Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1676
Chương: Xuất Thủ Không Có Phân Tấc
Từ khách sạn đến võ đài không quá xa, mà trên đường Vân Phi Dương chạy đến, lần lượt đụng phải không ít cao thủ.
Bọn họ hoặc bay tới hoặc thôi động chí bảo, thực lực chí ít đến Tiên Nhân hậu kỳ.
Nghe người đi đường bàn luận, Vân Phi Dương biết được những võ giả dám quang minh chính đại phi hành ở Vương Thành đều đến từ Đế Thành cấp bậc càng cao.
– Muốn đạt được quyển bí tịch kia, thật phải chém giết một phen.
Vân Phi Dương nói thầm.
Dòng chính đến từ một gia tộc nào đó trong Đế Thành, không nói thực lực mạnh mẽ, khẳng định có rất nhiều át chủ bài, cho nên hắn phải phải ứng phó cẩn thận.
Không bao lâu, Vân Phi Dương đi vào võ đài, sau đó lấy ra tiểu bài, được người liên quan đưa đến khu vực được chỉ định.
Không gian rất lớn, dung nạp mấy ngàn người dự thi.
Khi Vân Phi Dương đi tới, một võ giả liếc mắt nhìn hắn một chút, khinh thường nói:
– Tiên Nhân sơ kỳ cũng tới dự thi, thật không sợ bị ngược.
– Tiên Nhân sơ kỳ?
Rất nhiều võ giả nghe vậy, ánh mắt trêu tức nhìn về phía Vân Phi Dương.
Một ngàn người dự thi bên trong khu vực này, thực lực bình quân đều đến Tiên Nhân trung kỳ, đột nhiên đến một vị Tiên Nhân sơ kỳ, khẳng định sẽ bị chế nhạo.
Vân Phi Dương không để ý tới bọn họ châm chọc khiêu khích, dù sao, bị xem thường cũng không phải lần một lần hai.
“Ông!”
Cũng không lâu lắm, trên không không gian xuất hiện một màn sáng, phía trên xuất hiện ra một râu tóc lão giả rất có uy nghiêm.
– Là Mộc thành chủ!
Ánh mắt những người dự thi trong Vương Thành nhất thời hiện ra tia sùng bái.
– Chư vị.
Mộc thành chủ trên màn sáng nói:
– Đại hội đấu võ lần này, một vạn sáu ngàn người dự thi, ngàn người phân chia một chiến khu, tổng cộng mười sáu chiến khu, chỉ khi chiếm được hạng một chiến khu mới có thể tiến nhập Top 16.
– Trong trận đấu, người dự thi có thể dùng các loại thủ đoạn, nhưng chỉ không thể gây tổn thương tính mạng, nếu không sẽ bị đào thải.
Nói đến đây, màn sáng biến mất.
“Răng rắc.”
Có người nắm tay nói:
– Lão tử đã không nhịn được muốn sảng khoái đánh một trận rồi.
– Cắt.
Có người thản nhiên nói:
– Đừng quá hưng phấn, chỉ sợ đại hội đấu võ vừa mới bắt đầu, ngươi sẽ bị ngược mà đào thải.
– Đánh rắm!
Người lúc trước nói:
– Ở hiện trường, người nào có năng lực ngược Thiết Long ta!
Võ giả bên trong khu vực này trầm mặc.
Gia hỏa gọi Thiết Long có chút cuồng nhưng có tư cách cuồng, bởi vì cảnh giới hắn đã đạt đến tầng thứ Tiên Nhân đại viên mãn.
Vân Phi Dương đứng đằng xa còn không để ý mọi người, từ đầu đến cuối duy trì trầm mặc.
“Hắc hắc.”
Có người cười nói:
– Nhìn xem tiểu tử kia, bị dọa đến không dám lên tiếng kìa.
Mọi người nhìn về phía Vân Phi Dương, lại cho một ánh mắt xem thường, âm thầm nghĩ, chờ khi đại hội bắt đầu gặp phải hắn thì có thể nhẹ nhõm tấn cấp.
“Hưu —— “
Đột nhiên, lưu quang lấp lóe, mọi người trong nháy mắt biến mất.
Vân Phi Dương ổn định thân thể, phát hiện mình đưa thân vào một không gian hư vô mờ ảo, dưới chân là một mặt kính bóng loáng.
Nơi đây chính là tràng sở giao chiến của khu 14.
Những người dự thi lúc trước chế giễu Vân Phi Dương như quân cờ tản mát trên mặt kính bóng loáng.
– Chư vị.
Thanh âm truyền đến.
– Nửa canh giờ sau, đại hội đấu võ bắt đầu, đến lúc đó không có phân tổ, không có sắp xếp, tất cả người dự thi phải trụ đến sau cùng không ngã xuống.
– Đây là đại hỗn chiến!
Rất nhiều võ giả cả kinh.
Theo suy nghĩ của bọn họ, đại hội đấu võ có thể lấy phương thức rút thăm quyết định tuyển thủ, sau đó lên đài tiến hành giao đấu một đối một.
