Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1713
Chương: Bắt Giữ Toàn Bộ
———————
Vân Phi Dương ngã trên mặt đất nhìn thấy bộ dáng Từ xấu hổ giận dữ của Mị Nương nhất thời trợn mắt.
Nói đùa sao?
Nữ nhân này không phải rất phóng đãng à!
Mình giả vờ trúng độc, thừa cơ chiếm tiện nghi nàng một chút, sao biểu hiện giống như hoàng hoa đại khuê nữ thế nhỉ?
Từ Mị Nương ăn mặc rất hở hang, đưa tay nhấc chân tràn ngập sức hấp dẫn nam nhân không thể kháng cự, để Vân Phi Dương tưởng rằng nàng là một nữ nhân rất hào phóng.
Bảo muốn mình làm nam nô, càng thêm kiên định ý nghĩ trong lòng.
Nhưng thực tế, có rất ít người không thể chỉ xem từ mặt ngoài.
Tỉ như Từ Mị Nương, nữ nhân này có tướng mạo yêu mị, nhưng thực ra không phải ɖâʍ phụ ai cũng có thể lấy làm chồng, thậm chí cả đời đều chưa tiếp xúc thân mật trên thân thể cùng với một nam nhân nào.
Nàng biểu hiện phong cách kia chỉ giống như một loại ngụy trang.
Đương nhiên.
Đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, khi Từ Mị Nương nhìn thấy Vân Phi Dương từ dưới đất đứng lên, kinh ngạc hô.
– Ngươi không trúng độc?
Vân Phi Dương nhún nhún vai nói:
– Uy lực loại độc kia của ngươi còn không bằng một phần mười mà độc nữ nhân của ta hạ nữa, sao có thể độc được ta?
Hắn nói đến Lăng Sa La.
– Đáng giận!
Từ Mị Nương xấu hổ giận dữ nói:
– Ngươi đã không trúng độc, nhưng biểu hiện ra bộ dáng trúng độc, nhất định đang đùa bỡn lão nương!
Vân Phi Dương cười nói:
– Khoan hãy nói, nơi đó của ngươi rất mềm, rất thoải mái.
– Ngươi…
Từ Mị Nương lần nữa lấy ta che ngực, đôi mắt đẹp lấp lóe ra lửa giận.
– Phá lão.
Vân Phi Dương nói:
– Nữ nhân này giao cho ta, người khác giao cho ngươi, tốc chiến tốc thắng.
– Được.
Phá Cổ Tiên Đế tuân lệnh, xoay người nói:
– Các ngươi cùng lên đi.
” “
Khóe miệng bọn người Kiếm Phó hơi rút.
Lão đầu lưng gù này phát ra khí tức có thể so với cường giả Tiên Vương để bọn hắn hoàn toàn không có dũng khí ra tay.
– Đi!
Kiếm Phó thấp giọng quát.
Vân Phi Dương có cường giả bảo hộ, khẳng định rất khó đắc thủ, rút lui mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
“Xoát! Xoát!”
Mọi người thi triển thân pháp, chạy theo các hướng khác nhau.
– Không được thả một tên!
Vân Phi Dương nói.
“Xoát!”
Phá Cổ Tiên Đế thi triển thân pháp, lấy tốc độ cực nhanh đuổi theo.
– Vân Phi Dương!
Từ Mị Nương lạnh lùng lên tiếng.
– Chờ đó cho lão nương!
“Bành!”
Vừa dứt lời, mê vụ màu phấn hồng tràn ngập trước người nàng, sau khi tán đi người đã biến mất không thấy gì nữa.
Vân Phi Dương phóng thích tiên niệm, cấp tốc mở rộng.
ấ Ý ề ồ ắ ắ ấ ấ ềĐạo Anh xuất sinh, Đạo Ý đề bạt linh hồn hắn ,trong khoảnh khắc bao phủ phương viên mấy chục dặm hoàn toàn không có vấn đề.
Rất nhanh, hắn bắt được bóng người Từ Mị Nương tại một mảnh sơn lâm khác, cười nói:
– Ngươi chạy đâu?
Trong một mảnh sơn lâm khác.
Từ Mị Nương dựa vào vũ kỹ đặc thù xuất hiện ở chỗ này, tiếp theo giẫm thân pháp uyển chuyển tiến lên.
Chỉ là vừa nghĩ tới Vân Phi Dương giả bộ trúng độc, thừa cơ chiếm tiện nghi mình, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
– Gia hỏa đáng giận!
Từ Mị Nương vừa đi, vừa nói.
– Đừng để lão nương gặp lại ngươi, nếu không, tất khiến ngươi sống không bằng chết!
“Hô!”
Đột nhiên, đằng sau xuất hiện kình phong.
Từ Mị Nương biến sắc, vô thức né tránh, nhưng vẫn không kịp, chỉ thấy một đại thủ vòng qua từ phía sau, trực tiếp ôm hông nàng.
“Uy.”
Vân Phi Dương dán đằng sau người nàng, cười nói:
– Chúng ta lại gặp mặt, ngươi làm sao để cho ta sống không bằng chết đây.
Từ Mị Nương cả kinh hô.
– Sao ngươi đuổi theo được?
Vũ kỹ nàng thi triển có thể trong nháy mắt xuất hiện cách vị trí trước đó chục dặm, đừng Tiên Nhân đại viên mãn, dù tiểu vị Tiên Vương cũng chưa chắc có thể bắt được.
“Xoát!”
Vân Phi Dương ôm nàng, nhẹ nhàng rơi vào một khối sơn thạch, cười nói:
– Lời ta nói vừa rồi vẫn còn giữ, nếu ngươi nguyện ý làm nữ nô của ta, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.
