Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1690
Chương: Hỗn Chiến Hai Mươi Quân Đoàn!
Hàng vạn binh lính Quân đoàn thứ sáu trải qua gần nửa tháng ma luyện, quá trình quả thực không đành lòng nhìn thẳng, không đành lòng nhớ lại.
Cũng may mà tất cả bọn họ đều sống sót qua khỏi, cho nên trong ngày cử hành đối kháng quân sự, không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực trong doanh địa.
Hơn hai mươi ngày trước, tâm tính binh lính Quân đoàn này tản mạn, không có một tia khí chất quân nhân, hơn hai mươi ngày sau, không ngờ từng người tinh thần vô cùng phấn chấn, tưởng như hai người!
-Đạp!
Lý Du quát lớn:
-Quân đoàn thứ sáu tập kết hoàn tất, mời tướng quân chỉ thị.
Vân Phi Dương xem kĩ lại binh lính của mình, hài lòng gật đầu, tiếp theo vung tay, triệt tiêu ngăn cách trận pháp, nói:
-Tiến về giáo trường.
-Rõ!
Lý Du quay người, hắn vừa động, vạn binh lính cũng quay người vô cùng chỉnh tề, bước từng bước đồng đều bước về hướng giáo trường.
-Đạp! Đạp!
Tiếng bước chân có quy luật truyền lại.
Lúc Quân đoàn thứ sáu đi ra doanh địa, các Quân đoàn cũng từ trong doanh địa đi ra.
Bọn họ nhìn thấy mỗi người đều đã từng vô kỷ luật, không có chút đấu chí lại đứng xếp hàng chỉnh tề mà đi, nhao nhao trừng mắt.
-Gặp quỷ hả?
-Bọn họ thật là binh lính Quân đoàn thứ sáu?
Binh lính mấy Quân đoàn khác xì xào nói nhỏ.
-Đạp! Đạp!
Binh lính Quân đoàn thứ sáu đến giáo trường, đứng trong khu vực đã sớm được chỉ định trong kế hoạch.
Vân Phi Dương leo lên đài tướng quân, yên lặng chờ thành chủ đến.
-Chân Tướng quân.
Tướng quân Quân đoàn thứ bảy đi đến sát bên, cười nói:
-Lợi hại, ngắn ngủi hơn nửa tháng đã huấn luyện Quân đoàn thứ sáu ra dáng.
Vân Phi Dương cười cười, không nói chuyện.
-Đáng tiếc.
Tướng quân Quân đoàn thứ nhật đến đài tướng quân, thản nhiên nói:
-Đội ngũ chỉnh tề vô dụng, quan trọng là khả năng chiến đấu.
-Hà Tướng quân nói không sai.
Một Tướng quân khác cười nói.
-Đội ngũ đi tốt chỉ là bài trí, bi kịch nhất là đến chiến trường không thể giết địch.Mọi người châm chọc khiêu khích, Vân Phi Dương mắt điếc tai ngơ.
Hắn thấy, sau khi đối kháng quân sự bắt đầu, binh lính của mình sẽ dùng thực lực đánh cho binh lính bọn hắn tan tác, đây mới là cách đánh mặt mạnh nhất.
Ước chừng một lát.
Mộc thành chủ bay đến, rơi xuống chính giữa đài cao.
-Xoát!
Hai mươi vạn đại quân cùng nhau hành lễ.
Nhìn thấy binh lính trong Vương Thành, từng người anh tuấn uy vũ bất phàm, trên mặt Mộc thành chủ hiện ra mỉm cười.
-Hả?
Ánh mắt của hắn dừng lại ở khu vực Quân đoàn thứ sáu, kinh ngạc.
Trong trí nhớ của Mộc thành chủ, người Quân đoàn thứ sáu đã lâu không có tướng quân, kỷ luật tan rã, không có chút đấu chí, ngày hôm nay lại từng người ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế như rồng.
Thậm chí hoàn toàn không kém tinh nhuệ trong tinh nhuệ như Quân thứ nhất và cùng Quân đoàn thứ tám.
-Rất tốt, rất tốt.
Mộc thành chủ thoải mái cười nói:
-Trong khoảng thời gian ngắn cải tạo một Quân đoàn phế thải thành có khí thế như thế, năng lực trị quân của Chân Tướng quân quả nhiên không tầm thường.
Vân Phi Dương đáp.
-Thành chủ quá khen.
Sắc mặt các Tướng quân khác có chút khó coi, bởi vì Thành chủ đại nhân rất ít khi khen ngợi một người trước mặt đại quân.
