Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1691
Chương: Càng Đánh Càng Hăng
Diệt đi gần một nửa quân đoàn mười bảy, đối với Vân Phi Dương mà nói cũng chỉ đơn giản như ăn một chén cháo.
Sau đó, binh lính của hắn lại tiếp tục ẩn núp, chuẩn bị âm mục tiêu kế tiếp.
– Xoát! Xoát!
Binh lính của Quân đoàn thứ sáu lần nữa lại ẩn núp.
– Chậc chậc.
Dịch tiên sinh nói:
– Diệt đi hơn năm ngàn binh lính quân đoàn mười bảy mà tổn thất lại không đến một trăm. Dưới sự thống lĩnh của Chân tướng quân, Quân đoàn thứ sáu thật sự có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Mộc thành chủ cười không nói gì.
Biểu hiện cường hãn của Quân đoàn thứ sáu để cho hắn rất ngạc nhiên, cũng làm cho hắn rất cao hứng.
Bởi vì điều này nói rõ, Chân Đức Suất không để cho mình thất vọng. Trong thời gian cực ngắn, hắn chế tạo một quân đoàn hết sức bình thường thành đội quân mạnh như lang như hổ.
Võ đạo bất phàm.
Phương diện lĩnh quân cũng không hề yếu.
Một “Thiên Tài Toàn Năng” như thế, có thể trở thành một thành viên trong Vương Thành, có thể nói may mắn.
– Đinhhh…
Trên bầu trời khu vực sơn, âm thanh của Mộc thành chủ vang lên:
– Hơn năm ngàn binh lính của Quân đoàn mười bảy bị Quân đoàn thứ sáu toàn diệt, trực tiếp loại bỏ.
– Quân đoàn thứ sáu diệt đi Quân đoàn mười bảy?
– Không nghe lầm chứ?
Các tướng quân ở bên trong chiến khu đều trừng to mắt.
– Tại sao lại hơn năm ngàn binh lính? Chẳng lẽ Quân đoàn mười bảy lúc trước giao thủ cùng với quân đoàn khác để cho Quân đoàn thứ sáu nhặt được chỗ tốt?
– Nhất định là như vậy.
Chư vị tướng quân nghĩ như thế, nhất thời thoải mái.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Quân đoàn thứ sáu may mắn nhặt được chỗ tốt diệt đi Quân đoàn mười bảy, khẳng định khiến bọn họ cũng bị tổn thương thảm trọng.
Sau khi Vân Phi Dương nghe được mấy thanh kia thì trở nên buồn bực.
Tại sao lúc Quân đoàn mười bảy diệt đi Quân đoàn mười tám lại không có thông báo chiến sự? Tại sao lúc mình diệt Quân đoàn mười bảy lại có thông báo?
Nha.
Thành chủ nhất định cố ý.
Không sai.
Chính là cố ý.
Mộc thành chủ nói chiến báo ra để các quân đoàn khác chú ý đến Quân đoàn thứ sáu.
Thành thật mà nói, đây là sự báo động cho các quân đoàn khác.
Không lâu sau, những binh lính của Quân đoàn mười hai vào rừng và tiến vào khu vực phục kích.
Quân đoàn này từng đụng phải Quân đoàn mười bảy nhưng hai vị tướng quân của hai quân đoàn có quan hệ không tệ cho nên cũng không có trực tiếp khai chiến.
Tách ra không được bao lâu thì Quân đoàn mười bảy đã bị Quân đoàn thứ sáu diệt đi, để cho Trịnh Tướng Quân kết luận ra đội quân của Chân Đức Suất nhất định đang ở gần đây.
…
Vân Phi Dương núp trong bóng tối nhìn thấy toàn bộ binh lính của Quân đoàn mười hai đã tiến vào bên trong khu vực mai phục liền hạ lệnh xuất kích. Gần một vạn binh sĩ của Quân đoàn thứ sáu bay ra, dựa vào Vạn Cổ binh pháp mà một lần nữa tạo thành vòng bao vây.
