Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1666
Chương: Phu Quân, Ta Sai Rồi!
Vân Phi Dương giả bộ bị thương chỉ muốn tiện một chút, nhưng khi thấy Phi Uyển Như không sợ lạnh ôm mình, nhất thời nhớ lại chuyện cũ năm xưa.
Hắn nhớ tới Thu Y Thủy.
Nữ nhân kia ở phàm giới đại lục làm bạn với mình nhiều năm, hi sinh dung mạo và thọ nguyên để chiếu cố mình.
Hắn lại nghĩ tới Lâm Chỉ Khê.
Nữ nhân kia thủy chung vẫn ở phía sau, quản lý tất cả mọi việc cho mình, chưa từng một lời oán giận.
Hắn còn nghĩ tới Liễu Nhu.
Nữ nhân kia vì mình bài ưu giải nan, bày mưu tính kế, thậm chí không tiếc hao tổn tâm thần bố trí hết thảy trận pháp cho mình.
Hắn nhớ tới Mục Oanh, nhớ tới Liễu Nhu, nhớ tới Gia Cát Cẩm, nhớ tới các nữ nhân luôn yên lặng nỗ lực vì mình.
Cũng bởi vì bị tình cảm quấy rối, Vân Phi Dương dần mất đi lý tính, mới có thể đè Phi Uyển Như phía dưới, lấy phương thức bá đạo cưỡng hôn nàng.
“Tí tách.”
Thanh âm rất nhỏ vang lên.
Phi Uyển Như không thể phản kháng mặc cho Vân Phi Dương khi dễ, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
Nhìn thấy nữ nhân này khóc, Vân Phi Dương khôi phục lý tính, tà hỏa cũng bị áp chế lại, hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, buông nàng ra, tự trách nói.
– Uyển Như, ta…
“Ba.”
Một tiếng thanh thúy vang lên trong sơn động.
Vân Phi Dương cũng không trốn tránh, trên mặt hiện ra chưởng ấn hình năm ngón tay tinh tế.
Hai mắt Phi Uyển Như đỏ bừng dùng ánh mắt oán hận chỉ nữ nhân mới có căm tức nhìn hắn.
Lúc này, nàng dĩ nhiên minh bạch, Vân Phi Dương thật ra không bị thương, mình bị hắn lừa, không chỉ bị hắn chiếm tiện nghi, còn bị đoạt đi nụ hôn đầu.
Ngày thứ hai.
Vân Phi Dương cùng Phi Uyển Như tiếp tục đi đường, nhưng trên đường hai người ai cũng không nói chuyện, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Mấy canh giờ sau, bọn họ đi đến trước cửa một thành trì, Phi Uyển Như rốt cục mở miệng nói:
– Sau này không gặp lại.
Nói rồi đi vào trong thành.
Vân Phi Dương lắc đầu cùng đi theo vào, nhưng cũng không có đi theo nàng, mà tự giác bước đi về hướng ngược lại.
Hai bóng người dần dần đi xa, đại biểu đường ai nấy đi.
“Hô!”
Vân Phi Dương thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, điều chỉnh tâm tính, bắt đầu dò xét thành trì mình đang ở.
Thành này gọi Lâm Hành thành, một thành nhỏ thuộc Đông Vực, thành chủ là một võ giả cấp Tiên Nhân, quy mô hay dân số đều cao xa hơn Dạ thành rất nhiều.
– Tiểu xà trùng.
Sau khi đặt chân tại một quán trọ, Vân Phi Dương nói:
– Tàn quyển Tiên Vương ở đâu.
Thông Thiên Xà từ trong ống tay áo chui ra nói:
– Một vạn năm trước, ta từng ngửi được khí tức tàn quyển tại khu vực trung ương Đông Vực.
– Một vạn năm trước?
Vân Phi Dương cau mày.
– Thời gian quá dài, khí tức Tiên Vương tàn quyển liệu có còn hay không?
– Có lẽ còn ở đó.
Thông Thiên Xà nói.
– Có lẽ?
Khóe miệng Vân Phi Dương giật giật.
Chân Vũ Thần Vực rộng lớn, muốn tìm tàn quyển như mò kim đáy biển, nhưng đã có tin tức, dù có thể tìm được hay không cũng phải đi một chuyến.
Sai khi nghỉ ngơi một đêm, Vân Phi Dương quyết định lên đường.
Nhưng vừa đi ra đường thì lại nhìn thấy phía trước tụ tập rất nhiều võ giả giống như đang xem náo nhiệt.
Vân Phi Dương vốn không rảnh để ý, nhưng hiếu kỳ phóng thích Tiên Niệm, phát hiện Phi Uyển Như hôm qua tách ra đang bị một đám binh lính vây khốn.
– Nữ nhân xinh đẹp như vậy lại là tặc.
– Lá gan không nhỏ, dám trộm đồ của Thiếu thành chủ!
Mọi người thấp giọng nghị luận.
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Nữ nhân này chẳng lẽ không trộm đồ thì ngứa tay?
Hắn tự lẩm bẩm rồi đi tới, đứng trong đám người làm một quần chúng.
Phi Uyển Như bị binh lính vây khốn chỉ một cẩm y nam tử, xấu hổ giận dữ nói:
– Ta không có trộm đồ, hắn cố ý hãm hại ta!
– Hãm hại?
