Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1698
Chương: Ngại Dung Mạo Ngươi Xấu
Trước một dòng suối nhỏ.
Vân Phi Dương lười biếng nằm trên đá lớn, miệng ngậm một cọng cỏ, nhìn qua rất cần ăn đòn.
Học sinh Trung Ương học phủ ngồi xổm bên dòng suối, thanh tẩy thú huyết trên thân, lúc quay đầu lại nhìn, ánh mắt lấp lóe tia kính sợ.
Nam nhân này chỉ bằng vào uy áp đã tuỳ tiện mạt sát trăm hung thú cấp Tiên Nhân hậu kỳ, thực lực thật đáng sợ!
– Học tỷ.
Một tên đệ tử thấp giọng nói:
– Vương Thành tướng quân các tỷ đều lợi hại như vậy.
Mộc Thắng Nam không đáp.
Nàng một mực tu luyện trong học phủ cũng không biết cha lúc nào tìm được một tướng quân niên kỷ còn trẻ mà thực lực nổ tung như thế.
– Mộc tiểu thư.
Vân Phi Dương cười nói:
– Trước khi rời Vương Thành, Mộc thành chủ từng dặn dò ta phải đi trung ương học phủ thăm hỏi cô, bây giờ gặp nhau ở chỗ này cũng coi như hoàn thành sứ mệnh.
Mộc Thắng Nam nói:
– Trả yêu bài cho ta.
“Hưu!”
Vân Phi Dương vung tay ném yêu bài qua, tiếp theo nhún nhún vai nói:
– Dù sao cũng là quận chúa, sao có thể tùy tiện đưa yêu bài cho người khác.
Mộc Thắng Nam hỏi lại.
– Tình huống lúc ấy, giữ yêu bài hữu dụng không?
– Không hữu dụng.
Vân Phi Dương đứng dậy, cười nói:
– Mộc tiểu thư, chúng ta từ biệt đi.
Hắn còn muốn tiếp tục tìm kiếm Tiên Vương tàn quyển, cũng không có thời gian nói chuyện phiếm cùng nữ nhân đẹp như tiên nữ này.
– Đứng lại.
Mộc Thắng Nam vội hô.
Vân Phi Dương ngừng chân, nói:
– Mộc tiểu thư, còn có việc?
– Cái kia…
Mộc Thắng Nam nghĩ một lát nói:
– Nơi này là trong rừng sâu, hung thú trải rộng, ngươi đưa chúng ta ra ngoài đi.
Vân Phi Dương nói:
– Cô biết rất nguy hiểm còn dẫn bọn hắn xông vào, không phải muốn chết hả?
– Ta…
Mộc Thắng Nam không phản bác được.
Một tên đệ tử có chút bực tức nói:
– Ngươi là tướng quân Vương Thành, tại sao nói chuyện kiểu đó với quận chúa!
– Đúng vậy!
– Chẳng lẽ không biết lễ quân thần!
Rất nhiều học sinh khó chịu.
Vân Phi Dương cười cười, nói:
– Thật có lỗi, ta chỉ là tướng quân Mộc thành chủ mời, không có bận tâm phân chia quân thần.
Hắn tuyệt không hạ mình làm hạ nhân, làm tướng quân đơn giản vì cầu một thân phận, có điểm dừng chân tốt hơn.
Mộc thành chủ cũng không có xem Vân Phi Dương như thuộc hạ mà đối đãi, mà giống như Dịch tiên sinh, được hưởng đặc quyền khách quý.
Mộc Thắng Nam cười nói:
– Ngươi không phải mới vừa nói, phụ thân ta muốn ngươi đi Trung Ương học phủ thăm hỏi ta sao, hiện tại ngươi theo ta về học phủ thăm hỏi đi.
Khóe miệng Vân Phi Dương đột nhiên co lại.
Người đã gặp còn bảo mình đi Trung Ương học phủ, lý do cũng quá gò ép rồi.
– Tính toán.
Vân Phi Dương nói:
– Ta làm người tốt một lần, đưa các ngươi ra ngoài.
Tìm kiếm Tiên Vương tàn quyển, thời gian cần rất rất nhiều, mất chút thời gian cũng không sao.
“Oanh!”
Trong núi rừng rậm rạp truyền đến tiếng vang, một đầu hung thú có so với Tiên Nhân đại viên mãn bị Vân Phi Dương oanh sát tại chỗ.
– Trời ạ!
Các học sinh núp phía xa trợn tròn con mắt.Mộc Thắng Nam âm thầm cả kinh.
– Thực lực người này chỉ sợ đã đạt đến Tiên Nhân đại viên mãn.
“Xoát!”
Vân Phi Dương thu quyền, nói:
– Chúng ta đi thôi.
Mọi người tiếp tục đi đường.
Có tướng quân ngưu bức bảo hộ, bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng, yên tâm lớn mật hành tẩu giữa rừng núi.
Sau nửa canh giờ.
Một đoàn người đi ra rừng rậm nguyên thủy.
– Được rồi.
Vân Phi Dương đứng ngoài sơn lâm, nói:
– Các ngươi hiện tại an toàn, ta cũng có thể cáo từ.
– Chờ một chút.
Mộc Thắng Nam gọi.
Vân Phi Dương im lặng nói:
– Mộc tiểu thư, cô thật muốn ta đi Trung Ương học phủ thăm hỏi?
