Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1668
Chương: Lấy Một Địch Ngàn
Đối mặt với hàng ngàn tên có trang bị đầy đủ, cảnh giới không kém gì Chuẩn Tiên hậu kỳ, Vân Phi Dương nộ vì hồng nhan, một đường giết qua.
Các võ giả ở nơi xa thấy thế, thật sự vô cùng bội phục.
– Muốn chết!
Tướng quân cười lạnh một tiếng, hạ lệnh:
– Ta không cần biết sống hay chết, bắt hắn lại cho ta.
– Tuân mệnh!
Đội ngũ gồm trăm tên lính ở hàng đầu nắm chặt lấy mũi giáo, rót năng lượng vào bên trong, ầm vang vọt tới.
Không hổ là đội quân tinh nhuệ của Lâm Hành thành, hành động thống nhất, phối hợp ăn ý, trong nháy mắt xuất thủ tạo ra một luồng sát khí cực kỳ kinh khủng.
– Một đám rác rưởi.
Lúc Vân Phi Dương vọt tới, khóe miệng hắn nở ra nụ cười khinh bỉ.
Hắn thấy, binh lính của quân đoàn Anh Sư không thể so với Linh tộc dó chính hắn một tay nuôi dưỡng.
– Xoát!
Vào thời khắc Vân Phi Dương xông vào, gọi ra Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, phất một tay nhanh chóng ngưng tụ ra một tia Thái Thanh kiếm khí.
– Hưuuuuu…!
Tốc độ của kiếm quang cực nhanh.
– Xoát! Xoát! Xoát!
Trăm tên đang vọt tới bỗng dưng đại biến, bởi vì trường mâu trong tay được chế tạo từ khoáng thạch đặc thù có phẩm chất rất cao vậy mà bị cắt đứt hết.
Rất nhiều võ giả khiếp sợ không thôi.
Một kiếm mà Vân Phi Dương vừa chém ra, bọn họ cũng chỉ có thể cảm nhận được kiếm ảnh nhưng không nhìn thấy được thanh kiếm.
– Nghe nói trường mâu mà quân đoàn Anh Sư dùng đều có phẩm chất Chuẩn Tiên hậu kỳ.
ổ ế ế ắ ế ấ- Người trẻ tuổi kia tung một kiếm chém đứt trăm trường mâu. Ta nghĩ thanh kiếm của hắn đã đạt đến cấp độ Tiên Nhân.
– Trời ạ, kiếm cấp bậc Tiên Nhân, đây tuyệt đối là thứ mà có tiền cũng không mua được.
Trong mắt của các võ giả phổ thông, có một thanh kiếm cấp Chuẩn Tiên hậu kỳ đã vô cùng trâu bò. Còn về kiếm cấp Tiên Nhân, mặc dù tưởng tượng qua nhưng không dám nghĩ đến chuyện đeo nó lên người.
Bây giờ bọn hắn đoán ra đẳng cấp của thanh kiếm mà Vân Phi Dương cầm trong tay, chẳng trách bị rung động thật sâu.
– Xoát!
Đúng vào lúc này, Vân Phi Dương mang theo kiếm ý mạnh mẽ, tay phải huy động, hình thành từng đạo kiếm hoa đánh úp về phía trăm binh lính đang ngẩn người.
– Phốc!
– Phốc!
Kiếm hoa tán đi, trăm binh lính đứng tại chỗ, thần sắc ngốc trệ, mà chiến giáp bọn hắn mặc không hiện ra một vết rách nhỏ nào.
– Tạch tạch tạch!
Đột nhiên, âm thanh vụn vỡ vang lên, chiến giáp của tất cả vỡ ra, đồng thời phun máu tươi.
– Phù phù! Phù phù!
Trăm tên lính ngã xuống đất, thân thể co quắp, hồn về cửu tuyền.
Kiếm của Vân Phi Dương vừa nhanh vừa chuẩn, cho nên cho dù bọn họ chết thì trên mặt cũng chỉ có ngốc trệ, không có bất kỳ cảm giác thống khổ nào.
…
Trăm tên lính, trong nháy mắt mất mạng.
Những võ giả thấy thế trợn to hai mắt.
Mắt đẹp của Phi Uyển Như cũng trừng trừng, hiển nhiên không nghĩ đến cái này tên vô sỉ này lại cường thế như vậy. Giết những binh lính có trang bị tốt, thực lực cường đại mà như đang chém dưa thái rau, vô cùng nhẹ nhõm.
– Xoát!
Vân Phi Dương rơi vào trước thi thể, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trong tay lấp lóe ánh sáng phấn khởi.
Sau khi tự làm Bản Mệnh Tiên Ấn, Tiểu Tiện Tiện một mực ở trong tạo hóa giới chỉ cảm ngộ Đạo Ý, đã rất lâu rồi không được ra ngoài đồ sát một phen.
Đoàn binh lính phía sau đang chuẩn bị lao lên nhìn thấy đồng bạn bị miểu sát, tuy nội tâm hoảng sợ, nhưng vẫn phải tuân theo mệnh lệnh, nghĩa vô phản cố* xông lên.
Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước nhưng ở đây thì lại mang tính ép buộc.
– Nếu các ngươi đã muốn chết, ta sẽ giúp các ngươi lên đường.
Ánh mắt Vân Phi Dương lạnh lẽo, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trong tay lấp lóe hào quang óng ánh.
Trận đấu lấy một địch ngàn diễn ra trên con đường rộng thênh thang trong Lâm Hành thành, bên trong toàn là kiếm khí và kiếm hoa lít nha lít nhít, hình ảnh mỹ lệ.