-Thành chủ.
Dịch tiên sinh đi tới, nói:
-Thời gian đã đến, phải chăng có thể bắt đầu đối kháng quân sự?
-Bắt đầu đi.
Mộc thành chủ nói.
Dịch tiên sinh lúc này cất cao giọng.
-Hai mươi Quân đoàn, theo thứ tự tiến vào lưu quang trận.
-Xoát!
Binh lính Quân đoàn thứ nhất cất bước đi đến vị trí lưu quang trận giữa giáo trường.
Sau khi bọn họ tiến vào, trong nháy mắt bị truyền tống đến một sân bãi lớn với địa thế lưng dựa núi, cạnh rừng suối, nơi này chính là sân bãi của đối kháng quân sự, do trận pháp diễn hóa mà thành.
-Hưu! Hưu!
Sau khi binh lính tiến vào sân giao chiến, khoảng không trên giáo trường xuất hiện màn sáng.
-Dã ngoại chiến?
Hà Tướng quân khóe miệng giơ lên mỉm cười.
Hắn thống lĩnh Quân đoàn thứ nhất, tinh thông dã ngoại chiến nhất, mà lần này tràng cảnh đối kháng ở dã ngoại, không thể nghi ngờ càng có ưu thế.
-Phiền phức.
Các Tướng quân khác thở dài.
Binh lính Quân đoàn thứ hai dựa theo trình tự tiến lên, khi bọn hắn tiến vào truyền tống trận, giống Quân đoàn thứ nhất, bị truyền tống đến sân bãi kia.
-Vương Tướng quân, không khéo.
Hà Tướng quân cười nói.
-Ai.
Tướng quân Quân đoàn thứ hai bất đắc dĩ lắc đầu.
Căn cứ vào đối kháng quân sự trước kia, trận pháp ngẫu nhiên truyền tống, hơn nữa một sân chỉ chứa hai Quân đoàn, Quân đoàn mình gặp phải loại tinh nhuệ như Quân đoàn thứ nhất, thực bi kịch.
Các Tướng quân khác còn nhếch miệng cười.
-Xoát!
Quân đoàn thứ ba khởi hành.
Khi bọn hắn tiến vào truyền tống trận, nơi xuất hiện lại là sân bãi kia, các Tướng quân ở hiện trường không khỏi hoảng hốt.
Tình huống gì đây?
Chẳng lẽ quân đoàn đối kháng lần này không phải một đối một?
Trong lúc mọi người còn đang mê mang, binh lính Quân đoàn thứ tư bn cũng bị truyền tống đến cùng một sân bãi.
-Ta hiểu rõ.
Một tên tướng quân nói:
-Đối kháng quân sự lần này rất có thể là bốn Quân đoàn làm một tổ.
Vừa mới dứt lời đã bị đánh mặt.
Bởi vì Quân đoàn thứ năm cũng bị truyền tống đến tràng cảnh cũ, sau đó Quân đoàn thứ sáu, bảy, cho tới Quân đoàn thứ hai mươi, toàn bộ tiến vào cùng một sân.
-Đại hỗn chiến hai mươi Quân đoàn?
Khóe miệng các Tướng quân co giật.
-Thú vị.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười rộ lên.
Hắn tham gia không ít các loại giao đấu, nhưng hai mươi Quân đoàn, tổng cộng 20 vạn binh lực đại tác chiến, hắn lần đầu gặp được.
Mộc thành chủ nói:
-Đối kháng quân sự lần này tiến hành bằng phương thức hỗn chiến, trong thời gian một tháng, Quân đoàn nào sống sót cuối cùng sẽ giành chứ vô địch.
-Các tướng quân vào chỗ.
Kể cả Vân Phi Dương, 20 Tướng quân tiến vào lưu quang trận, chợt bị truyền tống vào trong Quân đoàn của mình.
-Đối kháng quân sự lần này khảo nghiệm năng lực lĩnh quân tác chiến, không được ra tay giết người, nếu không đào thải.
Thanh âm Mộc thành chủ truyền đến.
-Không thể ra tay ?
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
Nếu như không có quy định này, hắn thật có khả năng sẽ dựa vào thực lực bản thân, diệt các Quân đoàn khác.
-Tất cả ẩn nấp!
Vân Phi Dương khua tay nói.
-Xoát! Xoát!
Binh lính Quân đoàn thứ sáu nhao nhao ẩn nấp tại khu vực lân cận giữa rừng núi.
