Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1701
Chương: Phế Tích
Vân Phi Dương đang phi nước đại cảm nhận được một cỗ lực lượng bạo tạc đang cực tốc vọt tới, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác không ổn.
“Hô!”
Đúng vào lúc này, cuồng bạo phong lưu do hai cánh Long Ưng Thú hình thành đã cuốn tới, hoàn toàn không cho hắn bất kỳ cái cơ hội né tránh.
– Mẹ!
Vân Phi Dương thầm mắng một tiếng, Liệt Diễm Chiến Giáp trong nháy mắt xuất hiện, ba loại hỏa diễm gia trì hình thành phòng ngự mạnh nhất!
“Oanh!”
Tiếng vang truyền đến, không gian vỡ vụn.
Bạch Trạch đang muốn ngăn cản Long Ưng Thú công kích, nhìn thấy phong lưu oanh đến, nhất thời thở dài một hơi.
Rõ ràng nhắc nhở hắn rời hỏi nơi đây, tại sao xông vào, còn vọt tới lĩnh vực Long Ưng Thú, đây không phải đang tìm cái chết à.
– Hửm?
Đột nhiên, con ngươi to lớn của Bạch Trạch lấp lóe vẻ hoảng hốt.
Bởi vì ở khu vực nổ tung, một đạo lưu quang cực tốc bay ra, rõ ràng là đồng hương của mình!
– Hắn vậy mà không chết?
Bạch Trạch khiếp sợ không thôi.
Long Ưng Thú đang phát ra uy nghiêm khủng bố cũng trợn tròn.
Thực lực của mình đã có thể so với tiểu vị Tiên Vương đỉnh phong của nhân loại, phong lưu ngưng tụ vừa rồi tuy chỉ có năm thành lực lượng nhưng mà đủ để miểu sát bất luận kỳ gì võ giả cấp Tiên Nhân nào.
Gia hỏa chỉ có tu vi Tiên Nhân trung kỳ tiểu sao có thể bình yên vô sự!
“Xoát!”
Vân Phi Dương bạo bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Hắn không có dừng lại, lấy tốc độ cực nhanh xông vào sâu trong núi rừng, Liệt Diễm Chiến Giáp khoác lên người dần dần tróc ra, cũng phai mờ hư vô.
Chí bảo Chuẩn Tiên đổi từ Công Huân Các chống được năm thành lực lượng của Long Ưng Thú oanh tạc, cuối cùng vỡ vụn, nhưng đã hóa đi không ít lực lượng cho chủ nhân.
Nếu không, Vân Phi Dương dùng thân thể đơn thuần chống lại, chịu phong lưu oanh tạc, kết quả tất nhiên trọng thương, thậm chí chết tại chỗ!
– Đáng giận!
Chiến giáp vỡ vụn để Vân Phi Dương tức giận.
Nhưng lúc này hắn chỉ có thể áp xuống, tư duy bảo trì tỉnh táo tuyệt đối, phóng về phía trước.
“Rống!”Long Ưng Thú nộ hống, lần nữa huy động vũ dực hình thành phong lưu cường thế, nhưng chưa oanh ra ngoài đã thấy Bạch Trạch cản trước người, lạnh lùng nói:
– Đối thủ của ngươi là ta!
“Oanh! Oanh!”
Hai Tiên thú lần nữa kịch chiến, lực lượng kinh khủng tiếp tục dập dờn, chấn vỡ núi đá, chấn vỡ cây cối.
Thừa dịp chúng giao thủ, Vân Phi Dương một đường phi nước đại, hoàn toàn không để ý kinh mạch bị hao tổn.
“Xoát!”
Thông Thiên Xà chui ra khỏi ống tay áo, ngửi ngửi khí tức tràn ngập trong không khí, nói:
– Sắp đến!
Sắp đến này cũng không sắp lắm.
Bởi vì Vân Phi Dương chạy hơn nửa canh giờ, chạy mấy chục dặm mới đến một mảnh khu vực có chút rộng rãi.
Dát.
Hắn ngừng bước, ánh mắt xuất hiện vẻ ngạc nhiên.
Ngay phía trước là một oa cốc địa thế khá thấp, hiện lên hình tròn, khu vực biên giới có hồ nước xung quanh, trung gian lồi ra một mảnh thổ địa.
Bên trên thổ địa, một tòa kiến trúc cổ xưa bị rêu xanh bao phủ hiện ra trước mắt, khí tức hoang vu phát ra ngưng tụ trên không cho người ta cảm giác, đây như phế tích bị vứt bỏ văn minh.
Chỗ sâu nhất núi rừng nguyên thủy hiếm thấy vết chân người đột nhiên xuất hiện một phế tích quỷ dị, quả thực để Vân Phi Dương ngoài ý muốn.
– Khí tức chủ nhân ở phía dưới…
Thông Thiên Xà nói.
“Xoát!”
Vân Phi Dương thả người nhảy một cái, hướng về khu đất trũng.
Khi hắn đi vào khu vực biên giới trước hồ, đã thấy mặt nước xoát một cái, một đám ngư thú răng đầy hàm bay ra!
“Xoát!”
Vân Phi Dương phất tay, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm xuất hiện, cấp tốc chém ra mấy đạo Thái Thanh kiếm khí!
“Bành! Bành!”
Đám ngư thú lớn cỡ nửa trượng nhao nhao nổ tung.
