Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1689
Chương: Huấn Luyện Ma Quỷ Chân Chính
Vân Phi Dương biết mình vừa mới nhậm chức cho nên khẳng định sẽ chịu nhiều nghi vấn, cho nên không nói gì, yên tĩnh đứng đấy.
Không bao lâu.
Mộc thành chủ và Dịch tiên sinh theo lần lượt đến.
– Thành chủ!
Mọi người hành lễ.
Mộc thành chủ gật đầu lên tiếng:
– Ngày hôm nay, ta triệu tập chư vị tới là quyết định sẽ tổ chức một trận đối kháng quân sự vào nửa tháng sau.
– Đối kháng quân sự?
Rất nhiều tướng quân nhất thời hưng phấn.
Dịch tiên sinh bổ sung.
– Lần đối kháng quân sự này, hai mươi đoàn quân đều sẽ tham gia, cố giành lấy hạng 1. Quân đoàn được hạng 1 sẽ nhận được trang bị tinh xảo và tư nguyên để tu luyện võ đạo.
Ánh mắt của bọn họ lập tức nóng rực.
Thân là một tướng quân, thứ mà họ để ý nhất khẳng định là trang bị tinh xảo và tư nguyên tu luyện, vì điều này có thể làm lực chiến của binh lính tăng vọt về.
– Đều trở về chuẩn bị đi.
Mộc thành chủ nói.
Chúng tướng lui ra, mà khi Vân Phi Dương định rời khỏi thì lại bị thành chủ gọi lại.
– Chân tướng quân, bản thành chủ nghe nói chỉ trong có mấy ngày ngắn ngủi, quân đoàn thứ sáu đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Vân Phi Dương cười nói:
– Có thể nói vậy…
– Ha ha ha.
Mộc thành chủ cười nói:
– Chân tướng quân quả nhiên không để bản thành chủ thất vọng. Nửa tháng sau diễn ra đoàn quân đối chiến, ta hy vọng ngươi có thể lấy được thành tích tốt.
– Ta sẽ cố hết sức.
Vân Phi Dương nói.
Dịch tiên sinh cười nói:
– Hình như Chân tướng quân không có hứng thú gì.
Vân Phi Dương nói:
– Ta cảm thấy vầy, lấy phương thức huấn luyện kiểu lấy người mình đánh người mình còn không hiệu quả bằng việc lôi binh lính ra ngoài để bọn họ chém giết hung thú.
Dịch tiên sinh giải thích.
– Tuy hung thú hung tàn nhưng mà lại không hiểu chiến thuật cùng trận pháp. Chỉ có đối kháng giữa các đoàn quân mới có thể tăng cường lực chiến.
– Cũng đúng.
Vân Phi Dương không có phủ nhận.
Mộc thành chủ cười nói.
– Chân tướng quân, nếu như quân đoàn thứ sáu có thể lấy được vị trí quán quân, kho vũ kỹ ở phủ thành chủ sẽ mở ra một lần cho ngươi.
– Xoát!
Vân Phi Dương hành lễ.
– Xin thành chủ yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ toàn lực ứng phó!
Tên này vốn không có hứng thú gì, nghe được kho vũ kỹ ở phủ thành chủ sẽ mở ra, nhất thời tràn ngập phấn khởi.
…
– A?
– Đối kháng quân sự?
Trong doanh địa Quân đoàn thứ sáu, khi đám binh lính biết được tình thì từng tên trợn tròn mắt.
– Tướng quân.
Lý Du đau khổ nói:
– Binh lính ở Quân đoàn thứ nhất cùng Quân đoàn thứ tám đều là tinh nhuệ bên trong tinh nhuệ. Nếu chúng ta đối kháng cùng bọn họ thì kết quả khẳng định toàn bại.
– Đúng vậy.
Mọi người sụp đổ đồng ý.
Trước kia, đối kháng quân sự diễn ra nhiều lần. Quân đoàn thứ sáu cũng từng tham gia, kết quả chính là…mặc người khi nhục.
Hai mươi năm trước, bọn họ cũng tham gia đối kháng quân sự. Vậy mà lại đụng phải quân đoàn thứ nhất, kết quả trong vòng nửa canh giờ đã bị toàn diệt, trở thành trò hề.
– Tất cả đứng lên.
– Xoát! Xoát! Xoát!
Vạn binh lính đứng dậy, lấy tốc độ cực nhanh xếp thành hàng.
Vân Phi Dương quét mắt qua mọi người một chút, quát:
– Đã là binh lính của ta, chỉ cần nhớ kĩ một điều, không bao giờ được lo sợ chiến bại trước bất kỳ một kẻ thù nào, không được tỏ thái độ “chưa chiến đã bại”!
– Rõ chưa!
Thanh âm rất lớn, chấn động đến tận màng nhĩ.
– Đã rõ!
Bọn binh lính quát to.
Vân Phi Dương nói:
– Phó tướng, mang bọn hắn tiếp tục đi huấn luyện trong trọng lực trận.
Lại huấn luyện?
Mọi người suýt chút nữa ngã xuống đất.
…
Đối kháng quân sự sẽ bắt đầu trong nửa tháng nữa. Đối với Vân Phi Dương mà nói, thời gian có chút vội vàng.
Nhưng… Vẫn còn kịp.
Ngày thứ hai, Vân Phi Dương bố trí trận pháp ngăn cách trong doanh trại, để người khác không cách nào quan sát, sau đó bắt đầu cân nhắc kế hoạch huấn luyện mới.
Không có thời gian gia tốc, chỉ đơn thuần dựa vào trận trọng lực rất khó để vạn binh lính có thể đột phá thực chất. Muốn bọn họ mạnh lên trong vòng nửa tháng thì chỉ có thể sử dụng chiến thuật và ra tay trên trận pháp.