Mộc Thắng Nam nói:
– Ta chỉ muốn nói tiếng cám ơn.
– Cám ơn thì miễn.
Vân Phi Dương quay người rời đi, cũng nói:
– Hộ tống cô đi ra là chức trách của ta.
“Uy.”
Mộc Thắng Nam hô:
– Ngươi tên gì?!
Vân Phi Dương đã đi xa, nhưng thanh âm vẫn truyền tới:
– Chân Đức Suất!
– Chân Đức Suất…
Mộc Thắng Nam nhớ cái tên này.
Các học sinh Trung Ương học phủ thì sụp đổ, Chân Đức Suất, thật đẹp trai? Tên của hắn cũng tự luyến như thế!
– Chúng ta cũng đi thôi.
Mộc Thắng Nam mang theo mọi người rời đi.
Nhưng vừa được một đoạn lộại phát hiện phía trước có mười mấy võ giả đang đứng.
“Ô ô.”
Người trẻ tuổi tướng mạo có chút anh tuấn trong đám người cười nói:
– Đây không phải Mộc học muội à, tới đây lịch luyện hả?
– Thích Uy Mậu!
Chân mày Mộc Thắng Nam cau lại.
Ánh mắt các học sinh sau lưng trong hiện ra kiêng kị, hiển nhiên rất sợ hãi người trẻ tuổi trước mặt.
Thích Uy Mậu nói:
– Không xưng hô học trưởng, mà hô tên của ta, Mộc học muội, muội thật thất lễ đó.
– Tránh ra.
Mộc Thắng Nam lạnh mặt nói.
Nhìn biểu lộ, nàng rất chán ghét người học trưởng này.
– Mộc Thắng Nam.
Một tên đệ tử sau lưng Thích Uy Mậu cười lạnh nói:
– Nơi này là dã ngoại, địa phương rất lớn, dựa vào cái gì để Thích học trưởng tránh ra?
Địa phương rất lớn nhưng đường đi về phía trước thì chỉ có một.
Bọn họ chặn ở chỗ này, bọn người Mộc Thắng Nam muốn đi qua, chỉ có thể đi vòng theo khu cỏ dại chồng chất xung quanh.
– Đúng nha.
Thích Uy Mậu cười nói:
– Địa phương lớn như vậy, Mộc học muội có thể tùy tiện đi, vì sao muốn để cho ta tránh ra?
Tên này cười rất cần ăn đòn, nói chuyện cũng âm dương quái khí.
Mộc Thắng Nam không nói, cất bước mà đi, cũng lựa chọn đi vòng, các học sinh đằng sau đi theo từ đầu đến cuối không ai dám nói một câu.
Thích Uy Mậu là học trưởng bọn họ, đồng thời cũng là một trong Tứ Bá xấu xí của Trung Ương học phủ, bất kỳ một tân sinh nào nhập học đều không tránh được việc bị hắn tra tấn, thậm chí tra tấn chấn thương tâm lý.
– Mộc học muội.
Khi Mộc Thắng Nam đi qua bên cạnh, Thích Uy Mậu cười nói:
– Muội thật không suy nghĩ một chút chuyện giữa chúng ta?
– Giữa chúng ta không có gì cả.
Mộc Thắng Nam trả lời một câu, tiếp tục hành tẩu.
– Mộc Thắng Nam!
Thích Uy Mậu quát:
– Thích gia ta luận thân phận và địa vị cũng không yếu hơn Vương Thành, Thích Uy Mậu ta cũng có thể xếp vào mười vị trí đầu học phủ, tại sao muội chướng mắt ta?
Thanh âm ẩn chứa tức giận, chấn vỡ toàn bộ lá cây đang rơi.
Sắc mặt học sinh đi theo sau Mộc Thắng Nam đại biến, bọn họ biết, một khi Thích Uy Mậu nổi giận, khẳng định sẽ có phiền toái lớn.
Xong, xong.
Lần này chỉ sợ lại bị máu ngược.
Mộc Thắng Nam rất tỉnh táo đáp/
– Bởi vì ngươi không phải loại người ta thích.
“Ha ha ha!”
Thích Uy Mậu cười, khuôn mặt vặn vẹo.
Đồng bạn sau lưng cũng sợ hãi, vội vàng lùi lại mấy bước, bảo trì khoảng cách nhất định cùng hắn.
“Uy.”
Đột nhiên, trên không nơi xa truyền đến thanh âm.
Thích Uy Mậu ngưng cười, tiếp theo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người thanh niên đang nửa ngồi trên cây.
Hiển nhiên, đây là Vân Phi Dương vừa rời đi.
Mộc Thắng Nam và rất nhiều học sinh nhìn thấy hắn, cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc.
“Xoát!”
Vân Phi Dương nhảy xuống, cười nói:
– Ý của vị cô nương này là ngại dung mạo ngươi xấu đó.
” “
Mộc Thắng Nam cau mi.
Tên này nói như thế sẽ chỉ chuyển lửa giận lên người mình.
Quả nhiên.
Thích Uy Mậu không nói hai lời huy quyền mà đến, cũng cả giận quát.
– Tiểu tử, ngươi muốn chết!
“Hô!”
Hỏa diễm nóng rực phun trào hóa thành một con mãnh hổ, mang theo khí thế đốt hết thảy gào thét mà đến.