Sau khi Vân Phi Dương đi vào Chân Vũ Thần Vực, ngọai trừ đi liệp sát hung thú thì đây cũng là lần đầu tiên hắn thoải mái chiến đấu.
Nhưng.
Hắn thoải mái cũng có nghĩa có từng sinh linh mất mạng.
Chỉ nhìn kiếm khí hiện lên, vô số trường mâu trong tay binh lính bị chém đứt, lại nhìn kiếm quang bay tới, vô số khải giáp vỡ vụn, binh lính ngã xuống, tuyệt khí bỏ mình.
Những võ giả đang quan chiến thì trợn mắt há hốc mồm, tâm thần run rẩy.
Người trẻ tuổi này thật đáng sợ, đoàn quân tinh nhuệ trước mặt hắn hoàn toàn không có một chút sức phản kháng.
Trận chiến đấu này, một mình Vân Phi Dương biểu diễn, rất nhiều võ giả chỉ có thể làm nền cho hắn.
Từ đầu, họ cho rằng trăm tên lính vẫn lạc có lẽ là ngoài ý muốn. Nhưng khi tên tướng quân kia nhìn thấy càng lúc càng có nhiều binh sĩ ngã xuống mới chính thức ý thức được, thực lực đối phương mạnh đến không tưởng.
Ánh mắt Tôn Hải Thiên còn hãi hùng hơn.
Hắn thật không ngờ tên kia lợi hại như vậy. Giết binh lính do cha mình bồi dưỡng mà chỉ tung hai kiếm, không bao giờ dùng kiếm thứ ba!
Sai.
Không phải hai kiếm giết một binh lính, mà hai kiếm giết một đoàn!
Sau mấy lần xuất thủ về, binh lính của quân đoàn Anh Sư đã chết hơn ba trăm. Nếu cứ tiếp tục, miểu sát một đoàn quân tinh nhuệ chỉ sợ cũng chỉ trong chốc lát.
– Xoát!
Vân Phi Dương lần nữa vung kiếm, chém giết mười mấy binh lính.
Mà hắn đứng trong đám thi thể, tóc dài bay múa, một bộ áo trắng không có nhiễm nửa giọt máu.
Phía trước, nhữngbinh lính còn sót lại nắm chặt trường mâu, thần sắc hãi nhiên đứng tại chỗ, thậm chí lùi lại.
Binh lính phải phục tùng mệnh lệnh.
Nhưng đối mặt với sát thần khủng bố như Vân Phi Dương, bọn họ rất sợ hãi. Họ cũng biết, nếu như vẫn cố tình xông đi lên, kết quả vẫn là chết.
– Các ngươi không lên, vậy ta sẽ lên.
Vân Phi Dương cười lạnh, đạp thân pháp huyền diệu thi triển ra kiếm khí và kiếm quang hoa lệ, vọt tới.
Hành động này đã phá vỡ hoàn toàn sự phòng thủ tinh thần của những tên lính còn lại, khiến họ phải rút lui và…một người chạy nhanh hơn một người.
– Đây chính là tinh nhuệ sao?
Vân Phi Dương khịt mũi coi thường.
Binh lính Linh tộc mà Gia Cát Cẩm bồi dưỡng tuyệt đối sẽ không bởi vì sợ đối thủ mạnh mà quay đầu bỏ chạy.
Đương nhiên.
Là một vị tướng quân có kinh nghiệm và trình độ, Gia Cát Cẩm sẽ không buộc các binh sĩ Linh tộc phải chết vì quá chênh lệch với địch nhân.
Binh lính chạy trốn cũng sẽ không tránh khỏi thương vong.
Bởi vì tốc độ của bọn họ hoàn toàn không đáng nhắc tới trước kiếm khí của Vân Phi Dương.
– Xoát!
– Xoát!
Vô số kiếm hoa nổ tung, từng binh lính ngã xuống, sau đó chiến giáp bị chém đứt.
Vân Phi Dương không phải người cuồng sát, những binh lính này đã không muốn chống trả, hắn cũng chỉ phá vỡ chiến giáp của bọn họ, làm họ bị thương nhẹ.
– Phù phù!
– Phù phù!
Từng binh lính của quân đoàn Anh Sư ngã xuống đất.
Quả nhiên không đến một khắc đồng hồ, dù bị giết hay bị đánh cho bị thương ngã xuống thì đều không còn lực chiến đấu, không khác với toàn quân bị diệt.
Không, vẫn chưa toàn diệt.
Hai tên lính hỗ trợ Tôn Hải Thiên vẫn còn đứng đấy.
Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy tên sát thần này giơ kiếm từng bước một đi tới, bị hai chân run rẩy. Mếu như không phải tôn nghiêm của quân nhân còn sót lại thì có lẽ bọn hắn đã bỏ lại thiếu thành chủ mà chạy trốn.
– Các ngươi….
Vân Phi Dương dừng lại, nâng kiếm lên nói:
– Rất có cốt khí!
– Xoát! Xoát!
Kiếm khí bay ra, đánh vào khải giáp trên thân hai người, đương nhiên, kết quả cuối cùng là đau đớn mà ngã trên mặt đất. Điều này cũng có nghĩa, ngàn người của quân đoàn Anh Sư đã toàn diệt.
Một người, một kiếm.
Diệt đi một đội quân tinh nhuệ mà người ta khổ công sáng tạo.
Sự cường thế của Vân Phi Dương đã in sâu vào trong nội tâm của những người quan chiến và sự rung động của họ cũng không thể diễn tả bằng lời!
– Bang.
Tra kiếm vào vỏ, Vân Phi Dương đặt tay lên cổ Tôn Hải Thiên, cười lạnh nói:
– Vì giết ta mà hao tổn một đoàn quân tinh nhuệ, ngươi đúng là phá của.