Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1710
Chương: Bát Đại Kim Cương, Truy Sát Mà Đến!
Phá Cổ Tiên Đế là cường giả đứng đầu nội vực, tuyệt đối thuộc về tay đánh siêu cấp, cho nên Vân Phi Dương mới quyết định giúp hắn khôi phục thực lực đỉnh phong.
Nói thật.
Cũng chỉ có hắn mới có thể dưỡng nổi Phá Cổ Tiên Đế.
Dù sao, lấy tinh hạch cấp Chuẩn Tiên thấp nhất có thể tuỳ ý luyện chế ra trung phẩm Tiên thạch, mỗi ngày cung cấp mười viên Tiên thạch, đây tuyệt đối là sự việc dễ như trở bàn tay.
-Nếu như mỗi ngày ta cung cấp cho ngươi 20 viên trung phẩm Tiên thạch, thời gian có thể rút ngắn hay không?
Vân Phi Dương dò hỏi.
-Rút ngắn một nửa.
Phá Cổ Tiên Đế đáp.
-30 viên thì sao?
Vân Phi Dương hỏi tiếp.
Nếu như có thể rút ngắn thời gian còn mấy chục năm, sử dụng thời gian gia tốc của Tạo Hoá Giới Chỉ, thời gian cũng chỉ còn mấy tháng.
Đến lúc đó, mình mang theo hắn hành tẩu tại nội vực, cho dù gặp được nữ nhân Cực Quang Tiên Đế kia cũng không cần kiêng kỵ.
-Không được.
Phá Cổ Tiên Đế nói:
-Bản Đế tu sửa linh hồn lực là một quá trình tiến hành theo chất lượng, mỗi ngày 20 viên đã là cực hạn.
-Là vậy.
Vân Phi Dương nói:
-Vậy thì 20 viên.
-Nhưng.
Hắn lại bổ sung.
-Trong vòng trăm năm làm tôi tớ của ta, ngươi không được dùng ‘Bản Đế” mà xưng hô.
-…
Phá Cổ Tiên Đế nói:
-Vậy xưng hô thế nào?
Vân Phi Dương nói:
-Thì cứ lấy lão nô xưng hô đi.
-Ngươi!
Phá Cổ Tiên Đế phẫn nộ.
Vân Phi Dương thiêu thiêu mi, nói:
-Không đồng ý?
Linh Hòn Bổn Nguyên bị người ta nắm, Phá Cổ Tiên Đế chỉ có thể đè xuống hỏa khí, nói:
-Tốt! Tốt! Bản…lão nô hiểu rõ.
Vân Phi Dương quăng ra một thân trang phục nói:
-Mặc vào đi.
Đây là một bộ trang phục điển hình của tôi tớ, nhưng sau khi Phá Cổ Tiên Đế mặc vào, khí tức độc nhất vô nhị chỉ thuộc về Tiên Đế vẫn tồn tại.
-Đổi dung mạo lại một chút, che giấu khí chất, không thể để người khác biết ngươi là Tiên Đế.
Vân Phi Dương nói.
Phá Cổ Tiên Đế chỉ có thể nghe lệnh, rất nhanh chóng tự trang điểm mình thành một lão nhân ánh mắt đục ngầu, khuôn mặt tang thương, lưng còng như nến sắp tàn.
Chỉ cần không thể hiện ra khí chất của người ở vị trí cao lâu ngày, thì không có ai sẽ nghĩ tới đây là Tiên Đế tiền nhiệm ở Đông Vực.
-Không tệ, không tệ.
Vân Phi Dương hài lòng gật đầu.
-Ngươi ở chỗ này tu dưỡng đi, mỗi ngày ta sẽ đưa tới cho 20 viên trung phẩm Tiên thạch.
Nói xong câu đó liền rời đi.
Phá Cổ Tiên Đế ngồi xếp bằng xuống, lòng đắng chát thầm nghĩ.
-Bản Đế dù đã phục sinh, nhưng mà mất đi tự do, biến thành tôi tớ.
-Đúng rồi!
Vân Phi Dương ngừng chân, xoay người nói:
-Phá Cổ Bảo Tháp kia của ngươi đâu? Lấy ra để cho ta sử dụng trước đi.
Phá Cổ Tiên Đế nói:
-Vật này chính là chí bảp cấp Tiên Đế, lấy thực lực ngươi bây giờ không thể nào khống chế.
-A.
Vân Phi Dương ứng một tiếng, quay người rời đi.
Thực ra trên thân Phá Cổ Tiên Đế còn có không gian giới chỉ, nhưng hắn lười đi yêu cầu, dù sao cũng là tôi tớ của mình, mà không phải con mồi.
Huống hồ biết được trí nhớ của hắn, có quan hệ với vũ kỹ công pháp các loại, chỉ cần suy nghĩ một chút là biết.
Nhưng sau khi Vân Phi Dương xem qua một lần trí nhớ Phá Cổ Tiên Đế, bi kịch phát hiện, vũ kỹ tên này tu luyện toàn là cấp Tiên Đế.
-Bằng vào thực lực ta bây giờ, không có cách nào tu luyện.
Từ trên người Phá Cổ Tiên Đế không tìm thấy bất kỳ chí bảo hay vũ kỹ gì có trợ giúp cho mình, Vân Phi Dương rất bất đắc dĩ.
Bất đắc dĩ cái rắm.
Sau khi tiến vào phế tích, không chỉ thu hoạch được một Tiên Vương tàn quyển, còn khống chế được một Tiên Đế, thu hoạch này đã là mạnh mẽ chưa từng có rồi!
Ngoại giới.
