Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1678
Chương: Bát Cường Chiến
Bên trong Lâm Hành thành, Vân Phi Dương một người toàn diệt quân đoàn Anh Sư, có thể nói cực kỳ cường hãn.
Ngày hôm nay đứng trong khu vực giao chiến, hắn một người diệt đi chín trăm chín mươi chín người dự thi khác, trở thành võ giả trụ đến sau cùng.
Theo thực lực mà nói, những người dự thi kia rõ ràng mạnh hơn quân đoàn Anh Sư, dù sao, cảnh giới bọn họ đều từ Tiên Nhân trung kỳ trở lên, mà còn có chí bảo của chính mình.
– Người tuy không thể giết, nhưng lão tử thu hết những thanh kiếm này.
Vân Phi Dương vung tay lên, mấy trăm thanh kiếm tán rơi bốn phía được thu vào nhập Phi Dương giới.
Thời điểm đối kháng với Kiếm Phó, toàn bộ phi kiếm hắn tạo ở hạ Giới đều hư hao, mà kiếm của những người này có phẩm chất không tệ, hoàn toàn có thể dùng để làm phi kiếm.
Khoan hãy nói.
Đại hội đấu võ lần này chỉ quy định không thể gây tổn thương tính mạng, cũng không có quy định gì đối với việc lấy binh khí của người ta chiếm thành của mình.
Mà những võ giả nằm dưới đất thống khổ giãy dụa chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm mình bị lấy đi, dù tức giận cũng không nói nên lời.
“Ông!”
Đột nhiên, lưu quang lấp lóe.
Vân Phi Dương bị truyền tống đến võ đài, bốn phía lấp lóe lưu quang, bên trong chỉ có hắn một người.
– Chúc mừng vị này đã thu được danh ngạch Top 16.
Thanh âm chầm chậm truyền đến.
Vân Phi Dương thu kiếm, yên tĩnh đứng đó.
Mà ngoại giới, rất nhiều võ giả thông qua màn sáng nhìn thấy người trẻ tuổi đầu tiên đứng trên võ đài, trong ánh mắt có bội phục thật sâu.
Một người đánh bại gần ngàn người dự thi, nhìn qua như không có việc gì, bực nào ngưu bức a.
Thế giới lấy võ làm chủ, võ giả tôn trọng thực lực, Vân Phi Dương chứng minh chính mình cũng được nhóm người quan chiến tán thành.
“Hưu!”
Ước chừng một lát, bên trên võ đài lóe lên lưu quang, liền thấy Thượng Quan công tử Thượng Quan gia đến từ Đế Thành xuất hiện.
– Hửm?
Khi hắn ổn định thân thể, nhìn thấy Vân Phi Dương, ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Thượng Quan công tử không nghĩ tới lại có người nhanh hơn mình một bước, xuất hiện trên võ đài quyết đấu cuối cùng.
– Thượng Quan Vũ.
Hắn chắp tay tự báo tính danh.
Vân Phi Dương đáp.- Chân Đức Suất.
Thượng Quan Vũ không nói, yên tĩnh chờ đợi người thắng lợi cuối cùng khác, đồng thời đánh giá Vân Phi Dương, phát hiện người này không có chút khí tức và Đạo Ý.
Tấn cấp Top 16 nhanh hơn mình một bước, hắn tuyệt sẽ không rằng Chân Đức Suất này là người bình thường.
“Hưu!”
“Hưu!”
Rất nhanh, lại có hai người dự thi được truyền tống vào.
Bọn họ đều là dòng chính đại gia tộc Đế Thành, sau khi nhìn thấy Thượng Quan Vũ thì khách khí chắp tay.
Mà khi nhìn đến Vân Phi Dương cũng có chút kinh ngạc, nghĩ thầm, kẻ này là ai vậy mà lại tấn cấp Top 16 nhanh hơn mình một bước.
Loại tình huống này nhiều lần trình diễn sau khi có võ giả xuất hiện.
Có thể nói, Vân Phi Dương đứng trên võ đài khiến cho rất nhiều người mờ mịt, bởi vì, bọn họ căn bản chưa thấy qua nhân vật này, cũng chưa nghe nói qua.
– Hẳn là một con ngựa ô.
Có người thấp giọng nói.
– Ngựa đen?
Một tên dòng chính đại gia tộc Đế Thành cười nhạt nói:
– Chờ một chút gặp được ta, đó chính là ngựa chết.
Người này tên Tông Vĩ Luân, dòng chính Tông gia Đế Thành, cảnh giới Tiên Nhân đại viên mãn, thực lực tuyệt không phải Thiết Long Vương Thành có thể so sánh.
Hắn bên trong chiến khu cũng lấy một địch ngàn, nhưng tốn hơn ba canh giờ.
– Ngựa chết?
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
Nói thật, bên trong mười người dự thi ở hiện trường, chỉ có Thượng Quan Vũ và hai ba người dự thi khác có thể để hắn coi trọng, còn những người khác căn bản không nhìn vào mắt.
“Hưu!”
“Hưu!”
Qua một đoạn thời gian, mấy người dự thi sau cùng xuất hiện.
