Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1687
Chương: Quân Đoàn Thứ Sáu
Tuy lấy Trấn Hồn Chỉ giải quyết hết trăm con hung thú nhưng Vân Phi Dương sẽ không dễ dàng thi triển trước mặt võ giả, xác thực mà nói, không có đủ nắm chắc, không sẽ vận dụng.
Linh hồn vũ kỹ có ưu điểm ở chỗ, đánh thẳng linh hồn võ giả, khó lòng phòng bị, khuyết điểm ở chỗ, nếu như linh hồn lực của đối thủ cực mạnh, không những không tạo thương tổn, ngược lại sẽ bị phản phệ.
– Đi thử Nộ quyết.
Vân Phi Dương bay vào càng sâu trong núi rừng, lần nữa dẫn xuất mấy chục con hung thú, sau đó vận chuyển Nộ quyết, tản mát ra một đạo khí tràng mắt thường khó nhìn trộm.
Lấy lý giải hiện tại của hắn đối với Nộ Quyết, khí tràng vẻn vẹn chỉ bao phủ phạm vi hơn mười trượng, trình độ không khác gì nhiều với Tông Vĩ Luân.
Trong trí nhớ đối phương, cường giả cấp Tiên Vương Tông gia có thể khuếch tán đến vạn trượng, chỉ cần có tức giận xuất hiện, thì ngay lập tức sẽ thu thập tới.
– Một đám bò sát nhỏ, tới giết đại gia ta đi.
Sau khi mở khí tràng, Vân Phi Dương bắt đầu trào phúng.
“Rống!”
Mấy chục con hung thú có thể nghe hiểu tiếng người, nhất thời bị ba chữ bò sát nhỏ chọc giận, bạo rống lao tới .
“Hưu! Hưu!”
Từng đạo nộ khí khó có thể thấy rõ bay ra từ bên trong thân thể chúng, được khí tràng dẫn dắt, nhanh chóng dung nhập vào thân thể Vân Phi Dương.
Mà sau khi được Nộ Quyết chuyển hóa, tăng cường cho hắn không ít lực lượng.
– Không tệ, không tệ.
Vân Phi Dương vui vẻ.
Mấy chục con hung thú sinh ra nộ khí cung cấp lực lượng cho hắn tuy không quá nổ tung, nhưng cũng rất nhiều.
Mà đây mới là lĩnh ngộ tiểu thành, một khi ngộ Nộ quyết lĩnh đến Đại Thành, khí tràng lan ra càng rộng, lực lượng nộ khí chuyển hóa ra khẳng định càng mạnh.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương biết, mình khiêu khích hung thú, chúng nó dễ dàng bị chọc giận, nếu như đổi thành nhân loại, có thể chọc giận hay không rất khó nói.
“Oanh! Oanh!”
Giữa rừng núi truyền đến tiếng quyền nổ tung.
Vân Phi Dương giải quyết mấy chục con hung thú, lấy Tinh Hạch, giẫm lên Túng Thiên Bộ trở về Vương Thành.
Dựa vào tạo hóa giới chỉ, hắn nắm giữ toàn bộ ba loại cao phẩm vũ kỹ, cũng coi như có thêm át chủ bài bảo mệnh.
– Tướng quân.
Vừa mới về đến phủ đệ, một người phía dưới nói:
– Dịch tiên sinh tới gặp.
– Dịch tiên sinh?
Vân Phi Dương mờ mịt.
Khi hắn đi đến đại sảnh thì gặp một trung niên nho nhã đang ngồi dưới vị nhẹ nhàng nhấm nháp trà, quanh thân bộc lộ ra khí tức đặc thù.
– Chân tướng quân.
Dịch tiên sinh đứng dậy, chắp tay cười nói.
– Ngươi là?
Vân Phi Dương ngồi ở đầu vị, hỏi.
Dịch tiên sinh giải thích.
– Tại hạ Dịch An Bang, mưu sĩ phủ thành chủ, hai người chúng ta xem như đồng liêu.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương thầm nghĩ trong lòng:
– Khó trách quanh thân phát ra một cỗ khí chất bày mưu tính kế, nguyên lai là người hay bày mưu tính kế.
Dịch tiên sinh nói:
– Chân tướng quân, Dịch mỗ lần này đến đây là muốn hỏi một chút, khi nào đi quân đoàn thứ sáu?
– Cái này…
Vân Phi Dương nhất thời có chút ngượng ngùng.
Hắn đáp ứng Mộc thành chủ trở thành tướng quân quân đoàn, nhưng bận tu luyện vũ kỹ, chưa đi quân doanh nhìn xem binh lính mình thống lĩnh thế nào, thực có chút không xứng chức.
– Hiện tại đi.
Vân Phi Dương đứng lên.
Đã lĩnh ngộ xong ba loại vũ kỹ, muốn tu luyện đến cực hạn cũng không phải một sớm một chiều, cho nên hắn hiện tại rất có thời gian rảnh.
Dịch tiên sinh cười nói.
– Dịch mỗ dẫn đường cho tướng quân.
– Mời.
Được Dịch An Bang chỉ huy, Vân Phi Dương đi vào quân doanh khu vực tây bắc, bên trong đại giáo trường có gần 100 ngàn binh lính đang thao luyện.
Cảnh giới bọn họ đều từ Chuẩn Tiên trung kỳ trở lên, người mặc áo giáp cũng có phẩm chất bất phàm, hoàn toàn miểu sát quân tinh nhuệ do Tôn Bá Vương Lâm Hành thành khổ tâm chế tạo.
Theo thực lực mà nói, quân đội trong Vương Thành mạnh hơn xa binh lính Linh tộc của Vân Phi Dương, nhưng phương thức huấn luyện lại rõ ràng hơi yếu.
