Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1697
Chương: Nhi Tử Mộc Thành Chủ
———————
Nữ tử áo trắng nhăn mày càng chặt.
Nàng cũng không thèm để ý Vân Phi Dương cứu người cần có thù lao, để ý là tên này chỉ có thực lực Tiên Nhân trung kỳ, như thế nào cứu mọi người?
“Rống!”
Đột nhiên, hai con hung thú nổi giận gầm lên một tiếng xông lại.
Bạch y nữ tử lúc này huy kiếm, còn chưa động thủ lại cảm giác trên không bỗng nhiên có khí lãng khủng bố đè xuống.
“Phù phù!”
“Phù phù!”
Hai hung thú đang gào thét lao đến tiếp nhận khí lãng áp chế, nhao nhao ngã xuống đất, không thể động đậy.
Bạch y nữ tử ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân treo giữa không trung, ánh mắt lấp lóe vẻ khó tin, hiển nhiên nàng biết, hai con hung thú bị chế phục dễ dàng do hơi thở đối phương bạo phát.
Mấy tên học sinh trong động khẩu mắt thấy hung thú ngã xuống đất cũng giật mình kinh ngạc, chỉ dựa vào khí thế đơn thuần đã có thể áp chế hung thú, thực lực nam nhân này quá mạnh!Vân Phi Dương phóng thích uy áp, cười nói:
– Cô nương, ta cảm thấy cô có thể suy nghĩ thật kỹ một chút.
Bạch y nữ tử trầm mặc.
– Ta cho! Ta cho!
Một tên đệ tử trong động mở miệng.
– Ta cũng cho!
Học sinh khác mở miệng.
Lúc này, chỉ cần có thể sống sót, bọn họ sẽ không để ý Tiên thạch và tinh hạch.
“Xoát!”
Vân Phi Dương rơi vào trước cửa động, cười nói:
– Lấy đồ vật ra, bất quá ta cần nhìn thấy thành ý mọi người.
Đám hung thú cũng không vọt tới, lấy một loại ánh mắt kiêng kị nhìn nhân loại đột nhiên xuất hiện.
Chúng cũng biết, Vân Phi Dương có chút mạnh, nhưng quá nhiều mỹ vị trốn trong sơn động, lại thế nào bỏ rời đi được.
– Cho!
Một tên đệ tử ném mình hơn mười viên Tiên thạch cùng mấy chục khỏa tinh hạch của mình qua.
Có người bắt đầu, học sinh khác cũng quăng ra.
Rất nhanh, cửa động đã tụ tập hơn ba trăm viên Tiên thạch và ngàn tinh hạch.
Bọn họ rất có thành ý, ném ra hết đồ vật trên thân, tuy Vân Phi Dương chưa hẳn nhìn vào trong mắt số lượng này nhưng xem như cấp một lý do để cứu người.
– Cô nương.
Vân Phi Dương cười hỏi:
– Cô thì sao?
Bạch y nữ tử khổ sở nói:
– Ta ta chỉ có một khỏa tinh hạch.
Nói rồi ném ra một khỏa tinh hạch.
Vân Phi Dương thấy đây là khỏa mình vài ngày trước đã ném cho nàng, khóe miệng nhất thời co quắp.
Nữ nhân này chỉ có một khỏa?
Lừa quỷ!
– Cô nương.
Vân Phi Dương lắc đầu nói:
– Cô rất không phối hợp, ta làm sao cứu cô đây.
Bạch y nữ tử nói:
– Ta thật sự chỉ có một khỏa tinh hạch.
– Đúng vậy!
Các học sinh giải thích:
– Vị bằng hữu này, học tỷ xuất ngoại lịch luyện từ trước tới giờ không cầm tinh hạch, đều phân cho chúng ta.
Một đám ngu ngốc, bị người ta xảo trá còn chưa biết.
Vân Phi Dương nói:
– Không được, số lượng quá ít, ta cự tuyệt cứu người.
“Xoát!”
Hắn lần nữa bay ra, lo lửng giữa không trung, đồng thời thu hồi uy áp để hung thú bên ngoài nhất thời sinh động.
Đã tới cứu người, phải có nguyên tắc.
Không bỏ ra nổi Tiên thạch và tinh hạch để cho mình hài lòng, tự nhiên sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Đương nhiên, Vân Phi Dương có thể khẳng định, trên thân nữ nhân này nhất định có hàng, chỉ không muốn lấy ra thôi.
Quả nhiên như vậy.
Bạch y nữ tử thấy hắn bay đi, cắn răng nói:
– Ta có một vật đáng tiền hơn mấy chục viên Tiên thạch nhiều, không biết có thể thay thế?
– Có thể.
Vân Phi Dương cười nói.
“Xoát!”
Bạch y nữ tử vung tay, lưu quang bay ra.
Vân Phi Dương tiếp được, buông tay xem xét, phát hiện đây là một khối yêu bài lớn chừng bàn tay, phía trên khắc hai chữ Tư Cách.
– Cái này..
Ánh mắt của hắn xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Vân Phi Dương cũng có một khối yêu bài cùng loại, Mộc thành chủ tự mình cho hắn, thứ nhất bày tỏ thân phận, thứ hai đại biểu soái ấn quân đoàn thứ sáu.
