Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1677
Chương: Tới Đi, Đám Bỏ Đi
Sau khi rời khỏi Quan Phong thành, Vân Phi Dương đánh lén Tứ Môn gia tộc ngoài dã ngoại, nhưng khi đối mặt Kiếm Phó – Tiên Nhân đại viên mãn lại khó có thể chiến thắng.
Bây giờ đi vào Vương Thành, dễ như trở bàn tay miểu sát Thiết Long cũng là Tiên Nhân đại viên mãn, có thể thấy thực lực được đề bạt không ít.
Trọng yếu hơn là.
Cảnh giới hắn hiện tại vẫn là Tiên Nhân sơ kỳ, thậm chí chưa bước vào ấp độđỉnh phong c.
Vân Phi Dương có đề bạt nhanh như thế, một, gặp được Lãnh Đoạn, tinh tu kiếm đạo, hai, không ngừng thu Tiên thạch, cường hóa Đạo Thai, ba, Tiểu Tiện Tiện làm Bản Mệnh Tiên Ấn đang một mực hấp thu Đạo Ý, tăng cường cho hắn rất nhiều.
Tóm lại, theo Quan Phong thành đi vào Vương Thành, mặc dù hắn rảnh rỗi thích đùa giỡn Phi Uyển Như, nhưng thực lực vẫn đang từ từ đề cao, không có mê muội mất cả ý chí.
Võ giả bên trong chiến khu thấy Thiết Long bị ngược máu thịt be bét, từng người trợn mắt hốc mồm.
Lúc trước, khi Vân Phi Dương đi vào, mọi người nhao nhao xem thường, nhận định là đồ ăn của tất cả bọn họ, bây giờ người ta trở thành thớt gỗ, mình là thịt cá, quả thật không dám tưởng tượng.
Trên thực tế, hắn không phải thịt cá, mà chính là một đầu sói tiến vào bầy cừu, lấy một loại ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm đám kia cừu con nhỏ yếu.
– Chư vị.
Vân Phi Dương âm u cười nói:
– Dám có ý với ta, kết cục sẽ là như thế này.
Câu nói ẩn chứa một cỗ khí tức quỷ dị quấy rối gần ngàn người dự thi bên trong, khiến cho trong lòng bọn hắn dâng lên một cỗ bất an mãnh liệt.
Võ giả ngoại giới nhìn thấy Thiết Long – tuổi trẻ tuấn kiệt rất có danh tiếng trong Vương Thành bị ngược mình đầy thương tích cũng trợn tròn con mắt.
Trận đấu vừa mới bắt đầu, làm sao mà Tiên Nhân đại viên mãn Thiết Long đã ngã trên mặt đất, tựa như mất đi lực chiến đấu?
Đám người quan ngay từ đầu không có lưu ý chiến khu Vân Phi Dương, mà tên kia xuất thủ quá nhanh, lại hung ác, cho nên cũng không có mắt thấy quá trình Thiết Long bị ngược.
– Có phải tên kia hay không!
Có người chỉ Vân Phi Dương cách gần Thiết Long nhất trong màn sáng.
– Hẳn là hắn.
Rất nhiều võ giả khẳng định, dù sao, cả một khu vực như vậy chỉ có Vân Phi Dương nắm một thanh kiếm bị vải trắng bao phủ.
Vì không để bại lộ thân phận, Vân Phi Dương tự nhiên muốn che giấu Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, nhưng lại để đám người quan chiến sụp đổ.
Vải còn chưa kéo ra đã đáng người ta bị thương thành dạng này?
Không có khả năng.
Có lẽ đoán sai.
Thương tổn Thiết Long chắc là khác có người khác!
Lúc đám người quan chiến còn đang suy đoán, Vân Phi Dương phóng ra một bước, huy động Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trong tay, vô số kiếm khí, kiếm ảnh, kiếm hoa bạo bay ra ngoài.
Người trong nghề vừa nhìn đã biết rõ.
Phàm là võ giả tu luyện kiếm đạo ở hiện trường thấy hắn xuất kiếm đều trong nháy mắt phán đoán, đây tuyệt đối là một cao thủ lý giải kiếm đạo cực cao!
“Xoát! Xoát! Xoát!”
Thất Luyện Kiếm Khí nổ bắn ra, những nơi đi qua, từng người cường giả Tiên Nhân ngã xuống đất, thân thể hiện ra mấy đạo kiếm ngân, không chỉ có trọng thương, còn đánh mất lực chiến đấu.
Quy định không thể giết người, Vân Phi Dương cũng không có nổi sát tâm, mà ngay thời điểm kiếm khí tác động đến đối phương, khống chế chúng ở trình độ nhất định.
Mặc dù trong việc thu lực xa kém Lãnh Đoạn nhưng vẫn để vô số kiếm tu sợ hãi thán phục.
Phủ thành chủ, trong đại sảnh.
Mộc thành chủ ngồi ở vị trí đầu vị, hắn có tướng mạo cương nghị, không giận tự uy, quanh thân tản ra một cỗ khí tức Vương giả của người ở vị trí cao lâu ngày.
Tại Chân Vũ Thần Vực, cường giả cấp đại vị Tiên Vương gần với Tiên Đế, có khí thế uy nghiêm cũng hợp tình hợp lý.
