Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1679
Chương: Cả Đời Này, Ngươi Sẽ Khó Mà Quên
Không nghi ngờ gì, Vân Phi Dương đánh bại người dự thi số 15, giành được một xuất cho vòng tiếp theo.
Vòng đấu thứ hai chỉ tiến hành rút thăm một lần duy nhất, dựa theo trình tự người thắng trận để tiếp tục tiến hành.
Sau đó, đối thủ của Vân Phi Dương là võ giả chiến thắng ở cặp số 13, số 14, cũng là tên mà trước đây tuyên bố muốn cho hắn trở thành ngựa chết ー Tông Vĩ Luân.
Dựa theo quy định, trận chiến dành tứ cường căn cứ vào số thứ tự mà tiến hành. Cặp thứ nhất ra trận chính là của Thượng Quan Vũ.
Hai người giao đấu không tính đặc sắc.
Làm đối thủ với ứng cử viên vô địch, người kia hoàn toàn không có chút sức chống cự, chỉ qua mấy chiêu đã bị đánh rớt xuống đài.
Vân Phi Dương một mực quan chiến, thầm nghĩ.
– Tên này vẫn không dùng hết toàn lực.
ế ể ắThượng Quan Vũ cường thế để hắn coi trọng.
Có điều, nếu hai người muốn giao thủ thì cũng chỉ có thể gặp nhau ở trận chung kết.
– Tiểu tử.
Đúng vào lúc này, Tông Vĩ đi đến bên người hắn, cười nhạt nói:
– Chờ một chút nữa, ta sẽ để cho ngươi cả đời không quên được.
Nói xong rời đi, để lại khí tức ra vẻ cường thế.
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng.
Không phải Tông Vĩ Luân hoàn khố muốn phách lối mà nói câu nói để tạo áp lực cho đối thủ.
Nếu như người dự thi khác cảm nhận được khí tức cường thế, nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi, trong khi giao đấu cũng sẽ bó tay bó chân, bị động tuyệt đối.
Đáng tiếc, đối thủ của Tông Vĩ Luân lại là Vân Phi Dương. Tên này đâu có thể vì lời nói và khí tức của đối phương mà bị dọa sợ.
– Oanh! Oanh!
Trên đài cao, hai người dự thi ở cặp thi thứ ba đánh khí thế ngất trời, lực lượng kinh khủng và Đạo Ý điên cuồng tràn ngập.
Trận chiến này rất kịch liệt, bởi vì hai người đều đến từ dòng chính đại gia tộc Đế Thành, các loại vũ kỹ và thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.
Sau khi qua hơn một canh giờ, vũ kỹ và người dự thi số 9 cao hơn đối thủ một bậc, đánh bại đối thủ, trở thành người thắng lợi sau cùng.
Sau một hồi chiến đấu, ba người dự thi đã giành chiến thắng tiến vào vòng bán kết.
Mà bọn họ đều không ngoại lệ, toàn bộ đến từ đại gia tộc Đế Thành.
Mà cặp đấu cuối cùng còn lại là giữa Vân Phi Dương ー Tông Vĩ Luân. Tất nhiên, ai thắng sẽ dành được vị trí cuối cùng bước vào vòng bán kết.
– Nếu như Tông thiếu chiến thắng, dòng chính gia tộc Đế Thành sẽ được nắm hết top 4.
– Không phải nếu như, mà là nhất định.
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Bọn họ không cho rằng Chân Đức Suất có thể chiến thắng Tông Vĩ Luân. Dù sao, người ta cũng là tuổi trẻ tuấn kiệt bên trong Đế Thành gần với Thượng Quan Vũ.
– Xoát!
Vân Phi Dương bước từng bước một lên võ đài.
Sau đó Tông Vĩ Luân đi tới, cười nhạt nói.
– Tiểu tử, vận khí của ngươi đã hao hết khi gặp phải ta.
– Ừ!
Vân Phi Dương ứng một tiếng, không vui không buồn.
Không tức giận?
Tông Vĩ Luân có chút ngoài ý muốn.
Hắn thấy, người có thể đi đến vòng này đều là hạng người tâm cao khí ngạo, mình biểu hiện thái độ xem thường thì hắn phải tỏ ra tức giận mới đúng.
– Hừ.
Tông Vĩ Luân tiếp tục khiêu khích.
– Sau khi trận đấu bắt đầu, ta sẽ ngược ngươi như một con chó, nằm rạp trên mặt đất.
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
Người quan chiến thấy như vậy, nhao nhao lắc đầu.
Bọn họ biết, Tông gia Đế Thành tu luyện một loại tâm pháp vô cùng đặc biệt, thu thập sự tức giận của đối phương để đề cao lực chiến.
Nói đơn giản thì người khác càng tức giận, thực lực của võ giả Tông gia lại càng mạnh.
Vì thế cho nên mỗi khi có người Tông gia chiến đấu đều sẽ tìm mọi cách để chọc giận đối thủ để chiến thắng một cách dễ dàng nhất.
Những người biết được điều này có thể thu liễm tính khí, còn người không biết thì sẽ nổi giận, kết cục sẽ bị người ta ngược.