Cẩm y nam tử cười nhạt một tiếng nói:
– Bản thiếu tốt xấu gì cũng là Thiếu thành chủ của Lâm Hành thành, sao có thể làm ra chuyện như thế, nữ tặc chớ có đang giảo biện.
Võ giả vây xem âm thầm lắc đầu.
Cư dân thường trú tại Lâm Hành thành không người nào không biết, Thiếu thành chủ từ trước đến nay vô pháp vô thiên, không chuyện ác nào không làm.
Bây giờ nữ nhân xinh đẹp này bị hắn chú ý, coi như không có trộm đồ, khẳng định cũng sẽ mang lên cái tội danh ăn cắp.
Một võ giả nói:
– Ngọc bội ngươi cầm trong tay chính là của thiếu thành chủ, vừa rồi lúc ngươi ăn trộm, ta tận mắt nhìn thấy.
– Nói bậy.
Phi Uyển Như cắn răng giải thích:
– Ngọc bội kia là người khác đưa cho ta!
Nàng vốn quyết định sáng sớm rời khỏi Lâm Hành thành, mà đi trên đường phố lấy ra ngọc bội định tình mà Vân Phi Dương đưa cho, cân nhắc muốn trả lại hắn hay không.
Vừa đúng lúc này, thiếu thành chủ đi ngang qua phát hiện Phi Uyển Như, thấy nàng mỹ mạo, nhất thời kinh động như gặp thiên nhân, lòng sinh một kế, vu hãm nàng trộm cắp ngọc bội của mình.
Loại thủ đoạn này rất thấp kém, nhưng dù sao cũng là Thiếu thành chủ, cho nên rất nhanh kinh động binh lính thủ thành, bao vây Phi Uyển Như lại, làm nàng khó có thể rời đi.
– Thì ra là thế.
Thân là quần chúng, Vân Phi Dương nhất thời hiểu rõ.
Nếu như đổi lại đồ vật khác, hắn có thể sẽ tin tưởng nữ nhân kia lại trộm, nhưng thiếu thành chủ này lại lấy ngọc bội định tình của mình đến vu hãm nàng, đúng là có chút ngu ngốc.
– Nhân chứng vật chứng đều ở đây, không cần ngụy biện.
Tướng quân mặc áo giáp vung tay lên.
– Người đâu, giải đi, nhốt vào đại lao, sau này thẩm tra.
“Xoát! Xoát!”
ố ấ ổ Ấ ề ế ẩBốn tên lính cất bước đi tới, đừng nhìn chỉ là binh lính phổ thông Giáp Ất Bính Đinh, nhưng thực lực đều đạt đến Chuẩn Tiên.
Phi Uyển Như bị vu hãm, có lý cũng nói không được, đồng thời cũng biết, trên địa bàn người ta, muốn chạy cũng không thoát, chỉ có thể dắt cuống họng, hô lớn.
– Chân công tử, cứu ta!
Tướng quân cười lạnh nói.
– Còn có đồng bọn?
– Chân công tử, cứu ta!
Phi Uyển Như hô lần nữa.
Nàng biết Vân Phi Dương nhất định còn trong thành, mình muốn thoát khốn chỉ có thể dựa vào hắn.
Đáng tiếc, bốn tên lính từng bước tới gần, người cầu cứu chậm chạp không xuất hiện, điều này không khỏi làm Phi Uyển Như suy đoán, có phải tên kia rời đi rồi hay không?
– Nữ tặc.
Thiếu thành chủ thản nhiên nói:
– Phạm tội trong Lâm Hành thành, bất kỳ người nào cũng không cứu được ngươi.
– Thật sao?
Đột nhiên, đằng sau vang lên một giọng nói.
Phi Uyển Như đang nản lòng thoái chí đột nhiên nghe thấy giọng nói này, nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt tràn đầy hoan hỉ.
Vân Phi Dương đi ra từ trong đám người, dừng trước mặt nàng, nhẹ giọng chỉ trích nói:
– Đã nói bao nhiêu lần rồi, không nên tùy tiện chạy lung tung, hết lần này tới lần khác không nghe, bây giờ gây phiền toái rồi.
– Công tử.
– Chúng ta đã là phu thê, sao còn gọi ta là công tử.
Chúng ta là phu thê?
Sau khi nghe được câu này, Phi Uyển Như kém chút phát điên.
Nhưng cũng biết mình chỉ có dựa vào Vân Phi Dương thoát ly khốn cảnh, cho nên cúi đầu xuống, rất không tình nguyện phối hợp nói:
– Phu quân, ta sai rồi.
Mọi người nghe vậy mới hiểu, nữ tử xinh đẹp này là hoa đã có chủ.
– Lúc này mới ngoan chứ.
Vân Phi Dương đi tới sờ đầu nàng, quay người nhìn về phía bốn tên binh lính đi tới, ánh mắt lạnh lẽo, thản nhiên nói:
– Lăn.
“Bành! Bành!”
Bốn tên lính bạo bay ra ngoài, hung hăng ngã trên bàn đá phía ngoài đoàn người.
Dát.
Toàn trường yên lặng.
Võ giả xem náo nhiệt thậm chí Thiếu thành chủ và Tướng quân cũng trợn tròn mắt.
Bốn binh lính Chuẩn Tiên bị một chữ “lăn” đánh bay ra ngoài, phu quân của nữ nhân kia có thực lực quá kinh khủng đi!!