Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1688
Chương: Các Ngươi Nói Tiếp Đi!
-Xoát!
Vân Phi Dương kéo Lý Du qua, âm u nói:
-Hơn chín nghìn người nghỉ ngơi thăm người thân? Bọn họ coi nơi này là quân doanh hay khách sạn?
Trong Vương Thành, tổng binh lực là hai trăm ngàn, tổng cộng chia làm hai mươi quân đoàn, mỗi một quân đoàn đều có mười ngàn binh lính.
Doanh địa của quân đoàn thứ sáu chỉ tập kết có hơn bốn trăm binh lính, điều này khiến Vân Phi Dương hận không thể tung một bàn tay đánh bay tên Phó tướng này ra khỏi Chân Vũ Thần Vực.
-Tướng…Tướng Quân!
Lý Du run rẩy nói:
-Quân đoàn thứ sáu đã mười năm không có tướng quân, rất nhiều binh sĩ đều nghỉ ngơi dài hạn, cho nên mới ít người như thế.
-Đây không phải lý do.
Vân Phi Dương thả hắn ra, lạnh lùng nói:
-Cho ngươi ba ngày, phải triệu tập toàn bộ binh lính trở về, nếu không, ngươi cũng không cần làm chức Phó tướng này nữa.
-Tuân mệnh!
Lý Du hành lễ.
Vân Phi Dương nhìn mọi người một cái, nói:
-Các ngươi, chạy một ngàn vòng quanh thao trường cho ta!
-A?
-A cái gì a, nhanh đi!
-Tuân mệnh!
Mấy trăm tên binh lính hơi chút chuẩn bị, dậm chân mà đi.
-Ha ha, đây không phải binh lính Quân đoàn thứ sáu à, sao đột nhiên đến huấn luyện thế?Binh lính các quân đoàn xung quanh nhao nhao cười nói.
Những năm gần đây, Quân đoàn thứ sáu xuất hiện tâm tính tản mạn, sớm truyền ra trong quân, trở thành trò cười.
Ngày hôm nay đột nhiên chạy bộ, quả thực khiến người ta bất ngờ.
Vân Phi Dương cũng không chờ đợi ở quân đoàn thứ sáu, mà trở lại tướng quân phủ, vừa nghĩ tới đám binh lính không có khí chất quân nhân kia, giận không có chỗ phát tiết.
Tức giận thì tức giận.
Hắn vẫn muốn bắt đầu chế định kế hoạch, từ đó để Quân đoàn thứ sáu phát sinh biến hóa.
Đã làm Tướng quân, Vân Phi Dương khẳng định sẽ tận tụy, không nói huấn luyện Quân đoàn thứ sáu thành vương bài, tối thiểu cũng phải huấn luyện thành thực lực ngang với các Quân đoàn khác.
Huống hồ hắn biết, thành chủ cho Quân đoàn thứ sáu rối rắm như thế, hẳn là muốn khảo nghiệm năng lực của mình.
Mấy canh giờ sau.
Vân Phi Dương chế định một kế hoạch tương đối đầy đủ.
Bước trọng yếu nhất của kế hoạch này là dựa theo phương pháp quản lí quân đội ở Đông Lăng thành năm đó, bố trí trận pháp trọng lực, để bọn binh lính đã nhàm chán mười năm này nhanh chóng trưởng thành.
Ngày thứ hai.
Vân Phi Dương lần nữa đi vào Quân doanh.
Hắn đi vào Tướng quân doanh của Quân đoàn thứ sáu, gỡ chiến giáp trên kệ xuống, thấy bên ngoài có dính chút đất, vẫn mặc vào Thái Hư Bạch Kim chiến giáp của mình.
-Xoát!
Sau khi cài cổ tay lên, Vân Phi Dương nói:
-Ông bạn già, trong khoảng thời gian này hẳn rất phiền muộn nhỉ.
-Ông!
Thái Hư Bạch Kim chiến giáp lấp lóe hào quang nhỏ yếu phảng phất như trả lời.
-Ai…
Vân Phi Dương khổ sở nói:
-Cấp bậc ngươi bây giờ rất khó đối mặt võ giả cấp cao.
-Ông!
Thái Hư Bạch Kim chiến giáp lấp lóe lưu quang, phát ra một cỗ khí tức tang thương.
Nó rất muốn theo chủ nhân chiến đấu nhưng bởi vì phòng ngự có hạn, biết rất khó có cơ hội ra sân.
Thực ra, cùng số phận với Thái Hư Bạch Kim chiến giáp còn có mấy chí bảo khác như Hàn Thiên Kiếm, Ngũ Linh Thần Kiếm, bởi vì cảnh giới chủ nhân không ngừng tăng lên, bị thay thế cũng là kết quả tất nhiên.
Vân Phi Dương đi ra doanh trướng, đi vào một chỗ đất trống, dùng gần một canh giờ, bố trí một tòa trọng lực trận.
-Báo!
Đúng vào lúc này, Lý Du đi tới nói:
-Toàn bộ binh lính Quân đoàn thứ sáu trở về, mời tướng quân kiểm duyệt.
Binh lính trong Vương Thành, nhà cũng trong thành, cho nên chỉ nửa ngày được bị triệu tập tới.
-Xoát!
Vân Phi Dương đi vào doanh địa, vạn binh lính đầy đủ giáp trụ cùng nhau chào quân lễ.
Những quân nhân này dù mười năm không trải qua huấn luyện nhưng nội tình còn đó, nhìn vào đội ngũ đứng thành trận pháp là có thể nhìn ra.
