Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1682
Chương: Chiến Thượng Quan Vũ
Thanh Ngọc chỉ bị thương nhẹ, còn có thể chiến đấu, nhưng đã không cần thiết bởi vì dù có đánh tiếp cũng sẽ bại, thậm chí bại vô cùng chật vật.
-Chúc mừng Chân Đức Suất tiến vào trận chung kết!
Trên võ đài truyền đến thanh âm.
Vân Phi Dương đứng dậy rời đi.
Võ giả khác nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái.
Trong chiến khu lấy một địch ngàn, giết ra khỏi vòng vây, dẫn đầu tấn cấp Top 16, lại lần lượt đánh bại ba cường giả ứng cử viên cho trận chung kết, Vân Phi Dương được nhóm người xem chiến tán thành.
-Trận chung kết sẽ bắt đầu sau nửa canh giờ.
Thanh âm vang lên lần nữa.
Vân Phi Dương sử dụng thời gian này tu dưỡng một phen thật tốt.
Võ giả xem chiến còn đang nghị luận, sau cùng ai sẽ vô địch.
Lúc đầu bọn họ tin tưởng vững chắc Thượng Quan Vũ đoạt giải quán quân nhưng thớt hắc mã Chân Đức Suất này lại rất ngoài dự liệu, trận chung kết không kết thúc, bọn họ cũng khó kết luận cuối cùng ai sẽ đoạt giải.
-Ông!
Võ đài hơi run rẩy, đài cao ở khu vực trung ương chầm chậm nâng lên, sau cùng lơ lửng giữa không trung.
Đây là sân đấu của trận chung kết, chỉ có hai tuyển thủ cuối cùng mới có tư cách hưởng thụ quy cách như thế.
Sau nửa canh giờ.
Âm thanh của Mộc thành chủ lần nữa truyền đến.
-Mời người dự thi tiến lên thiên không võ đài.
Vân Phi Dương mở mắt, ngẩng đầu nhìn về phía đài cao, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, tiêu sái bay lên.
-Xoát! Xoát!
Hắn và Thượng Quan Vũ đồng thời rơi xuống thiên không võ đài, toàn bộ võ giả trong Vương Thành đều có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
-Có quân doanh?
Vân Phi Dương đứng trên thiên không võ đài phát hiện khu vực phía Tây Bắc thành trì có một quân doanh rất lớn, trên giáo trường có binh lính đang thao luyện.
Dù ở Dạ thành hay Quan Phong thành, hắn chỉ gặp qua Thành Vệ Binh, đây là lần đầu tiên nhìn thấy quân doanh quy mô lớn.
ể ế ề ế ổĐã có quân doanh, có quân đội, đại biểu sẽ có chiến tranh, điều này khiến Vân Phi Dương phán đoán, Đông Vực cõ lẽ không yên ổn.
Thượng Quan Vũ lên tiếng.
-Có thể bắt đầu chứ?
Thu hồi suy nghĩ lung tung, Vân Phi Dương chắp tay nói:
-Có thể bắt đầu.
-Xoát!
Thượng Quan Vũ đánh ra kết ấn thật nhanh.
-Ông! Ông!
Không gian phía trên Vân Phi Dương bắt đầu vặn vẹo, từng cự sơn xuất hiện mang theo khí tức trầm trọng.
-Trấn Sơn Quyết!
Mọi người hoảng sợ hô.
Thứ mà Thượng Quan Vũ thi triển là một loại võ kỹ Tiên Nhân hậu kỳ.
Lúc trước, trong khi đối chiến, dù đối mặt đối thủ lợi hại như Tô Bác cũng chưa từng thi triển.
Bây giờ cùng Vân Phi Dương đánh trận chiến giành chức vô địch, vừa bắt đầu đã thi triển, có thể thấy được hắn hết sức chăm chú.
-Vù vù!
Ba tòa cự sơn đã hoàn toàn hiện ra từ trong không gian, giống như Thần chỉ treo lơ lửng trên không, bộc lộ ra khí thế cẩn trọng mà uy nghiêm.
Vân Phi Dương đứng phía dưới, ánh mắt lấp lóe lộng lẫy, hiển nhiên hưng phấn vì đối thủ mạnh mẽ.
-Xoát!
Vân Phi Dương phất một tay, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm xuất hiện, Kiếm Ý cuồng bạo điên cuồng tràn ngập.
-Vù vù!
Kiếm ý phun lên điên cuồng va chạm cùng uy áp mà ba tòa cự sơn hình thành, nhưng nhưng đôi bên đều không làm được gì nhau.
-Ép!
Thượng Quan Vũ khẽ quát một tiếng, hai tay vung lên, ba tòa cự sơn ầm vang rơi xuống, trong nháy mắt quấy tung không gian.
Vân Phi Dương dịch ra một bước, hai tay cầm kiếm.
Mà Tiểu Tiện Tiện cũng hiện ra từ trong Kiếm Thể hình thành nhân linh hợp nhất.
Vừa mới giao thủ đã vận dụng lá bài tẩy, có thể nhìn ra không thể khinh thường Trấn Sơn Quyết mà Thượng Quan Vũ thi triển.
-Vù vù.
Kiếm Ý cuồng bạo điên cuồng ngưng tụ, cuối cùng, Vân Phi Dương toàn lực huy động hóa thành kiếm khí mạnh mẽ bắn tới.
-Oanh!
Kiếm khí đâm vào giữa một tòa cự sơn, làm nó trực tiếp vỡ nát, mà Vân Phi Dương lại lần lượt chém ra hai kiếm, diệt đi hai ngọn cự sơn khác.