Cuối cùng, võ giả tấn cấp Top 16 xuất hiện, dòng chính đại gia tộc đến từ Đế Thành chiếm cứ tám danh ngạch, Vương Thành chiếm ba danh ngạch, khu vực khác chiếm năm danh ngạch.
Bọn họ đều có một cái điểm giống nhau, thực lực đều là Tiên Nhân đại viên mãn.
Duy chỉ có Vân Phi Dương là Tiên Nhân sơ kỳ, tuyệt đối là điểm nổi bật trong muôn hoa.
Vòng thứ nhất là đại hỗn chiến, vòng thứ hai đổi thành quyết đấu một đối một để chọn ra bát cường.
Rút thăm để quyết định đối thủ, Vân Phi Dương rút số mười sáu, đối thủ của hắn là số mười lăm, người dự thi đến từ Vương Thành.
“Oanh!”
Sau khi rút thăm kết thúc, vị trí trung tâm võ đài nhô lên một đài cao ước chừng năm trượng, cũng có âm thanh truyền đến.
– Người dự thi số 1 số 2 đăng tràng.
“Xoát!”
“Xoát!”
Hai người dự thi leo lên võ đài, sau khi hành lễ bắt đầu chiến đấu.
Bát cường chiến tiến hành dựa theo trình tự, thẻ Vân Phi Dương là trận thứ tám, cho nên lấy thân phận quần chúng quan sát hai người đang đánh tới đánh lui trên đài.
Ngoại giới, rất nhiều võ giả phấn khởi.
Tuy đại hỗn chiến đánh nhau rấy kịch liệt nhưng bát cường chiến vòng thứ hai không thể nghi ngờ càng có trình độ hơn, càng có tính thưởng thức.
Quả nhiên.
Người dự thi số 1 số 2 đánh quên cả trời đất, các loại vũ kỹ và chí bảo lần lượt xuất hiện, trên đài lấp lóe lưu quang lộng lẫy như pháo hoa.
“Oanh!”
Cuối cùng, người dự thi số 2 dựa vào ưu thế chí bảo và vũ kỹ đánh người dự thi số 1 ra khỏi võ đài, thành công thu được ghế bát cường.
Sau đó, tuyển thủ số 3 4 lên sân khấu.
Người dự thi số 3 là Thượng Quan Vũ, hắn vừa đăng tràng, nhất thời được vạn chúng chú mục.
Lần này tổ chức đại hội đấu võ, Thượng Quan Vũ là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí quán quân, dù sao, người ta cũng là tuyệt đỉnh thiên tài số một số hai trong Đế Thành.
Người dự thi số 4 leo lên đài, vẻ mặt như bánh bao chiều, chính hắn cũng không có chút lòng tin đối với trận tỷ thí này.
Hai người hành lễ lẫn nhau, giao đấu bắt đầu.
Thượng Quan Vũ như không muốn lãng phí thời gian, lấy tốc độ cực nhanh xuất chiêu, đánh đối phương xuống đài dễ như trở bàn tay.
– Thật nhanh.
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
Tên kia và đối thủ có cảnh giới giống nhau, lại miểu sát nhanh chóng quyết đoán, thực lực tuyệt đối nổ tung.
Vân Phi Dương có thể vượt cấp chiến đấu vì sớm đã ngưng tụ Đạo Thai, nhưng bên trong Chân Vũ Thần Vực cũng có rất nhiều cường giả không thể theo lẽ thường.
Thượng Quan Vũ chính là một trong đó.
Trời mới biết, trong mỗi thành trì nội vực sẽ tồn tại bao nhiêu thiên tài thâm bất khả trắc.
Vân Phi Dương cũng sẽ không quên Lão Tử Bất Bại.
Dù sao, đây là đối thủ sư tôn định ra cho mình, Cực Quang Tiên Đế đã từng đề cập qua.
– Thú vị.
Khóe miệng Vân Phi Dương hiện ra mỉm cười.
Hắn theo đuổi cảnh giới cao hơn, nhưng cũng khát vọng gặp được đối thủ ngang tầm, nếu không, dù trèo lên đỉnh võ đạo cũng sẽ là một lữ trình cô độc tịch mịch.
Giao đấu tiếp tục được tiến hành.
Đi qua mấy canh giờ chiến đấu, bảy tràng trước kết thúc, bát cường ghế chỉ còn lại một danh ngạch.
“Đạp.”
Vân Phi Dương leo lên võ đài.
Khi hắn vừa mới đứng vững thân thể đã dẫn được đám người quan chiến ghé mắt, dù sao tên này là một con ngựa ô của đại hội đấu võ lần này.
“Xoát!”
Người dự thi số 15 đi tới.
Hai người hành lễ lẫn nhau, trận đấu bắt đầu.
“Xoát!”
Vân Phi Dương đột nhiên ra hiện trước mặt đối phương, thản nhiên nói:
– Đi xuống đi.
“Oanh!”
Bạo hưởng truyền đến.
Người dự thi số 15 còn chưa triển khai trận thế đã hoa lệ bay ra ngoài, chật vật ngã xuống đất.
Toàn trường tĩnh mịch.
Rất nhiều võ giả trợn mắt hốc mồm.
Bọn người Thượng Quan Vũ đã tấn cấp bát cường cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Vân Phi Dương có thể miểu sát đối thủ thần tốc như thế.