Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1681
Chương: Cám ơn
Vân Phi Dương lo lắng sau khi mình nói ra cái tên Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm sẽ bị bại lộ thân phận, vì thế cho nên chỉ có thể gọi nó bằng cái tên “Tiểu Tiện Tiện”.
Rất nhiều võ giả sụp đổ, nhưng cũng có chút giật mình, giật mình khi mà bản mệnh Tiên Ấn của tên này lại là một thanh kiếm.
Tại Chân Vũ Thần Vực, chí bảo có thể dùng để làm bản mệnh Tiên Ấn có rất nhiều loại. Không thể nghi ngờ, hai loại đao và kiếm là hai loại được lựa chọn nhiều nhất.
– Tiểu Tiện Tiện?
Mặc Thanh Ngọc cười nói:
– Quả nhiên là một cái tên đặc biệt.
Vân Phi Dương còn cười nói:
– Có thể bắt đầu.
– Mời.
Mặc Thanh Ngọc chắp tay nói, mà Đại Nhật Như Lai Châu treo trên cổ tay nhẹ nhàng lấp lóe kim sắc quang mang.
– Có lẽ đây là một loại bản mệnh Tiên Ấn thuộc loại hình phòng ngự.
Vân Phi Dương nói thầm.
– Xoát!
Một tay hắn huy động ra một tia Thái Thanh kiếm khí.
Một kiếm này chỉ thăm dò, thăm dò bản mệnh Tiên Ấn của Mặc Thanh Ngọc thuộc loại hình nào.
– Xoát!
Mặc Thanh Ngọc lui lại về phía sau một bước, hai tay nhẹ nhàng mở ra, mà Đại Nhật Như Lai Châu kia tăng tuần suất run rẩy, trước khu vực kiếm khí bay tới bỗng hình thành cái kết giới được cấu tạo từ hàng ngàn chữ màu vàng.
– Oanh!
Khi Thái Thanh kiếm khí kia chém lên trên thì lập tức phai mờ, mà kết giới màu vàng vẫn bình yên vô sự.
– Quả nhiên là bản mệnh Tiên Ấn phòng ngự.
Vân Phi Dương bạo phát lực lượng, ngưng tụ bên trong Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, lần nữa chém ra một đạo Thái Thanh kiếm khí, uy lực rõ ràng mạnh hơn trước rất nhiều.
– Xoát!
Mặc Thanh Ngọc cảm nhận được uy lực của kiếm khí được đề cao, không dám khinh thường. Hai tay đánh ra kết ấn, trong nháy mắt gia trì kim sắc kết giới.
– Oanh!
Lại một lần va chạm kịch liệt, tia Thái Thanh kiếm khí đột nhiên phai mờ nhưng vẫn không thể phá vỡ kết giới màu vàng.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Muốn giải quyết có chút khó.
– Tới.
Tiểu Tiện Tiện nói:
– Ta với ngươi “Nhân Linh Hợp Nhất”, ta không tin không chém được hắn.
– Cũng tốt.
Hai tay Vân Phi Dương cầm kiếm, quanh thân tản mát ra kiếm ý bàng bạc, một cỗ thuộc tính cuồn cuộn đặc biệt cũng từ bên trong kiếm thể hiện lên, Tiểu Tiện Tiện hóa thành thực thể ở sau lưng hắn.
– Đạo Ý thật mạnh!
Mọi người đều kinh hãi.
Bên trong Kiếm Ý có Kiếm Linh cũng rất bình thường, nhưng mà từ Kiếm Linh lại phát ra Đạo Ý lại phi thường cường hãn, để mọi người chấn kinh.
– Xoát!
Tự thân kiếm ý của Vân Phi Dương và Đạo Ý của Tiểu Tiện Tiện hòa làm một thể, hiện lên hình ảnh cả hai đồng thời cầm kiếm.
Một khắc này.
Kiếm Ý cuồng bạo tràn ra, lộng hành quấy rối lưu quang ở mép đấu võ đài.
Mặc Thanh Ngọc chau mày, hai tay hợp lại cùng nhau, bản mệnh Tiên Ấn quấn trên cổ tay nhất thời phát ra kim sắc quang mang, mà sau lưng hắn, một hư ảnh có vẻ giống với phật đà hiện ra.
Đại Nhật Như Lai Châu là chí bảo của Phật Môn, khí linh trong đó tất nhiên mang hình thái của người trong phật môn.
– Vù vù!
Sau khi Phật Linh xuất hiện, Phật khí bàng bạc cũng bạo phát.
– Chân công tử.
Mặc Thanh Ngọc nói:
– Không bằng… Hai người chúng ta một chiêu phân thắng thua.
Chân Đức Suất trước mắt có thực lực bất phàm, nếu như đánh nhau, coi như thắng cũng sẽ trả giá đắt.
– Cũng tốt.
Vân Phi Dương không có ý kiến.
– Tới đi.
Mặc Thanh Ngọc đánh ra thủ ấn, nói:
– Cho Mặc mỗ lĩnh giáo uy lực một kiếm này của Chân công tử.
– Vù vù!
Phật Linh chầm chậm vươn tay, Phật Môn khí tức chầm chậm khuếch tán, hình thành kết giới được tạo bởi hàng vạn kim sắc cổ tự trước người.
Bản mệnh Tiên Ấn của Mặc Thanh Ngọc mặc dù không có lực công kích nhưng bù vào đó là khả năng phòng ngự rất mạnh.- Xoát!
Trong nháy mắt kết giới ngưng tụ, Vân Phi Dương xông lại.
