Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1669
Chương: Có Chuyện Gì Từ Từ Nói
Tôn Hải Thiên cho rằng xuất động quân đoàn Anh Sư thì có thể giết chết Vân Phi Dương, kết quả lại toàn quân bị diệt, đây không thể nghi ngờ là vô cùng phá của.
Nếu như Tôn thành chủ biết con trai mình vì một mâu thuẫn nhỏ để cho quân tinh nhuệ mình cực khổ chế tạo bị diệt, nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Đương nhiên.
Tôn Hải Thiên bị chụp cổ, hiện tại không có thời gian đau lòng đoàn quân tinh nhuệ của phụ thân, hắn hoảng sợ nói:
– Bằng hữu bằng hữu, có chuyện gì từ từ nói!So với việc binh lính tuỳ tiện bị giết chết, hắn không cho rằng nam nhân trước mắt này dám giết mình sẽ vận dụng kiếm thứ hai.
Ý thức được Vân Phi Dương rất cường thế, Tôn Hải Thiên hiện ra vẻ sợ hãi rất phù hợp với một tên hoàn khố.
– Có thể.
Vân Phi Dương thả ra hắn, cười nói:
– Từ từ nói.
Sau khi cảm nhận được sát khí được thu liễm, Tôn Hải Thiên thở ra một hơi.
– Ngươi.
Vân Phi Dương chỉ tên tướng quân kia, lạnh lùng nói:
– Nằm rạp xuống đất giống như chó cho ta.
“Phù phù.”
Lúc này, Tướng quân nằm rạp trên mặt đất, đau khổ nói:
– Tiểu hữu, chỉ cần thả thiếu thành chủ ra, coi như quỳ xuống học chó sủa ta cũng nguyện ý!
Hắn là quân nhân, cũng là chủ binh thủ thành.
Nếu như Thiếu thành chủ có chuyện gì bất trắc, kết quả của hắn chỉ có một, chết.
Cho nên vì an nguy của thiếu chủ, dù nhận nhục nhã lớn hơn hắn cũng sẽ không để ý.
Vân Phi Dương cũng không để ý hắn mà nhìn về phía Tôn Hải Thiên, nói:
– Ngươi muốn nói chuyện thế nào.
Tuy Tôn Hải Thiên hoàn khố nhưng đối mặt loại tình huống này, IQ khẳng định tăng vọt, vội vàng nói:
– Ta cho Tiên Thạch, ta cho Tiên Thạch!
Tiểu tử này rất có nhãn lực.
Vân Phi Dương vỗ vai hắn, cười nói:
– Cho bao nhiêu?
– Một…
Tôn Hải Thiên vốn muốn nói 100 viên, đột nhiên phát hiện sắc mặt Vân Phi Dương âm trầm xuống, lập tức sửa lời:
– 1000 viên Hạ phẩm Tiên Thạch!
Võ giả ở xa không ngừng hâm mộ.
Nhiều Tiên Thạch như vậy đã là số lượng rất lớn.
Tán tu phổ thông chỉ sợ sống cả đời cũng chưa tích lũy nhiều như vậy.
– 1000 viên hạ phẩm Tiên Thạch?
Phi Uyển Như che miệng, đôi mắt đẹp lóe ra vẻ khó tin.
Nữ nhân này tuy có mấy viên Tiên Thạch nhưng chung quy vẫn rất nghèo, nếu không sẽ không trộm cướp ở Vọng Hải thành.
Một ngàn viên hạ phẩm Tiên Thạch với nàng mà nói, đã là số lượng siêu cấp lớn.
– Mới 1000 viên thôi sao?
Vân Phi Dương nhíu chặt mày kiếm, rất khó chịu.
Phi Uyển Như cùng rất nhiều võ giả bị hoá đá, trong lòng đang nghĩ, người này đến cùng đến từ đại gia tộc hoặc Đại Tiên tông gì mới có thể nói ra cây kia!
Vân Phi Dương cũng không đến từ đại gia tộc, càng không phải đệ tử Đại Tiên tông.
Nhưng 1000 viên hạ phẩm Tiên Thạch đối với hắn mà nói, thật không nhìn trong mắt, chỉ cần có tinh hạch, vài phút đã có thể luyện chế ra mấy chục viên trung phẩm Tiên Thạch.
Ngưng luyện ra thượng phẩm Tiên Thạch, có lẽ không cách nào xưng nổi với các vị sư ngưng luyện bình thường, nhưng ở trung vị đã xứng với hai chữ Đại Sư.
Đây tuyệt đối là một máy đào Tiên Thạch.
Nếu để đại gia tộc và Đại Tiên tông biết, khẳng định sẽ tranh giành vỡ đầu để cướp hắn làm khách quý.
– Như vậy đi.
Vân Phi Dương nói:
– Xuất ra hai ngàn viên hạ phẩm Tiên Thạch, việc giữa ta với ngươi coi như thôi.
“Hả?”
Tôn Hải Thiên đau khổ, nói:
– Bằng hữu, 1000 viên hạ phẩm tiên thạch là cực hạn ta có thể xuất ra, cao hơn cũng không bỏ ra nổi.
Vân Phi Dương cau mày nói:
– Nói vậy, từ từ nói chuyện gì nữa?
“Hô!”
Sát cơ tràn ngập mà đến.
Lông tơ Tôn Hải Thiên đều đứng.
