Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1696
Chương: Cứu Người Có Thù Lao
Trong khu vực chiến đấu, hơn hai mươi học sinh đang chiến đấu với hung thú, Vân Phi Dương có thể để ý mỹ nữ tướng mạo bất phàm ở bên trong, ánh mắt thật trâu bò.
– Hưu!
Nữ tử áo trắng thu kiếm, hất hất vài sợi tóc che mặt lộ ra một khuôn mặt trắng nõn, trên trán cũng chảy ra vài giọt mồ hôi, đẹp không sao tả xiết.
– Xinh đẹp.
Vân Phi Dương âm thầm khen.
Bách Lý Nghiên và Phi Uyển Như lớn lên cũng không đến nỗi nào nhưng làm cho hắn không tự chủ được mà tán dương thì có thể thấy mỹ nữ áo trắng kia có tướng mạo bất phàm đến bao nhiêu.
Chắc sẽ có người hỏi, vì cái gì mà nữ nhân mà nhân vật chính nhìn thấy đều là mỹ nữ?
Đây không phải một câu hỏi rất ngu ngốc?
Nếu như nhìn thấy các nằng ít nhất cũng nặng 200 cân, các muội tử với thân hình không bình thường, con mắt các ngươi chịu đựng được à?
– Học tỷ, tỷ thật lợi hại!
Chúng học sinh lấy ánh mắt ái mộ và sùng bái nhìn về phía nữ tử áo trắng.
Hung thú cấp bậc Tiên Nhân hậu kỳ, nhìn như bị hơn hai mươi người hợp lực giết chết, nhưng trên thực tế là chết dưới kiếm của nữ tử áo trắng.
– Cảnh giới của nữ nhân này chỉ có Tiên Nhân sơ kỳ, vậy mà khi bạo phát thực lực có thể so với Tiên Nhân hậu kỳ.
Vân Phi Dương nói thầm.
Hắn có thể làm cho thực lực cao hơn nhiều so với cảnh giới, thiên tài khác đương nhiên cũng có thể làm được, ví dụ trước mắt chính là nữ tử áo trắng.
– Rống!
Đột nhiên, một tiếng rống vang lên từ núi rừng sâu xa.
Nữ tử áo trắng nói.
– Tiếng động đánh nhau đã kinh động đến hung thú khác, chúng ta mau rời đi.
Thanh âm êm dịu mà dễ nghe.
Đám học sinh là thiên lôi nàng sai đâu đánh đó, lúc này thi triển thân pháp rời đi, rất nhanh, khu vực giao chiến đã không còn một ai.
– Không lấy tinh hạch đã chạy?
Vân Phi Dương rất kinh ngạc.
Các ngươi đã không muốn, ta chỉ có thể nhặt nhạnh chỗ tốt.
– Xoát!
Vân Phi Dương sử dụng Thiên Túng Bộ bay tới, gỡ tinh hạch xuống, quay người muốn rời khỏi nơi đây.
– Đứng lại.
Âm thanh êm ái từ đằng sau truyền đến.
Vân Phi Dương đột nhiên ngừng bước, chỉ thấy nữ tử áo trắng phiêu nhiên rơi xuống.
– Hả?
Hắn kinh ngạc nói:
– Không phải cô đi rồi sao?
Nữ tử áo trắng khẽ cau mày, nhẹ nhàng nói:
– Giao tinh hạch ra.
– Bộp!
Vân Phi Dương vỗ trán một cái, cười nói:
– Ta hiểu rồi, cô cố ý mang những học sinh kia đi chỗ khác để độc chiếm tinh hạch.
Đôi mắt của người nữ tử áo trắng run rẩy, hiển nhiên bị nói trúng tim đen.
– Thôi được rồi.
Vân Phi Dương lấy ra tinh hạch, ném cho nàng.
– Hung thú do cô giết, tinh hạch là của cô.