Dù sao, danh hiệu Chiến Tranh Chi Thần của Gia Cát Cẩm không phải thổi phồng mà, về mặt huấn luyện, rất nhiều danh tướng đều không thể so với nàng.
– Tướng quân.
Dịch tiên sinh nhìn mặt mà nói chuyện, cười nói:
– Hình như không hài lòng với binh línxúch đang huấn luyện trên bãi tập.
Người này có thể nhìn trộm ra tâm tư bản thân, không hổ là mưu sĩ.
Vân Phi Dương cười nói:
– Vẫn được, vẫn được.
Dịch tiên sinh nói:
– Chắc hẳn tướng quân từng có kinh nghiệm lĩnh quân.
– Ừm.
Vân Phi Dương không phủ nhận.
ắ ằ ẩ ế ế ấ ầTrên quân sự hắn không bằng Gia Cát Cẩm nhưng không yếu hơn bao nhiêu, Thiên Uy Quân năm đó một tay chế tạo cũng danh chấn Thần Giới.
Dịch tiên sinh cười nói:
– Quân đoàn thứ sáu được tướng quân thống lĩnh nhất định có thể trở thành lợi kiếm đánh đâu thắng đó, bách chiến bách thắng.
Khóe miệng Vân Phi Dương hơi rút.
Mình còn chưa gặp binh lính của mình mà tên này đã bắt đầu tâng bốc.
– Tướng quân.
Dịch tiên sinh dừng lại, chỉ về đằng trước nói:
– Nơi đó chính là doanh địa quân đoàn thứ sáu, Dịch mỗ còn có việc, trước hết cáo từ.
– Cáo từ.
Vân Phi Dương chắp tay nói, tiếp theo trực tiếp đi tới.
Khi hắn đi vào doanh địa có khắc bảng số quân đoàn thứ sáu, lại khẽ giật mình.
Trong doanh địa rải rác binh lính tụ tập, có người mặt ủ mày chau ngồi xổm trước doanh trướng, có người còn tụ tập cùng một chỗ lắc xúc xắc.
“Sáu! Sáu! Sáu!”
– A ha ha ha, Báo Tử, Báo Tử, thông sát!
Một tráng hán loã lồ nửa người trên nhếch miệng cười to, cũng thu sạch ngọc bài trên bàn.
Ngọc bài lấp lóe lưu quang yếu ớt, là một loại tiền thông dụng trong Vương Thành, 100 cái có thể đổi lấy một viên hạ phẩm Tiên thạch.
– Dựa vào.
– Mẹ nó, lại là Báo Tử.
Mấy tên lính thua tiền ủ rũ.
Vân Phi Dương thấy cảnh này lui lại mấy bước theo bản năng, ngẩng đầu nhìn số hiệu phía trên một chút, xác định là doanh địa quân đoàn thứ sáu mới lần nữa đi vào.
“A?”
Có người nhìn thấy một bạch y nam tử tiến vào, nhếch miệng cười nói:
– Tiểu tử, nơi này là quân doanh trọng địa, sao ngươi có thể tùy ý tiến vào?
Vân Phi Dương đi tới, một cái dặt lên bàn, nói:
– Ngươi còn biết đây là quân doanh trọng địa?
“Bành!”
Một tiếng bạo hưởng, cái bàn và xúc xắc nhất thời vỡ vụn.
Đột nhiên xuất hiện động tĩnh khiến binh lính đang nằm rải rác các nơi bừng tỉnh, bọn họ lười biếng đứng dậy, vuốt mắt nhìn qua.
Khóe miệng Vân Phi Dương kịch liệt run rẩy.
Đây chính là quân đoàn thứ sáu, đây chính là binh lính?
– Mẹ!
Binh lính kia phẫn nộ đứng dậy, quát:
– Dám hủy hoại công trình quân doanh, tiểu tử ngươi muốn chết!
“Xoát!”
Vừa dứt lời, Vân Phi Dương đã kéo hắn qua, mục quang lãnh lệ nói:
– Ta cho các ngươi mười tiếng đếm, mặc lại khải giáp, đứng vững trong đội ngũ cho ta!
– Ái chà chà.
Cẩu Thặng châm chọc.
– Ngươi tính là cái gì!
Nói rồi muốn nâng quyền đánh tới nhưng một giây sau lại trợn tròn mắt, bởi vì hắn nhìn thấy yêu bài treo bên hông Vân Phi Dương.
“Xoát!”
Tên này vội vàng hành lễ, la lớn:
– Tuân mệnh, tướng quân!
– Tướng quân?
Binh lính trong doanh địa giật mình, một người còn nhanh hơn một người chui vào doanh trướng.
“Một.”
“Hai.”
“Ba.”
” “
“Mười!”
“Xoát! Xoát! Xoát!”
Bọn người theo chui ra từ trong doanh trướng, cấp tốc đứng vững, hình thành đội ngũ.
Chỉ là, có binh lính không mặc vào giáp ngực, có đầu khôi bị lệch, thậm chí có binh lính còn để trần một chân.
Nhìn thấy đám con hàng này, Vân Phi Dương đè hỏa khí, nói:
– Phó tướng ở đâu?
“Xoát!”
Tên vừa rồi kia ra khỏi hàng, hành lễ hô:
– Phó tướng Lý Du, tham kiến tướng quân!
Vân Phi Dương đến trước mặt hắn, lạnh nhạt nhìn hắn, hỏi.
– Quân đoàn thứ sáu chỉ có vài trăm người?
– Báo cáo tướng quân!
Lý Du ấp úng đáp.
– Người khác hoặc nghỉ ngơi hoặc xuất ngoại về thăm người thân.