dương không hề né tránh công kích, vẫn đứng tại nguyên chỗ, Cơ Tinh Minh đánh lén đứng sau lưng hắn, nắm tay phải hiện lên tư thái chuẩn bị công kích.
Theo tình huống, giống như bị đánh trúng.
Nhưng những người còn lại đều hoảng hốt.
– Người trẻ tuổi.
Một lão nhân già nua lưng còng đứng sau lưng Vân Phi Dương, bàn tay khô gầy tiếp được quyền đầu Cơ Tinh Minh, thản nhiên nói:
– Hỏa khí có chút lớn.