-Tướng quân.
Lý Du theo sát đi tới nói:
-Chúng ta có nên tìm khu vực dễ thủ khó công, thành lập cứ điểm hay không?
Phương pháp này đáng tin, dù sao ở giữa rừng núi có hai mươi Quân đoàn, nếu không chiếm cứ địa hình có lợi, khẳng định sẽ lâm vào bị động.
-Không dùng.
Vân Phi Dương nói:
-Loại tình huống này mà thành lập cứ điểm, chẳng khác nào bại lộ vị trí, dễ dàng bị các Quân đoàn khác vây công.
-Có đạo lý.
Lý Du gật đầu nói.
Vân Phi Dương nói:
-Phân tán đội ngũ, mười người làm một tổ, ẩn nấp giữa rừng núi, yên lặng quan sát.
-Tuân mệnh.
Lý Du lúc này hạ lệnh.
Vạn binh lính Quân đoàn thứ sáu phân tán thành mười người một tổ, ẩn thân giữa rừng núi.
Chớ nhìn bọn họ đều tách ra, nhưng khoảng cách giữa nhau lại rất vi diệu, có thể trong thời gian nhanh nhất hợp lại lần nữa, thậm chí hình thành trận pháp.
Đây chính Tán Sa Trận trong Vạn Cổ Binh Pháp.
Lúc tách ra nhìn như vụn cát, trên thực tế chiếu ứng lẫn nhau, thay đổi trận pháp vô cùng linh hoạt.
Quan trọng hơn, Tán Sa Trận thực ra là một sát trận.
Trong sơn dã, các binh sĩ che giấu, một khi có con mồi tiến vào, lập tức có thể trong thời gian nhanh nhất hình thành thế vây công.
Vân Phi Dương ngồi xổm trên tán cây, thầm nghĩ:
-Quân đoàn đầu tiên bị ta diệt đi sẽ là Quân đoàn nào đây.Chương: Kỳ Khai Đắc Thắng!
*: Cờ ra là lấy được chiến thắng, có nghĩa cứ ra trận là thắng, vì ngày xưa cứ ra trận thì sẽ có binh lính chuyên giương cờ, nên lấy cờ để chỉ việc ra trận.
. . .
-Thành chủ.
Dịch tiên sinh nhìn màn sáng, ngưng trọng nói:
-Quân đoàn thứ sáu của Chân Tướng quân giống như vận dụng một loại trận pháp nào đó.
– Thật sao?
Mộc thành chủ có chút kinh ngạc.
Mặc dù Dịch tiên sinh bên ngoài nói là mưu sĩ mình, trên thực tế đảm nhiệm chức quân sư, mà lại còn tinh thông trận pháp chuyên dụng trên chiến trường.
Hắn đã dùng từ “một loại trận pháp nào đó”, có thể thấy được Quân đoàn thứ sáu nhìn lộn xộn nhưng ẩn tàng một loại trận pháp đặc thù rất hiếm thấy.
-Chậc chậc.
Dịch tiên sinh quan sát một lúc, sợ hãi than.
-Những binh lính này nhìn như rắc rối phức tạp nhưng đầu đuôi liền nhau, một khi xuất hiện biến cố, tất có thể trong thời gian cực nhanh tạo thành trận pháp mới.
Không hổ là quân sư.
Chỉ từ hình ảnh trong màn sáng đã có thể nhìn ra tác dụng của Tán Sa Trận trong Vạn Cổ Binh Pháp.
Đương nhiên, đây chỉ là nhìn trộm sơ qua, còn về việc Tán Sa Trận ẩn chứa sát trận, không trải qua tự tay bày bố hoặc nghiên cứu kĩ lưỡng thì sẽ nghĩ không ra.
Mộc thành chủ cười nói:
-Xem ra, Chân Tướng quân không chỉ có thực lực lớn mạnh, cũng rất có nghiên cứu đối với binh pháp.
Vân Phi Dương càng biểu hiện mạnh mẽ, hắn càng vui vẻ, dù sao, người đã lung lạc rồi.
-Thành chủ.
Dịch tiên sinh nói:
-Có lẽ kẻ này còn ưu tú hơn so với tưởng tượng của ta và ngài.
Chỉ nhìn thấy Quân đoàn thứ sáu sắp xếp ra Tán Sa Trận, hắn đã lại đánh giá Vân Phi Dương cao hơn.
-Thật sao?
Mộc thành chủ cười nói:
-Bản thành chủ sẽ rửa mắt mà đợi.
…
Trong sân đối chiến.