Vân Phi Dương buông lỏng một hơi, tiếp theo cầm kiếm vọt lên, hướng về khu vực trung ương oa cốc.
“Ừng ực!”
“Ừng ực!”
Nước trên mặt hồ lăn lộn, từng đầu ngư thú hung tàn bay lên.
– Chết!
Vân Phi Dương huy động trường kiếm, kiếm khí nổ bắn ra, chém giết từng ngư thú thực lực không quá mạnh.
“Đạp.”
Cuối cùng, hắn rơi vào thổ địa có cổ lão phế tích, ngư thú trong hồ nhất thời yên tĩnh, hết thảy trở nên an tĩnh đến dị thường.
Vân Phi Dương cầm Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trong tay, bước từng một tiến về phía trước, cả người tập trung cao độ.
Trời mới biết.
Bên trong phế tích hoang vu phía trước có cường đại hung thú ẩn tàng hay không.
“Ông!”
Vân Phi Dương đi mấy bước, cảm giác mình giống như đi xuyên qua một loại kết giới nào đó.
– Chẳng lẽ nơi này có trận pháp kết giới?
Hắn lúc này lui lại, lại bị lực lượng nào đó đánh trở về, từng đạo lưu quang mắt trần có thể nhìn thấy hiện lên hình dáng mơ hồ xuất hiện.
Lưu quang hiện lên hình nửa vòng tròn tựa như một tô lớn úp ngược, vừa vặn bao phủ Vân Phi Dương và phế tích ở bên trong.
“Ông!”
Cùng lúc đó, một vị trí nào đó trong kết giới, một chùm hào quang chướng mắt bay thẳng lên bầu trời.
– Phiền phức.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Quang mang đâm thẳng vào mây trời, tất nhiên sẽ hấp dẫn võ giả Đông Vực chú ý.
Không sai.
Ánh sáng trùng thiên bay lên, võ giả bên trong Đông Vực đều nhìn rõ ràng.
“Xoát!”
“Xoát!”
Bên trong Lưu Ly Đế Thành Tiểu Trung Ương, rất nhiều đỉnh cấp cường giả bay ra, cực tốc lao về hướng lưu quang.
Trong ánh mắt bọn họ lóe ra vẻ hưng phấn.
“Haha!”
Một Tiên Vương cười to.
– Ánh sáng che trời, chí bảo xuất thế, truyền thuyết là thật!
Mấy vạn năm trước.
Đông Vực có một cái kỳ nhân dị sĩ tinh thông tính toán, từng bói rằng, ngày sau, Tiểu Trung Ương có ánh sáng che trời, đến lúc đó sẽ có chí bảo xuất thế!
Võ giả lúc đó vô cùng chờ mong.
Nhưng đau khổ chờ đợi lại thủy chung không thấy được ánh sáng che trời.
Dần dà, rất nhiều võ giả nhận định, đây có lẽ là lần tính sai duy nhất trong cuộc đời người kia.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, mấy vạn năm sau, ngày hôm nay, ánh sáng che trời thật xuất hiện!
Truyền thuyết xâm nhập vào đầu mỗi người, cho nên khi ánh sáng xuất hiện, cường giả bên trong Tiểu Trung Ương nhao nhao xuất động, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ phế tích Vân Phi Dương đang đứng.
Bên trong Lưu Ly Đế Cung.
Lưu Ly Tiên Đế tướng mạo trang nghiêm, không giận tự uy đứng trước Đế Tọa, nỉ non.
– Một ngày này vẫn tới.
Sau khi ánh sáng xuất hiện.
Khoảng cách gần nhất, hai Tiên thú đang ác đấu dừng lại.
– Chẳng lẽ…
Bạch Trạch kinh ngạc hô.
– Tiểu gia hỏa kia xâm nhập cấm địa?
– Nhất định như thế!
Long Ưng Thú tức giận nói.
Hai Tiên thú sinh tồn ở đây tự nhiên biết phế tích, không biết sao xung quanh có kết giới bảo hộ, chưa bao giờ đi vào.
– Ánh sáng che trời, chí bảo xuất thế.
Bạch Trạch nói:
– Cổ lão truyền thuyết này thật tồn tại.
“Rống!”
Long Ưng Thú gầm nhẹ một tiếng, huy động hai cánh, bay vào sâu trong núi rừng.
Bạch Trạch như cũng cảm giác được cái gì, chuyển động thân thể biến mất.
Hai thú vừa rời đi không bao lâu, vô số cường giả đến từ Lưu Ly Đế Thành bay đến, cũng cực tốc đi tới khu vực ánh sáng xuất hiện.
Khó trách Bạch Trạch và Long Ưng Thú vội chạy mất, bởi vì mấy tên cường giả chạy đến đều có thực lực đại vị Tiên Vương!
“Xoát!”
“Xoát!”
Mấy hơi thở, năm đại vị Tiên Vương đã đi vào hồ nước bao phủ oa cốc, đứng bên ngoài kết giới phát ra ánh sáng trùng thiên, khi bọn hắn thấy rõ bên trong có phế tích, ánh mắt xuất hiện tia nóng rực.
– Người vào trận này, tuổi chưa qua ngàn.
Thanh âm hoang vu vang vọng giữa bầu trời.
Mấy tên đại vị Tiên Vương nghe đến thanh âm, không khỏi hoảng sợ thất sắc, cả kinh hô.
– Phá Cổ Tiên Đế!