Nữ tử áo trắng nhận lấy tinh hạch, khuôn mặt với dung nhan tuyệt mỹ hiện lên vẻ hoảng hốt. Nàng không nghĩ tới, đối phương sẽ dễ dàng giao ra.
Nói thật.
Vân Đại Tiện Thần không thiếu tinh hạch.
Nếu như không phải thấy bọn hắn rời đi, căn bản không nghĩ đến việc lấy mấy viên tinh hạch này.
Nữ tử áo trắng cất viên tinh hạch, liếc nhìn nam nhân này một chút rồi thi triển, nhẹ lướt đi.
Vân Phi Dương cũng rời đi.
ắ ế ế ể ấTuy hắn sợ hãi thán phục trước mỹ mạo của nữ nhân trước mặt nhưng lại không có hứng thú kết giao, vẫn nhanh chóng tìm kiếm Tiên Vương tàn quyển mới quan trọng nhất.
Căn cứ vào địa đồ thì khu vực này có hơn vạn dặm, trong này có một mảnh rừng rậm nguyên thủy.
Vân Phi Dương mang theo Thông Thiên Xà chạy tới, đi dạo ở bên trong hơn nửa ngày nhưng lại không thu hoạch được bất cứ thứ gì.
– Xoát!
Hắn lấy ra địa đồ và đánh dấu khu sơn lâm, có nghĩa đã tìm kiếm qua. Sau đó hắn lại lên đường đi đến khu sơn lâm tiếp theo.
Từ trên bản đồ có thể thấy hai khu sơn lâm cách nhau không xa lắm.
Nhưng thực tế lộ trình lại rất xa, Vân Phi Dương phải đi ba ngày đường mới chạy tới.
Mảnh rừng rậm nguyên thủy thứ hai thì rộng lớn hơn cái trước, muốn dò xét toàn bộ tuyệt không phải trong vòng một hai canh giờ có thể làm được.
Vân Phi Dương không hoàn toàn tập trung vào việc tìm kiếm Tiên Vương tàn quyển, mà thi thoảng lại giết vài con hung thú, kiếm lấy một chút dược tài quý giá.
– Ào ào ——
Một ngày nào đó, Vân Phi Dương đứng phía trước một thác nước, nhìn lấy phong cảnh đẹp không sao tả xiết, tâm thần cả người nhất thời thanh thản.
Tiếc nuối là.
Mảnh đất thanh nhã như vậy mà thiên địa thuộc tính và Đạo ý ẩn chứa cũng không mãnh liệt.
Chân Vũ Thần Vực khác biệt hạ giới, trừ một ít động thiên phúc địa thì thuộc tính và Đạo ý bên trong thành trì mới mạnh.
– Nếu như không phải nơi này không có thuộc tính với Đạo ý yếu thì chắc có lẽ đã bị người khác chiếm rồi.
Phong cảnh đẹp cũng chỉ là phong cảnh đẹp, nếu như không có thiên địa thuộc tính và Đạo ý gia trì thì cũng chả có ai quan tâm.
Vân Phi Dương cũng không ở đây lâu đã đứng dậy rời đi, lần nữa qua lại giữa rừng núi, tìm kiếm lấy khí tức Tiên Vương tàn quyển.
– Rống!
– Rống!
Đột nhiên, từ núi rừng nơi xa truyền đến tiếng gầm giận dữ của một đàn hung thú.
Vân Phi Dương phóng thích tiên niệm, phát hiện cách đây mấy chục dặm, trên trăm đầu hung thú cùng phẩm chất mạnh mẽ lao tới, núi đá bị đụng nát, cây cối ầm vang sụp đổ.
Phía trước, một đám võ giả đang liều mạng chạy trốn. Từ đồng phục có thể nhìn thấy đây chính là các học sinh Trung Ương Học Phủ mà lúc trước đã.
– Sao bọn họ có thể chạy đến chỗ này!?
