Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1699
Chương: Truy Sát Mà Đến
Thích Uy Mậu là một Hỏa hệ võ giả, cảnh giới đạt đến Tiên Nhân đại viên mãn, hoàn toàn không kém hơn Tông Vĩ Luân và Mặc Thanh Ngọc – những dòng chính gia tộc tốt nghiệp.
Cho nên, một quyền của hắn ẩn chứa tức giận, cường độ vô cùng kinh người.
“Vù vù!”
Thủy triều nóng rực đột kích, trong nháy mắt khiến nhiệt độ xung quanh đề cao, mà lá cây đang rơi xuống đất bị đốt cháy hầu như không còn.
– Tính khí táo bạo như thế?
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng, tiếp theo xòe bàn tay ra, ngang nhiên đón lấy mãnh hổ hỏa diễm đang gào thét đến.
– Ngọa tào!
– Tên này dám tiếp Hỏa Quyền của lão đại!
– Muốn chết!
Đồng bạn Thích Uy Mậu nhất thời cười lạnh.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy, lão đại nổi giận thi triển Hỏa Hổ quyền, miểu sát một đầu hung thú cấp Tiên Nhân đại viên mãn!
Người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, dáng người hơi có vẻ đơn bạc, cảnh giới chỉ có Tiên Nhân trung kỳ dùng bàn tay đón đỡ, sợ rằng sẽ bị trực tiếp đánh thành tro.
– Quá làm loạn.
Mộc Thắng Nam âm thầm lắc đầu.
Nàng tán thành thực lực Vân Phi Dương mạnh mẽ nhưng giao thủ cùng một trong tứ bá học phủ, còn lựa chọn cứng đối cứng, rõ ràng không sáng suốt.
“Hô!”
Hỏa diễm mãnh hổ gầm mà đến, thanh thế to lớn.
Vân Phi Dương tung đại bắt tới, trên mặt thủy chung xuất hiện mỉm cười, cho người ta một loại cảm giác phong khinh vân đạm.
– Gia hỏa đáng giận!
Thích Uy Mậu phẫn nộ quát.
– Chết đi cho ta!
Hỏa diễm mãnh hổ gia tốc, lực lượng ẩn chứa bên trong rõ ràng càng mạnh hơn lúc trước.
Nhưng lúc sắp chạm vào bàn tay, một màn quỷ dị xuất hiện, nhiệt độ nóng rực xung quanh đột nhiên hạ xuống tới cực điểm, vô cùng lạnh lạnh.
“Vù vù!”
Trong lòng bàn tay Vân Phi Dương hiện ra một cỗ hàn khí chí cực, cấp tốc bao phủ mãnh hổ, cấp tốc hình thành tầng băng quanh thân.
“Tạch tạch tạch —— “
Trong chớp mắt, hổ thú do hỏa diễm hình thành hóa thành băng điêu sinh động như thật.
Thích Uy Mậu sợ hãi.
Các học sinh nơi xa cũng há to mồm.
Hỏa diễm cường thế như vậy lại bị Băng thuộc tính phong ấn, thực không thể tưởng tượng!
“Xoát!”
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Thích Uy Mậu, không nói hai lời, giơ nắm tay phải, nghe bành một tiếng, trực tiếp đánh vào ngực hắn.
“A —— “
Giữa rừng núi truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Thích Uy Mậu tiếp nhận một quyền cuồng bạo của Vân Phi Dương, che ngực, thống khổ ngã trên mặt đất, còn về hỏa diễm bị tầng băng phong ấn cũng triệt để dập tắt.
Một trong tứ bá Trung Ương học phủ cứ như vậy bị một quyền đập ngã xuống đất, triệt để mất lực chiến đấu.
“Đạp!”
Vân Phi Dương giẫm trên mặt Thích Uy Mậu, thản nhiên nói:
– Ta còn tưởng rằng ngươi nhiều ít có chút năng lực, nguyên lai chỉ là một rác rưởi.
– Ngươi…
Thích Uy Mậu trừng muốn rách cả mí mắt.
Thân là dòng chính Thích gia Đế Thành bị người giẫm trên mặt, đả kích to lớn còn nghiêm trọng bị đánh một quyền.
Không phục?
Vân Phi Dương lại giẫm một chân.
“Phốc!”
Thích Uy Mậu phun ra một ngụm máu, người tức giận đến bất tỉnh.
Đám dòng chính đại gia tộc này có lòng tự trọng rất mạnh, sao có thể chịu được làm nhục như vậy.
– Thật sự là một phế vật.
Thấy hắn bất tỉnh đi, Vân Phi Dương thu chân, nhìn về phía Mộc Thắng Nam, cười nói:
– Cô nương, ta đơn giản chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, không cần cảm kích ta.
Nói xong tiêu sái quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng đi xa, Mộc Thắng Nam muốn nói tiếng cám ơn nhưng vẫn không có mở miệng, lãnh đạm như không quen biết hắn.
Thực ra, nữ nhân này biết.
Vừa rồi Thích Uy Mậu cười to, rõ ràng có tính toán xuất thủ, Vân Phi Dương rơi xuống, thành công chuyển dời lửa giận của đối phương lên người mình.
Sau đó ngược một hồi, nói ra lời kia cũng để đồng bạn Thích Uy Mậu hiểu rõ, mình và hắn không quen biết, từ đó tránh bớt một số phiền phức không cần thiết.