Lần này đã có một chút thay đổi trong cách đứng và sắp xếp. Dù sao thì đối phương cũng là Quân đoàn mười hai.
– Hả?!
Trịnh Tướng Quân nhìn thấy nhân số của Quân đoàn thứ sáu có tầm một vạm binh lính đứng nghiêm chỉnh, kinh ngạc hô.
– Sao lại không có thương vong?
– Vẫn thế!
– Chắc chắn Lão Trương gặp phải các quân đoàn khác và chịu tổn thất nặng nề sau trận chiến khốc liệt, vì vậy mới khiến cho Quân đoàn thứ sáu kiếm được được lỗ hổng.
Nghĩ đến đó, Trịnh Tướng Quân nhìn về phía Vân Phi Dương, cười nhạt nói:
– Sao Chân tướng quân không để cho binh lính của ẩn nấp tốt một chút để còn có thể sống thêm mấy ngày? Chạy ra đây chẳng nhẽ muốn nhanh chóng bị đào thải?
Hắn giống như Trương tướng quân cũng không có để quân đoàn mà Vân Phi Dương thống lĩnh vào trong mắt.
Đối với việc bị người khác xem thường, Vân Phi Dương từ trước đến nay không dùng ngôn ngữ đi tranh luận, mà dùng thực lực của mình để trả lời, cho nên lập tức cho hiệu lệnh tấn công.
– Giết!
– Giết!
Binh lính Quân đoàn thứ sáu phẫn nộ xông lên.
Sau khi diệt đi Quân đoàn mười bảy thì sĩ khí tăng vọt, khí tức bạo phát cũng phi thường cường đại.
Trịnh Tướng Quân cười lạnh, nói:
– Tiêu diệt bọn bùn nhão này đi.
– Giết!
Binh lính của Quân đoàn mười hai cũng xông lên.
Trong khoảnh khắc, hai quân đoàn chính diện giao chiến với nhau, trong sơn lâm diễn ra một trận chém giết thảm liệt.
Hình ảnh lần nữa tái diễn.
Binh lính của Quân đoàn thứ sáu như lang như hổ, lấy thực lực mạnh mẽ kết hợp cùng với chiến thuật thông minh,chém giết binh lính Quân đoàn mười hai và tiếp tục thu hẹp vòng vây.Lý Du còn suất lĩnh ngàn binh lính tạo thành đội hình hình thanh kiếm, trực tiếp xé ra một khoảng trống ở giữa, tách đội hình đối phương ra làm hai.
– Cái này. . .
Dịch tiên sinh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Hành động này của Quân đoàn thứ sáu rất hiệu quả cho việc đối đầu với Quân đoàn mười hai.
Mà tiến hành chiến thuật trôi chảy như vậy thì tuyệt đối không phải một sớm một chiều thì có thể làm được!
Trên thực tế, quân đoàn thứ sáu chỉ dùng thời gian không đến nửa tháng, sở dĩ phối hợp ăn ý như vậy, vẫn do Vân Phi Dương huấn luyện.
– Giết!
– Giết!
Các binh sĩ của Quân đoàn thứ sáu phảng phất như hóa thành một ngọn giáo bất khả chiến bại, hung hăng đâm giết lấy từng tên địch quân.
Sau nửa giờ chiến đấu, Quân đội mười hai đã ở thế bất lợi tuyệt đối, thương vong đã một nửa.
– Sao… Làm sao có thể…!
Trịnh Tướng Quân há to miệng rộng, trên mặt đầy vẻ chấn kinh.
Một đám bùn nhão mà hắn không để trong mắt lại lấy thực lực kinh khủng cùng chiến thuật giảo sát binh lính của mình, điều này khiến hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới.
– Giết!
– Giết!
Binh lính của Quân đoàn thứ sáu càng đánh càng hăng, ra sức chém giết.
Lại đi qua nửa canh giờ chém giết, Quân đoàn mười hai bị toàn diệt, một sĩ binh cũng không còn lại.
– Trịnh Tướng Quân.
Vân Phi Dương ngồi xổm trên đá lớn, cười nói:
– Hẹn gặp lại.
