Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1667
Chương: Đòi lại công đạo
Vân Phi Dương mạnh bao nhiêu, Phi Uyển Như không biết.
Nhưng dám nhảy vào trong khu vực biển sát Hải Thú thì có thể phán đoán ra cấp bậc của hắn hoặc là Chuẩn Tiên đại viên mãn, hoặc Tiên Nhân sơ kỳ.
Cho nên khi quát lên một chữ “cút” đã đánh bay bốn tên lính, nàng cũng không biểu hiện kinh ngạc.
Không thể phủ nhận.
Tên kia rất vô sỉ, ưa thích chiếm chính tiện nghi của mình.
Nhưng mỗi lần đứng sau lưng hắn lại làm cho mình dâng lên cảm giác an toàn mãnh liệt.
Vân Phi Dương trong lòng Phi Uyển Như giằng co về cảm xúc tâm lý, là một cái gì đó vô cùng mâu thuẫn, nói hận hắn, cũng hận, nói chán ghét hắn, cũng chán ghét.
Nhưng mỗi lần nhớ tới thời điểm được hắn bảo hộ, hận và chán ghét đều sẽ nhạt đi, trong lòng nàng sinh ra giãy dụa.
– Lớn mật!
Tướng quân lấy lại tinh thần, phẫn nộ quát.
– Dám ở đánh vệ binh của Lâm Hành thành!
Mỗi thành trì đều có quy củ của mình, quy củ của Lâm Hành thành chính là: Trong bất kỳ tình huống gì, võ giả đều không thể ra tay đánh binh lính, nếu không sẽ là tội lớn không thể tha thứ.
– Hai vợ chồng này gặp phiền phức.
– Gây sự với vệ binh, cho dù không mất mạng thì sợ rằng cả một đời cũng sống không bằng chết.
Rất nhiều võ giả âm thầm lắc đầu.
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng, nói:
– Ngọc bội là vật đính ước của ta với nữ nhân của ta, muốn vu oan hãm hại có thể tìm lý do tốt hơn một chút hay không?
“Hừ.”
Thiếu thành chủ cười lạnh.
– Bây giờ không phải vấn đề trộm cắp, mà chính là ác ý công kích vệ binh, người đâu, bắt hai người này lại dẫn đi cho ta.
– Tuân mệnh!
Mấy tên thủ hạ sau lưng đi tới.
Bọn họ là người của thiếu thành chủ, thực lực cao hơn binh lính không ít, cảnh giới đạt đến Chuẩn Tiên trung hậu kỳ.
Tướng quân thấy thế, không cho binh lính của mình động thủ, nhìn võ giả của thiếu thành chủ xuất thủ, với thực lực của họ thì đủ để nhẹ nhàng bắt giữ người trẻ tuổi trước mắt.
“Ai.”
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
– Xem ra ở đây không nói đạo lý.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, nói:
– Vậy ta cũng chỉ có thể tự mình xuất thủ, lấy lại công đạo cho nữ nhân của ta.
– Lấy lại công đạo?
Thiếu thành chủ cười lạnh.
– Trong Lâm Hành thành, mỗi một câu nói của Tôn Hải Thiên ta chính là công đạo.
Mọi người nhất thời im lặng.
Nếu giao Lâm Hành thành cho loại người này quản lý, tương lai thật sự đáng lo.
Không đợi đến tương lai.
Tiền đồ tòa thành trì này hôm nay đã phải đáng lo!
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng, cất bước mà đi.
Võ giả đang đi tới nhất thời cười lạnh, nhao nhao nắm tay, bạo phát khí tức, hiển nhiên chuẩn bị động thủ.
Nhưng khi Vân Phi Dương đi từng bước một tới, quanh thân hắn tản ra khí thế mênh mông cuồn cuộn, trong nháy mắt áp chế bọn hắn khó có thể động đậy.
Võ giả đứng xung quanh kinh ngạc.
Một khắc này, từ khí tức mà Vân Phi Dương phát tán bọn họ đã phán đoán ra, người trẻ tuổi kia cũng không phải Chuẩn Tiên, mà chính là Tiên Nhân.
Tuổi còn trẻ đã đạt tới cảnh giới này, tuyệt không đơn giản!
“Đạp.”
“Đạp.”
Vân Phi Dương dừng lại, đi tới trước mặt Tôn Hải Thiên, nói:
– Nếu ngươi đại diện cho công đạo, vậy ta phải lấy lại thật tốt.
– Ngươi…
Ánh mắt Tôn Hải Thiên hiện ra vẻ kinh hãi không còn tự đắc như lúc đầu.
Hắn cũng không phải người ngu, đã hiểu rõ tên nhóc đứng trước mặt mình phát ra khí tức tương tự như phụ thân.
Mà đây tuyệt đối là cường giả cấp Tiên Nhân!”Bốp!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương nâng tay lên, hời hợt vung ra, chỉ nghe bốp một tiếng, đánh lên mặt Tôn Hải Thiên, trong khoảnh khắc này, má trái của vị thiếu thành chủ này xuất hiện dấu bàn tay đỏ chói.
Võ giả xung quanh nhìn thấy Tôn Hải Thiên bị đánh, đều âm thầm khen hay.
“Bốp!”
Vân Phi Dương lần nữa vung tay lên, đánh vào má phải của Tôn Hải Thiên, hỏi:
– Đau không?
Đau.
Rất đau!
Đau đến nổi chảy nước mắt.
“Bốp!”
Vân Phi Dương lần nữa nâng tay lên, tướng quân đứng bên cạnh thấy vậy,quát: – Dừng tay!