Quá trình nhìn như đơn giản, nhưng sau mỗi lần va chạm đều hình thành gợn sóng có thể dùng mắt thường nhìn thấy, khuếch tán ra khu vực xung quanh.
-Hai người này quá mạnh!
Rất nhiều võ giả xem chiến cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hiển nhiên, vô cùng thích quan sát chiến đấu cấp bậc cao.
-Xoát!
Thượng Quan Vũ lần nữa đánh ra kết ấn, trong không gian chưa khép lại lần nữa hiện ra một tòa cự sơn, diện tích và uy áp đều mạnh hơn so với ba toà trước rất nhiều.
-Ép!
-Ầm ầm!
Cự sơn vì trấn áp mà đến, thanh thế to lớn.
Vân Phi Dương ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ bờ môi, sau đó hóa thành một đạo kiếm quang xông lên, cũng trong ánh mắt của mọi người, cả tòa cự sơn một phân thành hai.
-Bành! Bành!
Hai mảnh cự sơn lúc này vỡ nát, phai mờ trong hư không.
-Xoát!
Vân Phi Dương thuận thế mà đến, tay nâng Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, ngang nhiên bổ về phía Thượng Quan Vũ.
Lấy tính cách của hắn, tuyệt sẽ không để đối phương một mực vận dụng vũ kỹ.
-Oanh!
Vân Phi Dương một kiếm trảm lên đá cứng.
Thượng Quan Vũ xuất hiện tại mấy chục trượng phía sau hắn, hiển nhiên dựa vào thân pháp né tránh.
Hắn có thể né tránh, Vân Phi Dương không ngoài ý muốn, lúc này giơ kiếm quay người đang muốn khởi xướng tiến công, lại phát hiện hai chân mình giống như lún sâu trong đầm lầy.
-Hô!
Đúng vào lúc này, trên không truyền đến tiếng rít.
Vân Phi Dương ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một tòa cự sơn không biết ngưng tụ khi nào, lấy tốc độ cực nhanh trấn áp xuống.
-Không tốt.
Hắn nói thầm một tiếng.
-Ầm ầm!
Cự sơn mang theo uy áp khủng bố, cuối cùng trấn áp Vân Phi Dương trên võ đài.
Trong quá trình né tránh, hình thành vùng không gian sa lầy để khống chế đối thủ, lại lấy tốc độ cực nhanh thi triển Trấn Sơn Quyết, thiên tài Đế Thành Thượng Quan Vũ xác thực phi phàm.
-Kết thúc?
Nhìn thấy toà cự sơn nguy nga bất động, rất nhiều người xem chiến suy đoán.
-Ông!
Đột nhiên, cự sơn hơi hơi run rẩy.
Thượng Quan Vũ khẽ nhíu mày, cấp tốc đánh ra kết ấn nhằm gia trì cho cự sơn đang rung chuyển.
Đáng tiếc, vẫn chậm một bước, cự sơn đột nhiên vỡ ra một khe hẹp, sau đó cấp tốc lan tràn.
-Bành ——
Cự sơn trong nháy mắt vỡ nát, Vân Phi Dương cầm kiếm bay ra.
-Trừng! Trừng!
Thượng Quan Vũ lùi lại mấy bước, sau khi ổn định thân thể, lần nữa đánh ra kết ấn, trên không trung lại hình thành thêm hai tòa cự sơn.
-Đạp.
Vân Phi Dương rơi xuống trên võ đài, đưa ngang Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trước người, sau lưng cấp tốc hiện ra lưu quang, từng chuôi phi kiếm được triệu hoán ra.
Những thanh phi kiếm này thu trên người gần ngàn võ giả ở chiến khu, sau khi thu vào tạo hoá giới chỉ đã cưỡng ép xóa linh hồn lạc ấn, sớm biến thành đồ của hắn.
Hàng trăm thanh kiếm bay ra từ không gian lơ lửng sau lưng Vân Phi Dương, kiếm ý điên cuồng bạo phát, phụ trợ hắn nhìn qua thật cao lớn uy vũ.
-Hưu! Hưu!
Trăm thanh phi kiếm cấp tốc dựa sát vào xung quanh Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, hóa thành một thanh cự kiếm lấp lóe ánh sáng.
-Xoát!
Vân Phi Dương phóng ra một bước, cự kiếm ầm vang chém xuống.
Một kiếm này có uy lực cực mạnh, nhất thời quấy không gian gần như có khả năng vỡ nát.
-Ép!
Thượng Quan Vũ quát.
Hai ngọn cự sơn trên không ầm vang rơi xuống, mục tiêu không phải Vân Phi Dương, mà chính là thanh cự kiếm mới vừa ngưng tụ.
-Bành! Bành!
Trong nháy mắt cự sơn và cự kiếm tiếp xúc thì bị chém vỡ ngay lập tức.
-Phốc!
Thượng Quan Vũ phun ra một ngụm máu, thần sắc vô cùng ngưng trọng, lúc này, thanh cự kiếm mang theo vô thượng Kiếm Ý đã gần trong gang tấc.
-Oanh!
Cự kiếm ngang nhiên rơi xuống, đè thiên không võ đài xuống hơn ba trượng, vô số kiếm khí bay loạn trên võ đài lưu lại từng đạo kiếm ảnh.
-Xoát! Xoát!
Hàng trăm đạo lưu quang bay tới ngưng tụ xung quanh thanh cự kiếm do Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm hóa thành.
Vân Phi Dương tiếp tục huy kiếm chém tới, oanh vào vị trí Thượng Quan Vũ, làm thiên không võ đài lần nữa hạ xuống một trượng.