Bạch y nữ tử nói:
– Đây là thân phận yêu bài của Vương Thành, có vật này, có thể vĩnh cửu ở lại Vương Thành, cũng có thể thông hành ở bất cứ thành trì nào, đổi một trăm viên Tiên thạch dư xài.
Vân Phi Dương còn cười nói:
– Cô nương đến từ Vương Thành?
– Không sai.
Bạch y nữ tử đáp.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương lắc lắc yêu bài, nói:
– Theo ta được biết, khối yêu bài này không chỉ có đại biểu cho thân phận, mà còn đại biểu soái ấn tướng quân Vương Thành đấy.
Bạch y nữ tử khẽ giật mình.
– Làm sao ngươi biết?
“Xoát!”
Vân Phi Dương phất tay, lấy yêu bài của mình ra, cười nói:
– Bởi vì ta cũng có một khối.
Nhìn yêu bài giống của mình như đúc, bạch y nữ tử kinh ngạc.
– Ngươi là tướng quân mới nhậm chức của quân đoàn thứ sáu?
Vân Phi Dương cười nói:
– Có thể nói ra quân đoàn thứ sáu, xem ra ta suy đoán không sai, cô nương hẳn là tướng quân đời trước của quân đoàn thứ sáu.
Lý Du đã nói với hắn, mười năm trước, quân đoàn thứ sáu từng có một tướng quân, sau đó rời đi, từ nay về sau lại không có tướng quân nữa.
Mới đầu Vân Đại Tiện Thần nghĩ rằng tiền nhiệm tướng quân đã ợ ra rắm, hiện tại xem ra, nguyên lai là một nữ tướng quân, người ta đã tiến vào trung ương học phủ.
– Ngươi tên là gì?
Bạch y nữ tử hỏi.
Vân Phi Dương cười nói:
– Cô nói thế có chút giống cấp trên nói với cấp dưới thế.
– Ngươi cho rằng thế nào?
Bạch y nữ tử thản nhiên hỏi lại.
Vân Phi Dương nói:
– Xin nhờ, ta hiện tại mới là tướng quân quân đoàn thứ sáu, mà cô chỉ là người tiền nhiệm.
– Tiểu tử, ngươi có phải ngốc hay không.
Một tên đệ tử lên tiếng.
– Học tỷ là nữ nhi của Mộc thành chủ, coi như không phải tướng quân cũng là quận chúa, thân phận khẳng định cao hơn tướng quân như ngươi.
Vân Phi Dương cả kinh hô.
– Cô là nữ nhi Mộc thành chủ?
Nhìn thấy hắn phản ứng lớn, bạch y nữ tử khẽ cau mày.
– Kỳ quái lắm hả?
– Không đúng.
Vân Phi Dương nói:- Lúc ta rời khỏi Vương Thành, Mộc thành chủ từng nói qua, hắn có một đứa con trai tu luyện ở trung ương học phủ, không nói còn có một đứa con gái nghe.
Đôi mắt đẹp của bạch y nữ tử hiện lên một tia đắng chát, nỉ non:
– Phụ thân, người còn xem ta như đàn ông mà đối đãi sao?
Đối đãi như đàn ông?
Nghe được câu này, Vân Phi Dương nhất thời có mấy phần hiểu rõ.
Rất nhiều gia tộc thậm chí trong gia đình, bởi vì không có nam đinh, thường thường sẽ xem nữ nhi như đàn ông đến dưỡng dục.
Loại tình huống này, nhìn mãi quen mắt.
Thậm chí có nữ hài còn kế thừa gia tộc, gánh vác một gia đình.
– Cô tên gì?
Vân Phi Dương hỏi.
Bạch y nữ tử đáp.
– Mộc Thắng Nam.
” “
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Danh tự nhất định do Mộc thành đặt, ngụ ý khẳng định hi vọng nữ nhi có thể ưu tú hơn cả nam nhi.
“Rống!”
Đột nhiên, đàn thú nộ hống, hiển nhiên chờ không nổi muốn xông tới.
– Câm miệng cho ta!
Vân Phi Dương quát lạnh một tiếng hình thành uy áp khủng bố, trấn áp toàn bộ đám hung thú đang rục rịch, khó có thể động đậy.
Lấy thực lực và Đạo Ý hắn bây giờ, đối phó với một đám hung thú Tiên Nhân hậu kỳ, có thể nói dễ như trở bàn tay.
– Không nghĩ tới Mộc thành chủ nói đến nhi tử nguyên lai là nữ nhi.
Vân Phi Dương lắc đầu, tiếp theo nhìn về phía Mộc Thắng Nam.
– Thôi được, xem ở phân lượng Quận chúa, ta cứu cô một lần.
“Bành! Bành!”
Khi nói chuyện, trăm con hung thú nhao nhao bạo thể mà chết, máu tươi và mảnh vỡ bay loạn.
– Cái này…
Ánh mắt Mộc Thắng Nam lấp lóe tia chấn kinh.
Nàng biết, bọn hung thú không bị bạo thể là vì bị linh hồn lực và Đạo Ý cường đại áp bách!