– Lão đại!
Đám học sinh lấy lại tinh thần, vội vàng đi đến bên người Thích Uy Mậu, cũng nâng hắn lên, vội vã trở về học phủ.
– Chúng ta cũng trở về.
Mộc Thắng Nam nói.
Trước khi đi, nàng nhìn về phía khu vực Vân Phi Dương biến mất, trong lòng còn đang suy nghĩ gì đó.
Cứu Mộc Thắng Nam và đám học sinh, lại ngược Thích Uy Mậu một hồi, đối với Vân Phi Dương mà nói, đơn giản chỉ là khúc nhạc dạo ngắn, cho nên dò xét xong mảnh sơn lâm thứ hai, hắn tiếp tục bước đến mục tiêu kế tiếp.
Nhưng ngay thời điểm hắn tìm kiếm Tiên Vương tàn quyển, mép Tây Nam Vực và Đông Vực, một đám võ giả thực lực cường hãn cưỡi chiến thuyền chất lượng cao bay tới.
Trên thuyền có tám người, thực lực thuần đều là Tiên Nhân đại viên mãn, bên trong có Kiếm Phó dưới trướng Hồng Uy Tiên Đế.
– Bói lão.
Kiếm Phó ngưng trọng hỏi.
– Ngươi xác định Vân Phi Dương đi vào Đông Vực?
Lần trước thua Lãnh Đoạn ở Tây Nam Vực, hắn trở về Hồng Uy Đế Thành, báo cáo tình báo cho Tiên Đế.
Hồng Uy Tiên Đế biết được, đã biết, dựa vào Tứ Môn gia tộc mà muốn giết chết kẻ này, chỉ càng mất mặt, cho nên phái võ giả dưới trướng mình xuất mã.
Bảy tên võ giả trên thuyền cũng là võ giả dưới trướng hắn.
Cấp bậc mặc dù không có đạt đến Tiên Vương, nhưng đều giống như Kiếm Phó, thực lực đều đủ để sánh ngang cùng tiểu vị Tiên Vương.
Bên trong Đế Thành, tám người được võ giả xưng là Bát Đại Kim Cương.
Xác định.”
Lão giả tóc trắng hơi lùn khẳng định.
Người này tên Bói Toán Tử, thực lực tuy yếu nhất bên trong Bát Đại Kim Cương nhưng tinh thông thuật bói toán, dựa vào la bàn thôi diễn ra Vân Phi Dương không ở Tây Nam Vực, mà đang ở Đông Vực.
– Theo ta thấy.
Tóc dài nam tử trên tàu nói:
– Vân Phi Dương giỏi về dịch dung, lại rất giảo hoạt, dù có Bói lão tương trợ, muốn tìm được hắn cũng phi thường khó khăn.
“Ừng ực.”
Một tráng hán mày rậm giơ vò rượu hớp một ngụm, chợt xóa đi vết rượu khóe miệng nói:
– Chỉ cần tiểu tử kia không rời Đông Vực, chúng ta nhất định có thể tìm được hắn.
“Khanh khách.”
Nữ tử đứng ở đầu thuyền mặc y phục mỏng manh lộ gần hết cơ thể, tướng mạo yêu mị vuốt vuốt tóc, hiện lên dáng cười mê trai nói:
– Dáng dấp tiểu gia hỏa kia không tệ, thật muốn nhanh nhìn thấy hắn.
– Từ Mị Nương.
Tóc dài nam tử cười nói:
– Ta lớn lên cũng không tệ, ở chung lâu như vậy, sao không thấy ngươi động tâm.
“Phi.”Từ Mị Nương lườm hắn một cái, nói:
– Tướng mạo như ngươi, đầy đường.
” “
Tóc dài nam tử im lặng.
Kiếm Phó lên tiếng.
– Chư vị, lần này phụng mệnh truy sát Vân Phi Dương rất không đơn giản, đến lúc đó chớ bất cẩn.
– Biết, biết.
Tóc dài nam tử nói:
– Ngươi nói câu này đã hơn trăm lần rồi.
“Ông!”
Đột nhiên, la bàn trong tay Bói Toán Tử lấp lóe lưu quang, chỉ một phương vị.
Hắn cười nói:
– Có phương vị.
“Xoát! Xoát! Xoát!”
Tám người nhao nhao bay lên, bước nhanh theo hướng la bàn chỉ dẫn.
Vân Phi Dương đương nhiên sẽ không nghĩ đến, Hồng Uy Tiên Đế phái tới nhóm cao thủ thứ hai đang trên đường đi, giờ phút này còn đang đau khổ tìm kiếm Tiên Vương tàn quyển giữa rừng núi.
Nửa tháng sau.
Hắn đi vào khác một rừng rậm nguyên thủy hiếm thấy dấu người, Thông Thiên Xà chui ra khỏi ống tay áo, hưng phấn nói:
– Ta cảm nhận được khí tức chủ nhân!
Vân Phi Dương vừa vui vừa lo.
Vui là đã cảm nhận được khí tức.
Lo là mảnh rừng núi này vẻn vẹn ở bên ngoài thôi đã tồn tại hung thú cấp Tiên Nhân hậu kỳ, nếu đi vào chỗ sâu, khẳng định sẽ chỉ có tồn tại càng mạnh.