Bây giờ Chân Đức Suất chau mày, hiển nhiên có lửa giận, như thế sẽ chỉ tăng cường lực chiến của đối thủ, tự tạo cho mình một cái phiền toái lớn.
– Ha ha ha.
Tông Vĩ Luân cười to.
– Tiểu tử, có phải rất tức giận, rất muốn đánh ta?
Vì để đối thủ tức giận, tên này bày làm ra bộ dáng vô cùng phách lối, bộ dáng vô cùng gọi đòn.
– Tức giận?
Vân Phi Dương tiến nhanh đến trước mặt hắn, nắm Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm bọc trong vải trắng, cười nói:
– Có nhất thiết phải như vậy không?
Có nhất thiết phải như vậy không?
Không!
Loại cùi bắp này không đáng để cho Vân Đại Tiện Thần tức giận.
Tông Vĩ Luân trợn mắt.
Vừa rồi mình khiêu khích hắn như vậy mà còn có thể cười được.
Thứ hai, tốc độ người này quá nhanh, xuất hiện trước mặt mà mình lại không có bắt được động tác của hắn!
– Vù vù ——
Gió lạnh thổi đến, Vân Phi Dương giơ kiếm bổ tới, kiếm ý cường thế ầm vang mà ra.
– Oanh!
Tiếng vang truyền đến, võ đài run rẩy.
– A.
Trên mặt Vân Phi Dương xuất hiện vẻ kinh ngạc, bởi vì trong khoảng cách gần mà tên kia vẫn có thể né tránh với tốc độ cực nhanh.
– Vù vù ——
Tông Vĩ Luân xuất hiện phía sau Vân Phi Dương mấy trượng, miệng lớn thở hổn hển. Xem ra, mặc dù né được công kích nhưng cũng để hắn bỏ ra cái giá không nhỏ.
– Tiểu tử.
Vân Phi Dương quay người, cười nói:
– Ta sẽ ngược ngươi, để cho ngươi nằm rạp trên mặt đất như một con chó.
Lời này là Tông Vĩ Luân nói, sau khi hắn nghe được, lửa giận nhất thời dâng lên.
Đáng tiếc cho tâm pháp đặc biệt của gia tộc. Nó chỉ tăng lực chiến cho người khác mà thôi. Còn bản thân thì cho dù hỏa khí trùng thiên(*) cũng sẽ không có tăng lên một chút nào.
*: Lửa giận ngút trời.
“Xoát!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương giơ kiếm đánh tới.
Đừng nhìn hời hợt, nhưng Thái Thanh kiếm khí ở bên trong lại ẩn chứa kiếm ý và Đạo Ý rất cường liệt.
– Không tốt!
Tông Vĩ Luân giật mình, vội vàng nhanh chóng biến mất.
Nhưng tốc độ vẫn chậm một bước, y phục bị gọt sạch một mảnh bên vai trái.
– Xoát!
Không đợi hắn đứng vững thân thể, Vân Phi Dương lần nữa giơ kiếm chém ra, hình thành một tia Thái Thanh kiếm khí vô cùng cường thế.
– Xoát!
Rơi vào đường cùng, Tông Vĩ Luân chỉ có thể tránh né.
Đây chỉ là bắt đầu, bởi vì hắn càng tránh, Vân Phi Dương càng không ngừng vung kiếm công kích, hoàn toàn không cho hắn bất kỳ cơ hội nào để nghỉ ngơi.
– Xoát! Xoát! Xoát!
– Hưu! Hưu! Hưu!
Võ trên đài, Vân Phi Dương huy kiếm, Tông Vĩ Luân trốn tránh.
Ban đầu, rất nhiều võ giả còn có thể xem tiếp, nhưng phát hiện hai người chỉ có một người công một tên tránh, nhất thời cảm thấy không có chút hứng thú.
Loại chiến đấu nhàm chán này vẫn tiếp tục nửa canh giờ.
– Phù phù.
Cuối cùng, Tông Vĩ Luân ngã trên mặt đất, y phục nửa trên bị kiếm khí xé rách. Người cũng như con chó chết nằm rạp trên mặt đất, không thể động đậy.
Hắn cũng không bị thương tổn, nhưng mà phải liên tục tránh né trong một thời gian dài, mệt mỏi kiệt sức.
– Xoát!
Vân Phi Dương xuất hiện tại trước mặt Tông Vĩ Luân, một tay phất lên, linh hồn lực khủng bố chui vào thức hải hắn, nói:
– Trận thi đấu này, ta sẽ để cả đời ngươi khó mà quên được.
– Vù vù ——
Linh hồn lực lấy phương thức bá đạo tràn vào.- A!
Tông Vĩ Luân thống khổ kêu thảm.
Mà loại công kích bằng linh hồn mày không thể diễn tả được bằng lời.
Đám người quan chiến nghe được tiếng kêu thảm của hắn thì nhìn lên, chỉ thấy khuôn mặt Tông Vĩ Luân vặn vẹo, lông tơ nhất thời đứng.
– A!
– A!
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Tông Vĩ Luân cũng không chỉ tiếp nhận sự tra tấn từ địa ngục mà trí nhớ trong thức hải cũng bị cưỡng ép thu lấy.
– Phù phù.
Tông Vĩ Luân ngã xuống đất, mí mắt lật lên, miệng không ngừng sùi bọt mép.