Vân Phi Dương rất kinh ngạc, đồng thời cũng bội phục dũng khí của bọn họ. Dám lấy thực lực cỡ Tiên Nhân sơ, trung kỳ lại dám tiến vào khu vực toàn là hung thú cấp Tiên Nhân hậu kỳ.
– Xoát!
– Xoát!
Học sinh trung ương học phủ đi theo nữ tử áo trắng liều mạng chạy xuyên qua núi rừng. Mặc dù cơ thể họ vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn phải cố gắng sống sót.
– Rống!
Trăm con thú thân hình to lớn, thực lực có thể so với Tiên Nhân hậu kỳ đang điên cuồng đuổi theo sau.
Theo tìn huống trước mắt, một khi bầy hung thú này đuổi kịp đám học sinh kia, kết quả khẳng định toàn bộ ngã xuống. Kể cả nữ tử áo trắng có thực lực cao hơn cảnh giới cao cũng không may mắn thoát khỏi.
– Học tỷ, có một sơn động!
Một tên đệ tử hô lớn.
Nữ tử áo trắng ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng vui vẻ, nói:
– Nhanh trốn vào đi.
– Xoát! Xoát!
Hơn hai mươi tên học sinh tăng tốc, cuối cùng đi vào trước vách đá, tiến vào trong sơn động nhỏ hẹp.
– Ông!
Áo trắng nữ tử chạy đến, tay ngọc vung tay lên, thanh kiếm dài bảy thước xuất khỏi vỏ, nhìn chằm chằm hơn trăm con hung thú phía trước.
– Chậc chậc.
Vân Phi Dương ngồi xổm trên một thân cây, nói:
– Chẳng nhẽ nữ nhân này muốn lấy sức một mình để chống lại trăm con hung thú cấp Tiên Nhân hậu kỳ?
– Rống!
Nhưng vào lúc này, một con hung thú đi đầu gầm thét lao tới.
Nữ tử áo trắng gặp nguy không loạn, một tay vung kiếm, chém ra một tia kiếm khí sắc bén.
– Oanh!
Kiếm khí nổ tung, bức lui hui thú.
– Xoát! Xoát!
Mấy chục con hung thú cấp tốc rơi xuống, hoàn toàn vây quanh sơn động nhỏ hẹp.
Vân Phi Dương nói:
– Thủ không được thì người bên trong hẳn phải chết hết.
– Hưu!
Thi triển thân pháp, phiêu nhiên mà đi, cuối cùng lựa chọn khoảng không trên sơn động, cười nói:
– Cô nương, hình như các ngươi gặp được nguy hiểm.
Nữ tử áo trắng khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, cả kinh nói:
– Là ngươi?
– Là ta.
Vân Phi Dương đẹp trai cười một tiếng.
– Cô nương.
Vân Phi Dương nói:
– Lấy thực lực cô, rất khó chống cự nhiều hung thú như vậy.
Tất nhiên là nữ tử áo trắng cũng biết nhưng lại lạnh lùng nói:
– Nếu như ngươi muốn ở chỗ này chế giễu Trung Ương Học Phủ, xin mời đi nhanh cho.
– Ta tới đây không phải để chế giễu.
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Ta tới đây để thực hiện một cuộc giao dịch với các ngươi!
– Giao dịch gì?
Nữ tử áo trắng mờ mịt.
Vân Phi Dương nói:
– Các ngươi cho ta Tiên thạch, tinh hạch, ta giúp các ngươi giải quyết hết bọn hung thú này.
Hắn không phải đến để thực hiện trò anh hùng cứu mỹ nhân, mà hắn tới cứu người kiếm thù lao.
Vân Đại Tiện Thần tin tưởng, đám học sinh này có thể đi vào trung ương học phủ, thân phận tuyệt không đơn giản, khẳng định có rất nhiều đồ vật đáng tiền.
Ăn cướp có thể nhanh chóng phát tài.
Tại dã ngoại đi cứu người kiếm thù lao vẫn có thể xem như một ý kiến hay.