Vân Phi Dương che giấu đại quân, Quân đoàn hắn đã bắt đầu hành động.
Rất nhiều Tướng quân sau khi suy nghĩ, đã mang theo đại quân tìm kiếm địa hình có lợi, bắt đầu thành lập cứ điểm.
Đương nhiên, bọn họ biết, như thế sẽ bại lộ vị trí, nhưng cũng không sợ, bởi vì có đầy đủ tự tin có thể chống được Quân đoàn khác tiến công.
Đại biểu lớn nhất chính là Quân đoàn thứ nhất và Quân đoàn thứ tám.
Hai Quân đoàn tinh nhuệ trong tinh nhuệ sau khi tiến vào chiến trường, lập tức bắt đầu bắt tay vào bố trí, một lúc lâu sau, thành lập được cứ điểm.
Rất nhiều Quân đoàn tiềm hành nhìn thấy cứ điểm, xác định là Quân đoàn thứ nhất và Quân đoàn thứ tám, lúc này lựa chọn lui lại.
Nếu đại hỗn chiến, bọn họ tất nhiên không nguyện ý làm đầy tớ, đi khiêu khích hai Quân đoàn tinh nhuệ, tốt nhất là lưu lại cho người khác đi giải quyết.
Phạm vi khu vực đối kháng lần này cũng không lớn, chỉ có hai mươi dặm.
Cho nên rất nhiều quân đoàn khi tiềm hành, thường thường sẽ không hẹn mà gặp, kết quả biến thành ra tay đánh nhau.
-Giết!
-Giết!
Nơi núi rừng sâu xa, tiếng hét phẫn nộ vang lên.
Quân đoàn mười bảy gặp Quân đoàn mười tám, nhân mã hai bên nhất thời đánh nhau, đánh vô cùng kịch liệt.
Trùng hợp, khu vực hai Quân đoàn chiến đấu cách chỗ Vân Phi Dương ẩn tàng không xa, hắn ra hiệu Lý Du không nên manh động, một người lặng lẽ lẻn qua.
-Oanh!
-Oanh!
Vân Phi Dương vừa mới ẩn núp đến khu vực gần đó, đã thấy mấy chục cỗ thi thể ngã xuống.
Kỳ quái là, binh lính sau khi chết, cũng không đổ máu, mà thi thể lấp lóe ánh sáng, cũng cuối cùng tiêu tán.
-Những binh lính này không phải thực thể chân chính.
Vân Phi Dương thì thầm.
Khu vực đối kháng này do trận pháp hình thành, võ giả tiến vào bên trong nhìn như tồn tại chân thực, kì thực là từ trận pháp chiếu thành.
-Giết!
-Giết!
Hai phe Quân đoàn đã ý thức được binh lính không phải thật sự vẫn lạc, lúc này không còn kiêng nể ra tay chém giết.
Vân Phi Dương lắc đầu thầm nghĩ:
-Một khi biết không có uy hϊế͙p͙ của tử vong, bọn họ làm sao có thể bộc phát ra lực chiến đấu chân chính đây.
Chiến trường chân chính chỉ có hai con đường sinh và tử, vì sống sót, tiềm lực của binh lính mới có thể bị kích phát vô hạn ra.
Hai Quân đoàn chiến đấu gần một canh giờ, cuối cùng Quân đoàn mười tám bị toàn diệt, Quân đoàn mười bảy tổn thất một nửa nhân số.
-Rút lui.
Tướng quân Quân đoàn mười bảy lo lắng sẽ có Quân đoàn khác chạy tới, lúc này suất lĩnh số binh lính còn lại hướng về một mảnh rừng núi khác mà đi.
-Ba! Ba! Ba!
Đột nhiên, tiếng vỗ tay truyền đến.
Tướng quân Quân đoàn mười bảy biến sắc, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Chân Đức Suất của Quân đoàn thứ sáu ẩn trên tán cây.
-Binh lính dưới trướng Trương Tướng quân thật lợi hại, thời gian ngắn như vậy đã diệt đoàn Quân đoàn mười tám.
Vân Phi Dương cười nói.
Trương tướng quân buông lỏng một hơi, nói:
-Quá khen.
Nếu như Tướng quân các Quân đoàn khác xuất hiện, hắn có thể sẽ có chút sụp đổ, nhưng nếu người đến là Tướng quân Quân đoàn thứ sáu, thì không có gì đáng lo lắng.
-Chân Tướng quân.