Mấy tên đại vị Tiên Vương tìm tòi cả ngày ở phế tích đổ sụp, không có mảy may thu hoạch, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Bọn họ vừa đi không bao lâu, một hạt cát bụi lấp lóe hào quang nhỏ yếu, đã thấy Vân Phi Dương xuất hiện từ trong hư vô, thi triển thân pháp cấp tốc chạy vào trong núi rừng.
Thân thể Phá Cổ Tiên Đế là mắt trận. Hắn biến mất, cuối cùng làm Huyết Ma Hoàn Hồn Trận sụp đổ.
Vân Phi Dương sau khi xoá đi trí nhớ của Thượng Quan Vũ, lập tức tiến vài Tạo Hoá Giới Chỉ, hóa thành một hạt cát bụi.
Thứ mà mấy tên đại vị Tiên Vương để ý là chí bảo, cho nên trong lúc tìm tòi, sẽ không đi để ý một hạt cát bụi thông thường.
-Xoát!
-Xoát!
Vân Phi Dương thi triển Thiên Túng Bộ, một đường phi nước đại giữa rừng núi.
Đột nhiên, phía trước thổi tới một trận cuồng phong, sau đó nhìn thấy Bạch Trạch thân cao thể lớn, uy vũ bất phàm cản trước mặt mình.
-Dát.
Vân Phi Dương vội vàng ngừng bước, cười nói:
-Tiền bối, chúng ta lại gặp mặt.
Bạch Trạch có chút kinh ngạc nói:
-Người trẻ tuổi, ngươi tiến vào phế tích, vậy mà còn có thể sống được đi ra, thực khó mà tin.
Nó một mực núp trong bóng tối, tự nhiên biết, các đại gia tộc điều động dòng chính trẻ tuổi tiến vào, kết quả còn sống đi ra chỉ có mấy chục người.
-Vận khí tốt.
Vân Phi Dương cười nói.
Bạch Trạch nói:
-Thừa dịp Long Ưng Thú còn chưa có phát hiện ngươi, mau mau rời đi nơi đây.
-Ừm.
Vân Phi Dương lúc này thi triển thân pháp biến mất tại chỗ.
-Rống!
Nhưng vừa đi không bao lâu, tiếng rống giận dữ của Long Ưng Thú đã truyền đến từ phía sau tới.
-Oanh! Oanh!
Âm thanh giao thủ đinh tai nhức óc vang lên lần nữa, chỉ thấy khoảng không phía trên rừng núi, hai Tiên thú Bạch Trạch và Long Ưng Thú lần nữa giao thủ với nhau.
-Thật là một đôi oan gia.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
Hắn vô ý đi quan sát hai Tiên thú chiến đấu, tiếp tục đi đường, cuối cùng cũng đi ra chỗ sâu, tiến vào khu vực tương đối an toàn bên ngoài.Vân Phi Dương dừng lại, ghé vào trên một tảng đá lớn, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Từ Tây Nam Vực cách xa vạn lý đi tới Đông Vực, tìm ra một phần Tiên Vương tàn quyển cũng coi như thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
-Còn kém hai tàn quyển.
Vân Phi Dương nói.
-Tiểu xà trùng, còn có tin tức tàn quyển hay không?
Thông Thiên Xà ngưng trọng nói:
-Trực giác nói cho ta biết, Trung Ương Vực có tàn quyển.
-Trung Ương Vực?
Vân Phi Dương trầm ngâm.
Là khu vực trung ương lớn nhất Chân Vũ Thần Vực, cao thủ bên trong nhất định nhiều hơn so với Đông Vực, nếu như mình muốn đi, nhất định phải có đầy đủ thực lực.
Đương nhiên.
Thực lực này chưa chắc chỉ sự đề thăng cảnh giới của Vân Phi Dương, cũng có thể chỉ người khác.
Tỉ như Phá Cổ Tiên Đế, nếu như hắn có thể khôi phục thực lực Tiên Đế, tiến về Trung Ương Vực tuyệt đối không có vấn đề gì.
-Quyết định.
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
-Chờ có thực lực, sẽ đi xông xáo Trung Ương Vực một lần.
-Đáng tiếc.
Đột nhiên, rừng núi truyền đến thanh âm.
-Ngươi không có cơ hội này.
-Người nào?
Vân Phi Dương từ trên đá lớn nhảy lên, toàn bộ tinh thần đề phòng nhìn bốn phía, tiên niệm bao phủ lại không mảy may phát hiện gì.
-Ông!
Không gian khu vực ngoài mười trượng rung động, một nam tử dáng người thon dài, tóc dài xuất hiện.
-Hoá ra là trốn trong không gian bích lũy, khó trách không có phát hiện.
Vân Phi Dương cau mày.
-Vân Phi Dương.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến thanh âm, Kiếm Phó từ trong không gian bích lũy xuất hiện, nói:
-Chúng ta lại gặp mặt.
-Là ngươi!
Mày Vân Phi Dương nhíu càng chặt.
Người này năm đó xuất hiện trong lúc mình đánh lén trưởng lão Tứ Môn gia tộc, nhất định là thủ hạ của Hồng Uy Tiên Đế, ngày hôm nay gặp nhau lần nữa, khẳng định đến đây truy sát mình.
-Khanh khách.
Nữ nhân gợi cảm Từ Mị Nương đứng trên tán cây liếc mắt đưa tình, cười nói:
-Tiểu gia hỏa, lấy ra chân dung, để tỷ tỷ thưởng thức tướng mạo ngươi thật tốt.
-…
Vân Phi Dương không nói.
Giờ phút này hắn đã ý thức được mình đã bị bao vây.
Đối phương hoặc ngoài sáng hoặc trong tối, hết thảy có tám người, phát ra khí tức cảnh giới đều mạnh hơn xa xa so với khí tức Tiên Nhân đại viên mãn như Thượng Quan Vũ!