Hắn và Tiểu Tiện Tiện hai tay cầm kiếm, một đợt kiếm ý táo bạo, điên cuồng tràn ngập, quét sạch lưu quang ở xung quanh để nó khẽ run rẩy.
– Vậy mà có thể quấy rối phòng ngự kết giới ở mép võ đài!
– Lý giải kiếm đạo của tên này đến cùng đã đạt đến trình độ nào!
Rất nhiều võ giả rung động.
Thượng Quan Vũ đang một mực quan chiến còn nói thầm.
– Hình như tên này không vận dụng toàn lực.
Đúng.
Vân Phi Dương không vận dụng toàn lực.
Hoặc cũng có thể nói.
Hắn chỉ triệu hoán Tiểu Tiện Tiện ra, vận dụng “Nhân Linh Hợp Nhất” mà thôi.
– Xoát!
Vân Phi Dương lăng không bay lên, hai tay cầm kiếm đột nhiên huy động, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm từ trên cao chém xuống, một cỗ kiếm khí bạo liệt ầm vang bay ra.
– Ông! Ông!
Kiếm ý cường thế điên cuồng quấy rối bốn phía, lưu quang ở bốn phía không ngừng run rẩy, phảng phất như có khả năng vỡ nát bất cứ lúc nào.
Vỡ nát là không thể bởi vì trận pháp bảo vệ võ đài đã được Mộc thành chủ tự mình gia trì, Vân Đại Tiện Thần coi như ngưu bức cũng không làm được.
– Chậc chậc.
Mộc thành chủ cười nói:
– Kiếm ý của tiểu tử này có thể nhiễu loạn thận pháp đến trình độ như vậy, thật làm cho người ta giật mình.
Vân Phi Dương biểu hiện càng mạnh, hắn càng hài lòng, dù sao hắn cũng muốn đang lôi kéo.
– Hô!
“Nhân Linh Hợp Nhất” trảm ra một đạo Thái Thanh kiếm khí ầm ầm rơi xuống.
Rất nhiều võ giả trợn mắt hốc mồm, hiển nhiên bị kiếm khí khủng bố kia rung động.
Mặc Thanh Ngọc chau mày, quyết định đánh ra kết ấn thật nhanh, lấy thời gian nhanh nhất cố gắng gia trì phòng ngự kết giới.
– Thắng bại đã định.
Thượng Quan Vũ thì thầm.
– Ầm ầm!
Lời vừa dứt, tiếng vang truyền ra.
Một làn khói cuồn cuộn bao phủ võ đài, lưu quang trận pháp vẫn ở trạng thái sắp vỡ nát nhưng vẫn không vỡ nát.
Dưới đài.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Rất nhiều võ giả vẫn còn rung động khi nhớ lại một kiếm vừa rồi.
Một lúc sau.
Làn bụi bao phủ trên võ đài biến mất.
Rất nhiều võ giả mở to hai mắt nhìn lại, chỉ thấy Vân Phi Dương và Mặc Thanh Ngọc cách nhau mấy trượng, kiếm khí cường thế và kết giới chữ ” Vạn” đã biến mất.
Đối đầu kiểu này rất dễ gây ra nội thương.
Cho nên bọn họ đều đang quan sát tỉ mỉ hai người, hi vọng phán đoán từ trên khuôn mặt, người nào chiếm được ưu thế.
Đáng tiếc, Vân Phi Dương và Mặc Thanh Ngọc đều rất bình tĩnh, không có dấu hiệu bị thụ thương. Đến lúc này, tất cả mọi người không thể không suy đoán có phải bất phân thắng bại hay không!?
– Chân công tử.
Mặc Thanh Ngọc thu hồi bản mệnh Tiên Ấn, chắp tay nói:
– Ngươi thắng.
Dát.
Mọi người ngây người.
Kiếm khí và kết giới chữ “Vạn” đều phai mờ, tại sao lại tên kia chiến thắng?
– Xoát!
Vân Phi Dương thu hồi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, nói:
– Đa tạ.
Mặc Thanh Ngọc không nói, quay người đi xuống đài.
Một màn này khiến cho rất nhiều người quan chiến khó hiểu. Họ hoàn toàn không hiểu rõ, tại sao dòng chính Mặc gia lại nhận thua?
– Phốc!
Đột nhiên, có âm thanh thổ huyết truyền đến.
Mọi người cùng nhau nhìn lại, chỉ thấy Mặc Thanh Ngọc vừa mới đi xuống võ đài đã đưa tay xoa ngực, trên mặt đất có một vệt máu.
Người quan chiến cũng không biết, khi mà hắn đón lấy một kiếm kia của Vân Phi Dương thì kết giới chữ “Vạn” đã bị vỡ nát, mà kiếm khí khủng bố kia cũng thuận thế mà đến.
Tình huống lúc đó, Mặc Thanh Ngọc đã rất khó tổ chức phòng ngự, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí chém xuống.
Đối mặt với kiếm khí cường liệt, hắn biết một khi mình bị đánh trúng, kết quả là trọng thương, hoặc trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng, ngoài ý muốn là.
Ngay tại lúc kiếm khí sắp đến chỗ hắn thì lực lượng cường đại đột nhiên tiêu tán cũng chỉ còn lại có một chút gió nhẹ thổi qua cơ thể hắn.
Mặc Thanh Ngọc cũng không hiểu kiếm đạo nhưng biết người ra đòn thu bớt lại lực lượng để tránh cho mình bị thương nặng trong thời điểm mấu chốt.
Vì vậy nên hắn mới nhận thua. Dù sao thắng bại đã có kết quả, còn nguyên nhân hắn thổ huyết là do kết giới chữ “Vạn” bị kiếm khí mạnh mẽ phá vỡ.