Từ Mị Nương xấu hổ giận dữ không thôi, nhưng cũng không nói, quanh thân trong nháy mắt tràn ngập ra mùi thơm đặc biệt.
Thực lực nữ nhân này không tính mạnh nhất bên trong Bát Đại Kim Cương, nhưng giỏi về dùng độc, bao nhiêu nam nhân mê luyến sắc đẹp của nàng, có tâm gây rối đều chết thảm trong độc được.
Vân Phi Dương cười nói:
– Thể chất ta vạn độc bất xâm, những độc dược này của ngươi không có tác dụng đâu.
– Vạn độc bất xâm?
Tâm thần Từ Mị Nương chấn động.
Khi nàng phát hiện, nam nhân này ở trong khí độc vẫn bình yên vô sự cũng khẳng định, độc của mình quả nhiên không có tác dụng đối với hắn.
Gặp được khắc tinh!
Trong lòng Từ Mị Nương dâng lên tia bi ai.
Thân là một cường giả Tiên Nhân đỉnh phong, đương nhiên sẽ không thúc thủ chịu trói.
Thân thể mềm mại của nàng nhẹ nhàng chấn động, nhanh chóng tránh thoát khỏi ngực Vân Phi Dương, một đạo lưu quang bay ra.
“Xoát!”
Vân Phi Dương giơ một tay lên, kẹp liễu diệp phi đao đánh tới giữa hai ngón tay, cười nói:
– Nguyên lai nữ nhân ngươi không chỉ dùng độc, còn dùng ám khí.
Từ Mị Nương không nói, tay ngọc huy động nhiều lần, từng đạo lưu quang bay ra từ trong ống tay áo.
“Xoát! Xoát!”
Vân Phi Dương giẫm Thiên Túng Bộ, lấy thân pháp phiêu dật né tránh.
Sau khi né tránh tất cả ám khí công kích, phát hiện nữ nhân kia đã thi triển thân pháp đào tẩu.
“Xoát!”
Vân Đại Tiện Thần thả người nhảy lên, nhanh chóng đuổi theo.
Qua một lát đã đuổi kịp Từ Mị Nương, tay phải đưa ra, trực tiếp đặt trên mạch môn của nàng.
“Đạp.”
“Đạp.”
Hai người rơi trên đồng cỏ.
Vân Phi Dương cười nói:
– Đánh tám người các ngươi, ta không có nắm chắc tuyệt đối, nhưng giải quyết một mình ngươi vẫn vô cùng dễ dàng.
Từ Mị Nương bị khống chế không nói, lấy ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm nam nhân đáng giận này.
Nếu như ánh mắt nữ nhân phẫn nộ có thể giết người, tin tưởng Vân Đại Tiện Thần từ khi trọng sinh đến nay đã chết không biết mấy ngàn lần rồi.
Từ Mị Nương bị bắt.
Thất đại tên Kim Cương khác cũng không thể đào thoát, bị Phá Cổ Tiên Đế bắt lại từng tên.
So ra thì bọn họ bi kịch hơn.
Bởi vì phản kháng trong quá trình chạy trốn, kết quả, từng tên bị đánh mặt mũi bầm dập.
“Phù phù!”
“Phù phù!”
Bọn người Kiếm Phó bị Phá Cổ Tiên Đế ném vào trong sơn động tối tăm, mà Vân Phi Dương còn đứng trước động khẩu, cười nói:
– Chư vị, để cho các ngươi thất vọng rồi.
” “
Mọi người không đáp.
Người đều bị bắt, tự nhiên không có gì để nói.
Phụng mệnh Hồng Uy Tiên Đế, đến đây truy sát Vân Phi Dương, kết quả không những không có hoàn thành nhiệm vụ, mà mình ngược lại thành tù nhân.
Bát Đại Kim Cương quả nhiên bi kịch.
Nói thật, bên trong chuyện này tồn tại biến số, đó chính là lúc bọn họ đuổi theo, Vân Phi Dương vừa vặn phục sinh được Phá Cổ Tiên Đế, có được một tay chân cường đại.
“Uy.”
Vân Phi Dương nhìn về phía Từ Mị Nương, nói:
– Cân nhắc tốt hay chưa, làm nữ nô của ta, thế nào?
– Vân Phi Dương!
Mắt hạnh Từ Mị Nương trừng trừng.
– Dù giết ta, ta cũng không làm nữ nô của ngươi đâu!
– Tốt tốt.
Vân Phi Dương đi tới, một tay nâng cằm nàng, cười xấu xa nói:
– Ngươi đã không đồng ý, vậy ta trước hết chà đạp ngươi, sau đó giết chết.
Từ Mị Nương nghe vậy, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ hoảng sợ.
Chết đối với nàng mà nói, không đáng sợ, đáng sợ là bị người làm bẩn mà chết.
– Ngươi …
Từ Mị Nương kinh hoảng nói:
– Ngươi chớ làm loạn!
“Tê!”
Vân Phi Dương vung tay lên, đập vỡ vụn ống tay áo của nàng, hiển lộ ra cánh tay ngọc trắng noãn mịn màng, nói:
– Nếu như ngươi đồng ý làm nữ nô của ta, ta có thể cân nhắc sẽ buông tha ngươi.
Nói rồi khoác tay lên quần áo trước ngực đối phương, lúc nào cũng có thể kéo xuống.
Cử động kia triệt để đánh nát phòng tuyến cuối cùng của Từ Mị Nương, sắc mặt nàng tái nhợt nói:
– Ta đồng ý! Ta đồng ý!
Vân Phi Dương buông tay ra, nhìn về phía đám Kiếm Phó còn lại.
– Ta còn thiếu một số nam bộc, các ngươi nguyện ý không?