Trương tướng quân nhìn quét qua chung quanh nói:
-Ngươi đã ở đây, chắc hẳn binh lính Quân đoàn thứ sáu cũng đều núp trong bóng tối đi.
-Không sai.
Vân Phi Dương nói.
Trương tướng quân cười lạnh nói:
-Xem ra, Chân Tướng quân muốn chuẩn bị khai chiến cùng Quân đoàn mười bảy ta?
-Không sai.
Vân Phi Dương lại nói.
-Ha ha!
Trương tướng quân cười to nói:
-Chân Tướng quân thật sự cho rằng binh lính chỉ biết xếp hàng đến trên chiến trường sẽ có thể đánh đâu thắng đó?
-Xoát!
Vân Phi Dương nhảy xuống, nói:
-Có thể làm tốt xếp hàng cơ bản nhất, tại sao không thể trên chiến trường đánh đâu thắng đó đây?
Nói xong, vỗ nhè nhẹ tay nói:
-Các huynh đệ, đi ra để Trương Tướng quân biết được một chút thực lực của các ngươi.
-Xoát! Xoát!
ẩ ấ ốBinh lính Quân đoàn thứ sáu ẩn nấp trong bóng tối nhao nhao nhảy ra.
Bọn họ lấy mười người làm một tổ, ăn ý nhau vây quanh thoàn toàn năm ngàn binh lính Quân đoàn mười bảy.
Từ góc nhìn của Trương Tướng quân mà xem, đây chỉ là vây quanh đơn giản nhất.
Nhưng theo góc nhìn của Dịch tiên sinh, mượn nhờ hình ảnh trận pháp, là góc độ từ trên cao nhìn xuống mà xem, binh lính Quân đoàn thứ sáu sau khi xuất hiện, vòng vây được hình thành quả thực không có kẽ hở.
-Giết!
Lý Du giận quát một tiếng, binh lính Quân đoàn thứ sáu nhao nhao xông lên, dù xông lên nhưng vẫn bảo trì khoảng cách nhất định, để dễ chiếu ứng lẫn nhau.
Trương Tướng quân cười lạnh một tiếng.
Hắn thấy, cái Quân đoàn thứ sáu mười năm không có tướng quân quản lý này chỉ là một đám ô hợp, phe mình mặc dù trải qua một lần đại chiến, nhưng nhất định có thể dễ dàng giải quyết.
Nhưng khi hai phe giao thủ với nhau, Trương Tướng quân lại cười không nổi, bời vì binh lính Quân đoàn thứ sáu, người người hung mãnh như hổ!
-Giết!
Một tên binh lính Quân đoàn thứ sáu phẫn nộ vọt tới, huy động trường thương trong tay, cuốn lên một trận gió mạnh, trực tiếp xuyên thủng qua ngực một tên địch nhân.
Hình ảnh tương tự như thế tại địa điểm khác liên tiếp hiện ra, binh lính Quân đoàn mười bảy hoàn toàn bị nghiền ép.
-Làm sao có thể!
Trương Kiến trừng to mắt.
Đẳng cấp binh lính Quân đoàn thứ sáu và binh lính phe mình không sai biệt nhiều, sao sẽ mạnh như vậy chứ?
Mộc thành chủ cùng Dịch tiên sinh cũng giật mình.
Càng giật mình là, binh lính Quân đoàn thứ sáu cũng không phải liều mạng chém giết không suy nghĩ, mà trong công kích có nhiều lần biến hóa vị trí, hình thành vòng vây không gì phá nổi.
Nhìn lại, năm ngàn binh lính Quân đoàn mười bảy hoàn toàn giống như con cừu nhỏ bị giam trong lồng chờ đợi người giết.
-Phá vây!
Trương Tướng quân phẫn nộ quát.
Lúc này lựa chọn phá vây là sáng suốt nhất.
Đáng tiếc, Vân Phi Dương sao có thể lại cho bọn hắn cơ hội, hắn dùng động tác đặc thù để chỉ huy vạn tên lính, không ngừng thu hẹp phạm vi.
Sau một phen giao thủ, binh lính Quân đoàn mười bảy toàn diệt, chỉ còn lại có một người Trương Tướng quân, uất ức bị truyền tống ra ngoài.
Căn cứ quy định, một khi Quân đoàn bị đoàn diệt sẽ coi như bị đào thải, Tướng quân phe thất bại sẽ bị truyền tống ra ngoài.
Trận chiến này, Quân đoàn thứ sáu diệt địch hơn năm ngàn người, vậy mà thương vong lại không tới trăm người!