” Bốp! Bốp!”
Mấy chục binh lính vội vã lấy trường mâu, căm tức nhìn người trẻ tuổi đang đánh mặt Thiếu thành chủ.
Võ giả vây xem thấy thế, biết sự việc làm lớn, vội vàng tránh ra, đường đi nguyên bản chen chúc chật kín nhất thời trở nên vắng vẻ lên.
Nhưng Vân Phi Dương lại không nhìn tướng quân và binh lính, một lần nữa đánh lên mặt Tôn Hải Thiên, lúc này, Thiên Vương lão tử đến cũng vô pháp ngăn cản, kết quả của tên này đã được định.
– Đáng giận!
Tướng quân cả giận quát.
– Bắt hắn lại!
– Tuân mệnh!
Trăm tên lính bạo phát khí thế, cầm trường mâu đi tới, khí tức cường thế tràn ngập khiến cho không khí phát ra nồng đậm sát khí.
Vân Phi Dương lần nữa nâng tay lên, lần này không phải đánh Tôn Hải Thiên, mà hướng về phía đám binh lính, lãnh đạm nói:
– Cút.
“Vù vù!”
Khí lãng khủng bố từ lòng bàn tay bộc phát.
Những binh lính đang tiến đến lùi nhanh về sau, cuối cùng người ngã ngựa đổ, ngã trên mặt đất.
– Trời ạ.
– Người trẻ tuổi kia quá lợi hại!
– Tuyệt đối không phải Cường giả cấp Tiên Nhân đơn giản!
Mọi người kinh ngạc cảm thán.
Sắc mặt tên tướng quân kia rất khó coi, lúc này không để ý Thiếu thành chủ mà vội vàng rời đi.
Vân Phi Dương không có đi để ý hắn, lần nữa khóa chặt ánh mắt trên người Tôn Hải Thiên, giơ tay lên đòi lại công đạo trên mặt hắn.
“Ba.”
“Ba.”
Tiếng vỗ tay truyền đến thanh thúy.
Chỉ qua một lát, Tôn Hải Thiên đã bị đánh mặt mũi bầm dập, vô cùng thê thảm.
Các võ giả xa xa xem chiến thấy thiếu thành chủ vô pháp vô thiên bị đánh thành đầu heo, từng người cảm thấy hết sức hả giận.
“Đạp đạp!”
Nhưng vào lúc này, tiếng bước chân truyền đến.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cuối con đường, từng nhóm binh lính mặc chiến giáp tinh xảo chỉnh tề đang đi chạy tới, trước ngực bọn họ đều khắc một đồ án sư thú.
– Quân đoàn Anh Sư!
– Quân tinh nhuệ của Lâm Hành thành!
Mọi người kinh ngạc thất sắc.
Quân đoàn Anh Sư có danh tiếng cực cao, bởi vì do một tay thành chủ tạo thành, để trở thành một người trong Quân đoàn Anh Sư đều có cảnh giới và thiên tư rất cao, trang bị cũng vô cùng tinh xảo.
Tướng quân lúc trước rời đi quay lại mang theo tinh nhuệ tới, rõ ràng muốn làm thật, muốn để người tuổi trẻ kia trả ra đại giới thê thảm đau đớn.
“Xoát! Xoát!”
Binh lính Quân đoàn Anh Sư cấp tốc tới gần, cũng vây quanh khu vực Vân Phi Dương đang đứng.
Từ trên cao nhìn xuống, trên đường phố rộng rãi đứng đầy binh lính, số lượng chí ít đạt tới ngàn, cảnh giới bọn họ đồng đều là Chuẩn Tiên hậu kỳ thậm chí đại viên mãn.
Phi Uyển Như nhất thời lo lắng.
Lo lắng tên kia khó có thể đối mặt nhiều binh lính như vậy.
Lúc này, bắt thiếu thành chủ làm con tin là cách làm sáng suốt nhất, cũng để bọn hắn sợ ném chuột vỡ bình, sau đó nghĩ biện pháp rời khỏi Lâm Hành thành.
Suy nghĩ vừa mới dâng lên, Phi Uyển Như đã thấy Vân Phi Dương nâng một bàn tay ném Tôn Hải Thiên đến đối diện.
– Thiếu thành chủ!
Tướng quân vội vàng tiếp được Tôn Hải Thiên bị đánh vô cùng thê thảm, thiếu thành chủ bị đánh tinh thần sụp đổ, gầm thét.
– Giết hắn! Giết hắn!
“Hô!”
Ngàn tên lính bạo phát khí tức bao phủ toàn bộ đường đi.
Võ giả đứng xem ở xa cảm nhận được cỗ khí tức kinh khủng không khỏi sợ hãi, sắc mặt biến đổi thất thường.
Dưới cái nhìn của bọn họ, một khi đội quân tinh nhuệ như vậy xuất thủ, dù Cường giả cấp Tiên Nhân cũng tuyệt khó mà chống lại!
“Đạp.”
Vân Phi Dương đi ra một bước, khí tức hình thành gió lạnh thổi mớ tóc đen bay lên, hiển lộ ra một gương mặt mỉm cười đối với mọi người .
– Uyển Như.
– Hôm nay, phu quân ta sẽ lấy lại công đạo cho nàng.
Vừa dứt lời, Vân Phi Dương thi triển thân pháp phóng về phía binh lính đang bày trận, lực lượng kinh khủng ngưng tụ trong nắm đấm, để khí tức trên đường phố càng thêm nồng đậm.