– Chỉ có thể dựa vào Vạn Cổ binh pháp.
Vân Phi Dương nỉ non.
Khi trợ giúp Gia Cát Cẩm lĩnh ngộ được Nghịch Thiên Quyết đến Thập Nhị Trọng, hắn phục chế được một bản Vạn Cổ binh pháp, một mực cất giữ bên trong tạo hóa giới chỉ.
Chưa từng nghĩ, hôm nay phát huy được tác dụng.
– Chậc chậc.
Sau khi Vân Phi Dương đọc qua Vạn Cổ binh pháp, sợ hãi than.
– Binh pháp này quả thực phong phú toàn diện.
…
– Tập hợp!
– Xoát! Xoát! Xoát!
Vạn binh lính vừa mới huấn luyện chịu trọng lực tới trưa xong còn chưa kịp nghỉ ngơi đã nhanh chóng tập hợp lại.Vân Phi Dương nói:
– Thời gian rất cấp bách. Vì thế, ta sẽ cho các ngươi được “huấn luyện ma quỷ” chân chính.
– …
Khóe miệng mọi người co giật.
Mấy ngày nay huấn luyện còn chưa đủ ma quỷ hay sao?
– Có ý kiến gì hay không?
– Không có ý kiến!
Tất cả hét lớn.
Vân Phi Dương giải tán đội hình, gọi phó tướng và mười đoàn trưởng đến khu chỉ huy, bắt đầu chia phân chia nhiệm vụ.
Vận dụng binh pháp không phải lôi 10 ngàn người học tập, mà phân ra làm nhiều tổ, mỗi người đi đầu tu luyện, sau đó tiến hành chỉnh hợp vào cuối cùng.
– Đã hiểu rõ chưa?
Vân Phi Dương nói.
Lý Du và mười đoàn trưởng đồng thanh đáp.
– Hiểu rõ.
Vân Phi Dương chống tay lên bàn, mục quang lãnh lệ nói:
– Ta chỉ cho các ngươi mười ngày. Nếu có một đoàn nào không vận dụng được mấy trận pháp này tự nhiên thì… không cần làm đoàn trưởng nữa.
Mấy tên đoàn trưởng vội vã lui ra, triệu tập đội trưởng thủ hạ của mình, cho bọn họ vào trận pháp.
– Ta chỉ cho các ngươi mười ngày. Nếu có một đoàn nào mà không vận dụng được mấy trận pháp này tự nhiên thì… không cần làm đội trưởng nữa.
– Các đoàn trưởng nói.
Đám đội trưởng nghe xong nào dám qua loa. Lúc này triệu tập binh lính của mình đến, bắt đầu diễn luyện theo trận pháp.
…
Quân đoàn thứ sáu khí thế ngất trời, bắt đầu ma quỷ huấn luyện tàn khốc hơn.
Buổi sáng thì huấn luyện trọng lực, buổi chiều thì diễn luyện trận pháp, thậm chí đến tối vẫn còn tiếp tục diễn luyện, hoàn toàn không có một chút thời gian nghỉ ngơi.
– Phù phù.
– Phù phù.
Ba ngày sau, các binh sĩ ngã trên mặt đất.
Huấn luyện liên tục trong một thời gian dài không chỉ có cực kỳ tiêu hao thể lực cũng hao tổn tinh thần, bọn họ rã rời cả về thể xác lẫn tinh thần.
– Đến, tiếp theo.
Lý Du bưng không ít đan dược, nói:
– Đây là Trừ Quyện Đan, mỗi người một viên.
– Trừ Quyện Đan?
Có người khó hiểu nói:
– Lý Du ca, đây là đan dược gì?
– Đừng có hỏi nhiều.
Lý Du nói:
– Tướng quân bảo cho các ngươi ăn vào, nhanh lên còn tiếp tục huấn luyện.
Vừa nghe đến hai chữ “Tướng QUÂN” sắc mặt các binh sĩ kinh biến, vội vàng không nói lời gì, nhận lấy đan dược ăn vào.
Nhắc tới cũng kỳ, sau khi đan dược vào bụng, cảm giác mỏi rã rời nhất thời biến mất.
– Ta hiện tại thật thoải mái!
– Ta cũng vậy!
Mọi người đứng dậy, hưng phấn nói.
Lý Du nói:
– Đã rất thoải mái, vậy cũng chớ nhàn rỗi, nhanh đi tiếp tục diễn luyện cho ta!
– A?
Mọi người nhất thời trợn tròn.
Các binh sĩ loại bỏ cơn rã rời, chỉ có thể tiếp tục huấn luyện.
Lại qua ba ngày, hiệu quả của đan dược cũng kết thúc, bọn họ ai cũng như bùn nhão nằm trên mặt đất, không có sức mở mắt.
Trừ Quyện Đan là đan dược do chính Vân Phi Dương luyện chế, có tác dụng áp chế mệt mỏi về thể xác và tinh thần.
Nói cách khác, sau khi nhóm binh sĩ này đạt đến giới hạn, mặc dù uống đan dược vào vẫn còn có khả năng sinh hoạt long hổ, sự mệt mỏi về thể chất và tinh thần không được loại bỏ.
Và một khi nó bùng phát trở lại, nó hoàn toàn dữ dội như một cơn đại hồng thủy.
Vạn binh lính nghỉ ngơi một đêm, hôm sau tiếp tục diễn luyện. Và cũng như lần trước, sau khi kiệt sức sẽ nhận được đan dược.
Nhưng một ngày trước khi bắt đầu đối kháng quân sự, Vân Phi Dương cho phép bọn họ ngủ ngon một giấc, dùng trạng thái tốt hơn nghênh đón.