Hắn vội vàng nói:
– Dễ nói, dễ nói!
– Này mới đúng mà.
Vân Phi Dương lại vỗ vai hắn, nói:
– Cho ta hai ngàn viên hạ phẩm Tiên Thạch, ta mang nữ nhân của ta rời đi, ngươi vẫn là thiếu thành chủ, còn có thể tiếp tục diệu võ dương oai.
Sau khi trải qua chuyện này, Tôn Hải Thiên chắc chắn sẽ không tiếp tục diệu võ dương oai, khẳng định có chỗ thu liễm, dù sao lần này đá trúng thiết bản quá cứng rắn đủ để cho hắn nhớ một đời.
– Tốt! Tốt!
Tôn Hải Thiên nói:
– Chỗ này ta có 1000 viên còn mời tiểu hữu nhận trước.
Nói xong, hắn giao không gian giới chỉ ra, nhìn về phía tướng quân nằm rạp trên mặt đất, nói:
– Nhanh đi lấy thêm 1000 viên hạ phẩm Tiên Thạch cho vị bằng hữu này.
– Thiếu thành chủ.
Tướng quân sụp đổ nói:
– Mạt tướng đi nơi nào làm tìm nhiều Tiên Thạch như vậy?
Tôn Hải Thiên tức giận bể phổi nói:
– Đây là vấn đề của ngươi, không phải vấn đề của bản thiếu, một canh giờ nữa không mang đến 1000 viên hạ phẩm Tiên Thạch thì mang theo đầu mình tới gặp ta!
Tướng quân vội vàng đứng lên rời đi.
Trên đường suy nghĩ, cuối cùng quyết định vận dụng vật tư quân dụng mà thành chủ an bài, dù sao cứu thiếu thành chủ trước quan trọng hơn.
Vân Phi Dương cũng không vội, đếm Tiên Thạch trong giới chỉ, ném cho Phi Uyển Như đằng sau, nói:
– Những linh thạch này tuy ít, nhưng chắc có thể đủ cho nàng mua thêm mấy bộ đồ và trang sức mới.
” … “
Khóe miệng mọi người co giật.
1000 viên hạ phẩm Tiên Thạch đủ để mua mấy chỗ ở cực kỳ hào hoa trong thành, mà tên này lại cho rằng chỉ có thể mua thêm mấy món bộ đồ mới cùng trang sức, hắn thổ hào cỡ nào đây!
Phi Uyển Như quét qua một ngàn viên tiên thạch chồng chất bên trong, hai tay cầm giới chỉ hơi run rẩy, hô hấp trở nên dồn dập.
Nàng giống như đang nằm mơ, ngơ ngác hỏi:
– Cho ta?
– Đồ ngốc.
Vân Phi Dương ôn nhu cười một tiếng, nói:
– Nàng là nữ nhân của ta, không cho nàng thì cho ai.
“Ách?”
Phi Uyển Như ngượng ngùng cúi đầu.
Đây không phải chỉ là diễn kịch trước mặt người khác mà thẹn thùng thật.
Không bao lâu.
Tướng quân vội vã chạy đến, dâng lên 1000 viên hạ phẩm Tiên Thạch.
Sau khi Vân Phi Dương nhận lấy, vỗ vai thiếu thành chủ, cười nói:
– Ta thích nhất loại người dễ nói chuyện như ngươi, hi vọng có cơ hội lại hợp tác.
Lại hợp tác?
Tôn Hải Thiên kém chút khóc ré lên.
– Thiếu thành chủ.
Vân Phi Dương ôm quyền nói:- Hai vợ chồng ta cáo từ.
Nói xong, đi đến trước mặt Phi Uyển Như, nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của nàng, mũi chân điểm một cái, bay ra ngoài thành.
Tôn Hải Thiên chống đỡ không nổi cuối cùng nằm rạp trên mặt đất, hai cái đùi sớm đã bị dọa không có chút cảm giác nào.
– Đứng lại!
Lúc Vân Phi Dương sắp bay ra khỏi tường thành, một tiếng gầm thét vang lên.
“Xoát!”
“Xoát!”
Hai nhân ảnh từ trong phủ thành chủ bay ra.
Bên trong là một người dáng vẻ uy nghiêm, khuôn mặt giống Tôn Hải Thiên đến mấy phần, hiển nhiên chính là Tôn Bá Vương, thành chủ Lâm Hành thành.
Một người khác tuổi tác khá lớn, người mặc hắc bào, có chòm râu dê, hai con ngươi lấp lóe tia sáng cho người ta một loại cảm giác tiên phong đạo cốt.
Sau khi nghe được giọng nói của Tôn Bá Vương, Tôn Hải Thiên như có thêm khí lực. Hắn chỉ hướng Vân Phi Dương, tiếp theo khóc nức nở, lớn tiếng nói:
– Cha, tên này diệt quân đoàn Anh Sư, còn cướp trong tay hài nhi hai ngàn viên hạ phẩm Tiên Thạch!
– Cái gì?!
Tôn Bá Vương giận tím người.
Vân Phi Dương vốn định rời đi, nhìn thấy Thành chủ đi ra từ phủ thành chủ, dứt khoát phiêu nhiên rơi xuống, ngón tay vân vê tóc đen mềm mại của Phi Uyển Như trong ngực, cười nói:
– Uyển Như, lại có người đến đưa Tiên Thạch.