Hai chữ cuối cùng hóa thành lợi kiếm trực tiếp đâm vào tim Trịnh Tướng Quân, để tâm hắn đau, mặt cũng lại đau. Sau đó lấy thân phận kẻ thất bại bị truyền tống ra ngoài.
– Đinh!
Sơn lâm khu vực vang lên lần nữa thanh âm:
– Quân đoàn mười hai bị Quân đoàn thứ sáu toàn diệt, trực tiếp loại bỏ.
– Ta đi!
– Quân đoàn mười hai bị toàn diệt?
Mọi người khiếp sợ không thôi.
Mộc thành chủ nói chuyện có một chút ẩn ý. Hắn không có nói rõ con số mà lại sử dụng từ “toàn diệt” để nói. Các vị Đại tướng quân nghe thì tất nhiên cũng hiểu được, toàn diệt cũng có nghĩa diệt đi toàn bộ 10 ngàn binh lính.
Đào thải Quân đoàn mười bảy thì còn có khả năng năng là nhặt được chỗ tốt lại thêm vài phần may mắn. Nhưng trực tiếp toàn diệt Quân đoàn mười hai lại để bọn hắn rất bất ngờ!
Đương nhiên, cũng chỉ bất ngờ mà thôi.
Rất nhiều quân đoàn cũng không có để Quân đoàn thứ sáu do Vân Phi Dương thống lĩnh vào mắt. Dưới cái nhìn của bọn họ, trải qua hai lần giao thủ thì cho dù bọn họ chiến thắng cũng bỏ ra một cái giá rất lớn.
Trên thực tế thì sao?
Sau một phen ác chiến cùng với Quân Đoàn mười hai, số lượng thương vong của Quân đoàn thứ sáu là không đến 50 người.
Cái tỷ số thương vong này để Mộc thành chủ giật mình kinh ngạc. Dù sao, binh lực đối thủ lần này cũng khoảng chừng 10 ngàn, mà lại chưa có trải qua bất kì chiến đấu gì.
Dịch tiên sinh nghiêm túc nói:
– Thành chủ, ngài có để ý không? Lần này binh lính của Quân đoàn thứ sáu vận dụng chiến thuật thuần thục hơn so với lần trước.
– Nếu như ta suy đoán không nhầm thì khi bọn họ giao thủ cùng Quân đoàn mười bảy chính là lần đầu tiên bọn họ vận dụng loại chiến thuật này, vẫn còn thiếu một chút sự ăn ý với nhau.
– Cho đến khi đối đầu với Quân đoàn mười hai thì bọn họ đã ăn ý hơn, dành được thế thượng phong cho nên họ có thể kiểm soát được con số thương vong một cách vô cùng hiệu quả.
Dịch tiên sinh giải thích không sai. Dưới sự thống lĩnh của Vân Phi Dương thì lần đầu tiên chiến trận quy mô lớn mà lại sử dụng binh pháp cho nên chưa được ăn ý, cho tới lần giao chiến thứ hai thì lại rất ăn ý.
Loại ăn ý này sẽ chỉ có trong thực chiến. Độ ăn ý sẽ ngày càng hoàn mỹ. Cho nên, nếu như mà bất kỳ quân đoàn nào có thực lực tương đương với Quân đoàn mười hai mà gặp phải Quân đoàn thứ sáu chỉ sợ kết quả cũng toàn diệt.
Quả nhiên.
Sau khi tiêu diệt quân đoàn thứ hai, Vân Phi Dương không chọn cách ẩn nấp nữa mà đưa binh lính ra khỏi rừng và gặp Quân đoàn thứ tư ở phía trước.
Chiến thuật vẫn như vậy, chỉ là phối hợp hoàn mỹ hơn.
Sau hơn một canh giờ giao chiến, Quân đoàn thứ tư lại có kết quả như cái Quân đoàn trước, bị toàn diệt, trực tiếp loại bỏ, bị truyền tống ra ngoài.
Mà quân đoàn của Vân Phi Dương thì có thể nói càng đánh càng hăng!