– Không tệ, không tệ.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Hắn rất thích phương thức này, đơn giản thô bạo, nếu như một đối một, thật quá lãng phí thời gian.
Một vạn sáu ngàn người dự thi bị trận pháp truyền tống đến mười sáu khu vực độc lập, phía trên võ đài bên ngoài cũng hiện ra mười sáu màn sáng, chiếu hình ảnh bên trong.
– Sắp bắt đầu rồi.- Bên trong số người dự thi có rất nhiều dòng chính gia tộc Đế Thành, một khi đánh nhau, nhất định sẽ rất kịch liệt.
Đám người quan chiến phấn khởi.
Đương nhiên.
Rất nhiều võ giả đặc biệt chú ý mấy vị dòng chính gia tộc Đế Thành cường thế nhất, muốn nhìn xem bọn họ ưu tú hơn dòng chính Vương Thành bao nhiêu.
Bên trong mười sáu chiến khu, các võ giả ma quyền sát chưởng.
Mà quy định chỉ có một người thắng sau cùng mới có thể tiến vào Top 16, cho nên bọn họ cũng không có tính toán liên minh.
Sau nửa canh giờ.
Trong không gian truyền đến thanh âm:
– Võ Đạo Đại Hội, hiện tại bắt đầu!
“Hưu! Hưu!”
Vừa dứt lời, ở mép mặt kính bóng loáng rộng thùng thình hình thành lưu quang, sau đó xuất hiện ở các mặt Đông Tây Nam Bắc tạo ra phòng ngự kết giới hình tròn.
Rõ ràng, làm điều này vì cấm võ giả bay quá cao, từ đó kéo dài thời gian vô hạn.
“Vù vù!”
Những người dự thi bên trong mười sáu chiến khu nhao nhao bạo phát tu vi, tiếp theo khóa chặt mục tiêu của mình, bên trong chiến khu Vân Phi Dương, rất nhiều võ giả nghe tuyên bố trận đấu bắt đầu đã động thủ, không gian yên tĩnh nhất thời vô cùng náo nhiệt.
“Hô! Hô!”
“Oanh! Oanh!”
Tiếng quyền, tiếng vũ kỹ chập trùng!
Thiết Long lúc trước rất phách lối không xuất thủ, đứng tại chỗ tìm kiếm mục tiêu, cuối cùng khóa chặt trên thân Vân Phi Dương.
“Hắc hắc.”
– Lão tử hôm nay ngược Tiên Nhân sơ kỳ như ngươi.
Hắn vén ống tay áo, trên cánh tay hiện ra Long Văn, quanh thân ngưng tụ lực lượng mạnh mẽ.
Võ giả cách đó không xa cảm nhận được lực lượng kinh khủng, sắc mặt đại biến, cùng mục tiêu của mình đang giao thủ cố ý tránh ra đủ xa.
– Gia hỏa đáng thương, bị Thiết Long để mắt tới, không chỉ đào thải, chỉ sợ sẽ bị ngược trọng thương.
Võ giả bên trong chiến khu âm thầm lắc đầu.
– Tiểu tử.
Thiết Long đi từng bước một tới, cười lạnh.
– Ta xuất thủ không có phân tấc, đến lúc đó đánh ngươi nửa chết nửa sống thì chớ trách.
– Không trách ngươi.
Vân Phi Dương cười nói.
“Xoát!”
Hắn thi triển thân pháp, xuất hiện trước mặt Thiết Long, một cánh tay dán trước ngực hắn, nói.
– Bởi vì con người của ta cũng xuất thủ không có phân tấc.
“Oanh!”
Bạo hưởng truyền đến, dập dờn không gian.
Võ giả đang giao thủ nghe được động tĩnh, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Mà khi bọn hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân thể to lớn của Thiết Long giống như ngọn núi nhỏ ầm vang ngã xuống.
Dát.
Toàn trường tĩnh mịch.
“Xoát!”
Vân Phi Dương phất tay, kéo Thiết Long ngã trên mặt đất dậy, ném qua một bên.
“Bành —— “
Thiết Long trực tiếp đụng vào kết giới trên không, bị hung hăng đánh xuống.
Trong quá trình này, Vân Phi Dương đứng trên mặt đất đã gọi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm ra, cổ tay vung lên, kiếm hoa bay ra, nháy mắt bao phủ Thiết Long.
Từ khi bay ra đến lúc rơi xuống, lại còn xuất kiếm, toàn bộ quá trình cực nhanh.
Khi Thiết Long rơi trên mặt đất, y phục vỡ vụn, trên thân tràn đầy kiếm ngân, máu thịt be bét, vô cùng thê thảm.
Gần ngàn người dự thi bên trong chiến khu ngu người, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, một Tiên Nhân đại viên mãn bị miểu sát thời gian ngắn như vậy!
– Chư vị.
Vân Phi Dương thu kiếm, cười tà nói:
– Dám nhắm đến ta, kết cục chỉ có như thế này.
“Ừng ực.”
Nhìn gương mặt cực độ âm u kia, rất nhiều võ giả nuốt một ngụm nước bọt, không tự chủ lui lại mấy bước, sau lưng nhất thời dâng lên hàn ý.