Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1680
Chương: Bản Mệnh Tiên Ấn, Tiểu Tiện Tiện!
Chỉ bằng thực lực của Tông Vĩ Luân, hoàn toàn không có cách chống lại Vân Phi Dương, điều này không chỉ do chênh lệch đẳng cấp chí bảo còn có chênh lệch về Đạo Ý, thậm chí nếu Vân Phi Dương nguyện ý, rất có thể sẽ miểu sát Tông Vĩ Luân.
Nhưng hắn không làm thế, bởi vì tiểu tử này đã dám khiêu mình, nên cần để lại trong đầu hắn ấn tượng thật sâu về trận giao đấu này.
Thân pháp mà Tông Vĩ Luân thi triển trong quá trình tỷ thí để Vân Phi Dương hứng thú, nên quyết định trong lúc tra tấn sẽ xem trộm môn thân pháp này.
Nhưng Vân Phi Dương không nghĩ tới, hắn không chỉ đạt được thân pháp tên Túng Thiên Bộ, còn ngoài ý muốn biết được một loại tâm pháp gọi Nộ Quyết.
Nộ Quyết này rất thú vị, một khi lĩnh ngộ có thành tựu, có thể hình thành một loại khí tràng vô hình để bắt được nộ khí, nếu võ giả trong khí tràng phẫn nộ, sẽ tăng phúc lực lượng cho người thi triển.
-Chậc chậc, nội vực lại có vũ kỹ như thế.
-Khó trách tên kia không ngừng khiêu khích, hóa ra muốn chọc giận ta, để ta cung cấp lực chiến đấu cho hắn.
Vân Phi Dương không nhịn được mà cười to.
-Người thắng là Chân Đức Suất!
Vào lúc này, bầu trời trên võ đài vang lên thanh âm.
Vân Phi Dương đi xuống đài, trở thành một trong bốn tuyển thủ mạnh nhất đại hội đấu võ.
-Tiểu tử này, có chút ý tứ.
Hai gã mới tấn cấp tứ cường khác đánh giá Vân Phi Dương.
Bọn họ biết, mặc dù vừa rồi giao đấu đánh tới nửa canh giờ, nhưng Tông Vĩ Luân hoàn toàn bị nghiền ép, không hề có lực đánh trả.
-Đối thủ tiếp theo là một người trẻ tuổi tên Mặc Thanh Ngọc, thực lực của hắn không dưới Tông Vĩ Luân.
Vân Phi Dương nói thầm.
Đến giai đoạn này, hắn cần phải ứng phó cẩn thận, bởi vì khó có thể biết đối thủ có bài tẩy gì, có Bản Mệnh Tiên Ấn là gì.
Đã chọn ra Tứ Cường, hắn nghỉ ngơi một chút.
Võ giả xem chiến bắt đầu nghị luận, trong bốn người ai có khả năng đoạt giải quán quân nhất.
-Thượng Quan công tử lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết hết đối thủ, thực lực có thể nói đáng sợ, chắc chắn đoạt quán quân.
-Ta cũng cho rằng như vậy.
Tất cả mọi người vẫn khuynh hướng Thượng Quan Vũ, dù sao hai lần chiến đấu, hắn đều giải quyết đối thủ tương đối nhẹ nhõm.
Cũng có võ giả xem trọng hai tuyển thủ khác, cho rằng bọn họ có khả năng đang cất giấu một át chủ bài, còn về Vân Phi Dương, mặc dù hai trận chiến đều đánh bại đối thủ, thuận lợi bước vào Tứ Cường, nhưng cũng không được mọi người xem trọng.
Chủ yếu là bởi ba người Thượng Quan Vũ đều đến từ Đế Thành, bọn họ đã nghe sự tích của bọn hắn nhiều đến thuộc lòng.
-Thành chủ.
Trong đại sảnh Phủ thành chủ, Dịch tiên sinh nói:
– Chân Đức Suất này lấy Tiên Nhân cảnh sơ kỳ bước vào Tứ Cường, rất không đơn giản.
Hắn cứ cho rằng thớt hắc mã Vân Phi Dương này sẽ ngừng chân ở Bát Cường, không nghĩ tới cuối cùng chiến thắng Tông Vĩ Luân mà thẳng tiến Tứ Cường.
Mộc thành chủ cười nói:
-Thật bất ngờ.
Sau khi Vân Phi Dương tiến vào Thập Lục Cường, hắn đã quyết định lôi kéo, bây giờ tiến vào Tứ Cường, hiển nhiên phải lôi kéo cho bằng được.
Sau nửa canh giờ.
Vòng bán kết chính thức bắt đầu, cặp đấu ra sân đầu tiên là Thượng Quan Vũ và một tên dòng chính Đế Thành khác – Tô Bác.
-Thượng Quan huynh.
Tô Bác lên đài, chắp tay cười nói:
-Trận chiến võ đài năm ngoái ta bại, ngày hôm nay lại gặp nhau, rất muốn hảo hảo lĩnh giáo một phen.
Hai người có thể xem như người quen, từng thường xuyên luận bàn võ đạo, nhưng bi kịch là cho tới bây giờ Tô Bác không một lần thắng.
-Mời.
Thượng Quan Vũ chắp tay nói.
-Mời.
Tô Bác nói.
Dòng chính đến từ đại gia tộc không phải hoàn khố như Tôn Hải Thiên, bọn họ có nội hàm, có tu dưỡng, đồng thời cũng có thực lực.
-Xoát!