Dưới vị trí đầu não, một trung niên nho nhã đang ngồi, khẽ vung quạt giấy, quanh thân phát ra khí tức tính trước, bày mưu tính kế, chắc hẳn hẳn là mưu sĩ của phủ thành chủ.
Hai người đều chú ý đến chiến khu 14, đều đang nhìn Vân Phi Dương đang hoành tảo thiên quân ở bên trong.
Một lúc sau.
Nho nhã trung niên nhân lên tiếng.
– Thành chủ, lý giải của người này đối với kiếm đạo phi thường mạnh.
– Không sai.
Mộc thành chủ gật đầu.
– Là mầm mống tốt.
Nho nhã trung niên nhân nói tiếp.
– Tuy không thấy người nhưng ta có thể cảm nhận được một cỗ sát khí trải qua chiến trận từ trên người hắn.
– Thật sao?
Mộc thành chủ có chút ngoài ý muốn.
Nho nhã trung niên nhân tiếp tục nói:
– Nếu như ta không nhìn lầm, người này nhất định đã thống lĩnh qua đại quân, nhất định chinh chiến qua sa trường.
– Ồ?
Mộc thành chủ nhìn Vân Phi Dương.
Cảnh giới hắn rất cao nhưng so với việc nhận biết người khác thì không bằng mưu sĩ mình.
“Xoát! Xoát!”
Bên trên màn sáng, kiếm ảnh tràn ngập, Vân Phi Dương không có chút lưu tình, lần lượt đánh ngã người dự thi xuống đất.
Nho nhã trung niên nhân thấy thế, lại nói:
– Người này sát phạt quyết đoán, nếu thành chủ muốn mở rộng lãnh thổ, thành lập công huân bất thế, nhất định phải lôi kéo hắn.
Mộc thành chủ cười nói:
– Dịch tiên sinh rất ít giới thiệu nhân tài cho bản thành chủ, hôm nay nói đến tên này, xem ra thật có chỗ hơn người.
Dịch tiên sinh nói:
– Ta chỉ bày mưu tính kế, tiếp nhận hay không vẫn do thành chủ ngài làm chủ.
Mộc thành chủ cười nói:
– Nếu người này có thể thuận lợi giết ra khỏi trùng vây, tiến vào Top 16, bản thành chủ sẽ lôi kéo hắn.
Dịch tiên sinh không nói.
Hắn thấy, người trẻ tuổi lĩnh ngộ kiếm đạo cực mạnh tiến vào Top 16 là không thể nghi ngờ, thậm chí tiến vào Bát Cường hoặc tứ cường trong giáp công của các dòng chính Đế Thành.
Cao hơn thì Dịch tiên sinh không có nghĩ đến, bởi vì trong lòng hắn, người thứ nhất, thứ hai đã sớm có nhân tuyển thích hợp.
Mộc thành chủ và Dịch tiên sinh nghị luận trong đại sảnh, Vân Phi Dương thân ở chiến khu chém giết cùng người dự thi, chỉ qua một lát, ngã võ giả dưới kiếm hắn hơn trăm tên.
– Ngọa tào!
– Tên kia trong chiến khu 14 quá trâu, cầm một thanh kiếm phủ vải mà tựa như đang cắt cỏ!
Người quan chiến co giật khóe miệng.
Thực ra, hình ảnh loại này cũng đang trình diễn trong các khu vực khác, rất nhiều cường giả dường như gió mát quét lá rụng, đang dọn dẹp người dự thi.
Chỉ là, những cường giả này đều là dòng chính một đại gia tộc nào đó đến từ Đế Thành, rất bình thường trong mắt người đang quan chiến.
Mà Vân Phi Dương rất lạ mắt lại không phải xuất từ đại gia tộc Đế Thành, đột nhiên đứng trong khu giao chiến đại sát tứ phương, hoàn toàn không nghĩ tới, hoàn toàn là một thớt hắc mã.
“Xoát! Xoát! Xoát!”
Kiếm khí tùy ý, quấy nhiễu không gian.
Vân Phi Dương vì đoạt được hạng nhất chiến khu, tấn cấp Top 16, triệt để buông tay, người càng đánh càng hăng.
Những người dự thi ý thức được tên này phi thường cường hãn, nhao nhao dừng tay, ánh mắt cùng nhau khóa chặt hắn, hiển nhiên tính toán nhất trí đối ngoại.
– Tới đây, đám bỏ đi.
Vân Phi Dương cầm kiếm, hưng phấn nói:
– Để lão tử đánh một trận thật đã tay nào.
– Mọi người cùng nhau xông lên, đào thải tên này!
Có người tức giận quát.
Mấy trăm người dự thi bên trong chiến khu hưởng ứng, đột nhiên ăn ý đồng thời xuất thủ.
Lúc này, bọn họ không có lựa chọn, nhất định phải liên thủ đào thải uy hϊế͙p͙ lớn nhất này ra ngoài, nếu không sẽ không thể trụ đến cuối cùng.
“Xoát! Xoát!”
“Oanh! Oanh!”
Kiếm quang lấp lóe trong chiến khu, từng người người dự thi ngã xuống.
Võ giả ngoại giới nhìn trợn mắthốc mồm, nội tâm cũng bị rung động thật sâu.
Khi chiến đấu tiến hành một canh giờ, bên trong khu vực chỉ còn đứng một người Vân Phi Dương, còn lại đều đã ngã xuống đất đánh mất lực chiến đấu, rung động càng thêm nồng đậm!