– Vẫn còn giá trị bồi dưỡng.
Vân Phi Dương âm thầm nghĩ, tiếp theo quát:
-Ta là Tướng quân mới nhậm chức của Quân đoàn thứ sáu, tên Chân Đức Suất.
Chân Đức Suất?
Binh lính nhao nhao trợn tròn mắt.
Bọn họ một mực ở nội thành, tất nhiên nghe được tin tức vài ngày trước có một người tên Chân Đức Suất đánh bại Thượng Quan Vũ trên đại hội đấu võ, dũng mãnh đoạt hạng nhất.
-Thật đúng!
Một tên binh lính cả kinh hô.
Hắn là một trong nhóm người xem chiến, nhìn thấy Vân Phi Dương mặc chiến giáp, luôn cảm thấy nhìn quen mắt, nhưng lại không dám xác định, bây giờ nghe tên, nhất thời kích động không thôi.
-Mẹ ta ơi!
-Tướng quân là hạng nhất đại hội đấu võ!
-Nhân vật ngưu bức!
Các binh sĩ cũng phấn khởi không thôi, nhưng rất nhanh đã nhìn thấy sắc mặt Vân Phi Dương âm trầm xuống, vội vàng ngậm miệng lại.
-Nói!
Vân Phi Dương ngồi trên bàn, phất phất tay nói:
-Các ngươi nói tiếp đi.
Bọn binh lính trầm mặc.
-Ba!
Vân Phi Dương vỗ lên bàn một cái, quát lạnh nói:
-Tất cả nhớ kỹ cho ta, còn dám mất trật tự trong hàng ngũ, hết thảy theo quân quy xử trí!
-Tuân mệnh!
Mọi người cùng hét lớn.
-Lý Du!
Vân Phi Dương nói:
-Mang đám người này về hậu viện, theo thứ tự tiến vào trong trận pháp, tiếp nhận hai canh giờ lịch luyện!
Hậu viện, trong trận pháp?
Lý Du mờ mịt, nhưng vẫn hành lễ, quát lớn:
-Tuân lệnh!
Đạp! Đạp!
Vạn binh lính được Phó tướng chỉ huy, dậm chân mà đi, đi đến trước trận pháp đang lấp loé lưu quang.
Sau hai canh giờ.
Nhóm ngàn binh lính đầu tiên tiến vào trong trận pháp, từng người nằm sắp trên đồng cỏ.
Vân Phi Dương bố trí trọng lực trận pháp, ẩn chứa trọng lực có thể so với tầng thứ Tiên Nhân sơ kỳ, bọn họ chỉ là những binh lính cấp Chuẩn Tiên, khẳng định chịu không nổi.
Sau đó, binh lính Quân đoàn thứ sáu bắt đầu ma luyện, mỗi ngày đều cần trải qua trọng lực trận pháp tàn phá, khổ không thể tả.
Đương nhiên.
Có nỗ lực thì có thu hoạch.
Vẻn vẹn vài ngày, vạn binh lính Quân đoàn thứ sáu huấn luyện dưới cường độ cao, có sự tăng lên trên diện rộng, lớn nhất rõ rệt là tốc độ bày trận tăng lên, đội hình và tư thế quân đội vô cùng chỉnh tề.
-Xoát!
Lý Du hành lễ nói:
-Binh lính Quân đoàn thứ sáu tập kết hoàn tất.
Vân Phi Dương hành lễ, quét qua mọi người, nhìn từng người bọn hắn sinh long hoạt hổ, nắm giữ khí chất mà một tên quân nhân cần phải có, hài lòng gật đầu.
-Báo!
Nhưng vào lúc này, một truyền tin binh tiến vào doanh địa, nói:
-Chân tướng quân, thành chủ đại nhân có lệnh, mời nhanh chóng tiến về doanh chỉ huy!
-Biết rõ.
Vân Phi Dương đáp ứng một tiếng, lúc này giải tán đội ngũ, tiến về doanh chỉ huy, binh lính Quân đoàn thứ sáu còn tập hợp cùng một chỗ cùng nhau nghị luận lên.
-Lý Du ca, tướng quân đi doanh chỉ huy, chỉ sợ sẽ có chuyện phát sinh.
Một tên binh lính nói.
-Chắc là vậy.
Vân Phi Dương đi vào doanh chỉ huy.
Vừa mới đi đến, chỉ thấy bên trong có hơn mười võ giả đang đứng, dựa trên áo giáp mà xem, hiển nhiên đều là Tướng quân quân đoàn.
-Chân tướng quân.
Mọi người chắp tay cười chào.
Có quan hệ với việc Vân Phi Dương thu được hạng nhất Đại Hội Võ Đạo, bọn họ tất nhiên nghe nói qua, tuy mặt ngoài rất khách khí nhưng trong lòng thì không đồng ý.
Dù sao, hành quân tác chiến không phải dựa vào võ lực cá nhân, mà coi trọng dụng binh thế nào, để hắn làm một Võ tướng xông pha chiến đấu thì được, chứ làm một Quân thống soái thì không khỏi quá qua loa.
Huống chi.
Người này thống lĩnh Quân đoàn thứ sáu đã lâu không có Tướng quân, đội ngũ lỏng lẻo, như một đống bùn nhão không dính tường.Hắn mà mang theo đi đánh trận, chắc chắn sẽ thất bại.
Vân Phi Dương có thể nhìn ra từ trong ánh mắt các Tướng quân nơi này, bọn họ đều xem thường mình nhiều ít, nhưng cũng không có đi để ý tới, một mình đứng một góc.