Thượng Quan Vũ ra tay trước, bước từng bước chân huyền diệu, hai quyền vung vẩy hình thành lít nha lít nhít quyền ảnh bao phủ đến.
-Bành! Bành! Bành!
Tô Bác không yếu thế, lấy quyền pháp nghênh kích, trong khoảnh khắc diệt đi toàn bộ quyền ảnh mạnh mẽ của Thương Quan Vũ.
Lúc này Thượng Quan Vũ đã tới gần, hai người nhất thời tiến hành cận chiến trên võ đài nhỏ hẹp, mỗi một quyền đều có thể làm không gian chấn động.
Nhóm người xem chiến phấn khởi.
Lúc trước chiến đấu có kịch liệt, nhưng tình huống quấy nhiễu không gian là xuất hiện lần đầu, bởi vậy cũng chứng minh thực lực của hai tuyển thủ đều phi thường mạnh mẽ.
-Chậc chậc.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
-Không nghĩ đến Tô Bác này cũng lợi hại, quả nhiên Đế Thành tàng long ngọa hổ.
Thượng Quan Vũ và Tô Bác giao thủ càng thêm kích thích quyết tâm muốn đi Đế Thành của hắn.
Đương nhiên.
Bây giờ không phải lúc.
Vân Phi Dương muốn tìm được Tiên Vương tàn quyển ở Đông Vực này trước, sau đó mới tiến về Đế Thành tìm tòi thật giả.
-Oanh! Oanh!
Trên võ đài truyền đến tiếng bạo hưởng kéo hắn về hiện thực.
Thượng Quan Vũ và Tô Bác đã giao thủ mấy chục chiêu, song phương đánh khó phân thắng bại, võ giả xem chiến rất khó phán đoán người nào chiếm ưu thế, người nào hạ phong.
Vân Phi Dương có thể nhìn ra, Thượng Quan Vũ mỗi lần công kích đều vô cùng lạnh nhạt tùy ý, hiển nhiên không hề sử dụng toàn lực.
Song phương lại đấu hơn mười chiêu.
Trong khi đó, Tô Bác nhiều lần thi triển võ kỹ Tiên Nhân cấp nhưng đều không có tiến triển.
-Oanh!
Hai người đối oanh một lần, nhanh chóng tách ra.
Tô Bác ổn định thân thể, cười khổ nói:
-Thượng Quan huynh càng mạnh hơn năm ngoái nhiều, Tô mỗ cam bái hạ phong.
-Xoát!
Hắn thả người nhảy xuống đài.
-Nhận thua?
Rất nhiều võ giả trợn mắt.
Theo Vân Phi Dương, Tô Bác nhận thua rất bình thường, bởi vì nếu hắn cứ một mực vận dụng toàn lực, cuối cùng sẽ chỉ rơi vào tình trạng kiệt sức mà xuống đài.
-Đa tạ.
Thượng Quan Vũ chắp tay.Nói xong, đi xuống võ đài, ánh mắt không biết cố ý hay vô tình nhìn về Vân Phi Dương phía xa.
Vân Phi Dương nhìn không thấu hắn, hắn cũng nhìn không thấu Vân Phi Dương, nhưng trực giác nói cho hắn biết, người này không đơn giản, Mặc Thanh Ngọc rất khó chiến thắng.
-Thực lực Tô Bác và Mặc Thanh Ngọc không khác gì nhiều, hắn bị thua, Mặc Thanh Ngọc sợ rằng cũng không có cơ hội.
-Lần này Thượng Quan công tử nhất định sẽ vô địch đại hội.
Sau khi Thượng Quan Vũ cùng Tô Bác kết thúc giao đấu, võ giả xem chiến tranh nhau nghị luận.
Vân Phi Dương lắc đầu cười một tiếng, đứng dậy đi lên võ đài, vừa dừng chân, đối thủ của hắn – Mặc Thanh Ngọc đang chầm chậm đi tới.
Đây là một người trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn uy vũ, khóe môi nhếch lên mỉm cười ôn tồn lễ độ, xem ra hắn là một công tử ca có tố dưỡng phi thường.
-Mặc gia, Mặc Thanh Ngọc.
Mặc Thanh Ngọc chắp tay nói.
-Chân Đức Suất.
Vân Phi Dương cũng không mất lễ nghi nói.
-Xoát!
Mặc Thanh Ngọc hai tay hợp thành chữ thập, một chuỗi Phật Châu lấp loé quang mang màu vàng kim ẩn chứa Đạo Ý cực mạnh xuất hiện.
-Bản mệnh Tiên Ấn?
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp được Bản Mệnh Tiên Ấn Phật môn.
-Chân công tử.
Mặc Thanh Ngọc nói:
-Đây là Bản Mệnh Tiên Ấn của Mặc mỗ, tên Đại Nhật Như Lai Châu.
-Đại Nhật Như Lai Châu?
-Đây không phải chí bảoPhật môn cấp Tiên Nhân hậu kỳ sao, không nghĩ tới Mặc công tử có thể ngưng luyện thành Bản Mệnh Tiên Ấn!
Mọi người khiếp sợ không thôi.
-Xoát!
Vân Phi Dương một tay phất lên, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm bọc trong trăm lớp vải xuất hiện, hắn giữ chặt chuôi kiếm, cười nói:
-Đây là Bản Mệnh Tiên Ấn của Chân mỗ, Tiểu Tiện Tiện.
-Phù phù.
Mọi người ngã nhào trên đất.
Bản Mệnh Tiên Ấn là vật Thần Thánh cỡ nào, vậy mà tên này dám đặt tên là Tiểu Tiện Tiện, quá qua loa rồi.