Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1665
Chương: Đâm Lao Phải Theo Lao
– Phi Uyển Như ơi là Phi Uyển Như.
– Tại sao ngươi phải quan tâm hắn chứ, phải biết, hắn ở Vọng Hải thành đã cố ý chiếm tiện nghi của ngươi.
– Không sai, hắn đã cứu ngươi nhưng hắn chết cũng không phải ngươi có thể thay đổi được, đừng thương tâm, đừng nghĩ lung tung, chỉ có công việc của mình mới quan trọng nhất.
Đi giữa rừng núi, Phi Uyển Như tự nói một mình.
Tâm cảnh của nàng đang rất loạn, rõ ràng không muốn nghĩ nữa, nhưng hết lần này tới lần khác lại nghĩ tới nam nhân đáng giận kia.
Phi Uyển Như cũng không xấu.
Nàng cảm kích Vân Phi Dương cứu mình nhiều lần, còn đưa mình đến Đông Vực.
Nhưng cùng người khác đồng quy vu tận, ngay cả thi thể cũng không lưu lại, giờ muốn giúp hắn nhặt xác, nàng căn bản không thể nào tìm được.
“Ai.”
Phi Uyển Như thở dài một tiếng.
Chính mình nợ hắn, sẽ vĩnh viễn nợ đi.
– Uyển…Uyển Như…
Đột nhiên, phía trước truyền đến thanh âm suy yếu lại đứt quãng.
Phi Uyển Như đang sầu mi khổ kiểm khẽ giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đống đá lớn phía trước, một nam nhân toàn thân nhuốm máu nằm trên mặt đất.
Là hắn!
Phi Uyển Như nhận ra Vân Phi Dương bị trọng thương, không do dự chạy tới, bối rối hỏi.
– Ngươi không sao chứ?
“Phốc.”
Vân Phi Dương phun một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt nói:
– Cô cho rằng thế nào?
Phi Uyển Như ngồi xổm xuống, nhìn nam nhân vô sỉ có vết thương đầy người, máu tươi nhuộm đỏ cả y phục, thất kinh không biết nên làm gì.
– Cô ngốc hả?
Vân Phi Dương yếu ớt nói:
– Còn không nhanh mang ta đi tìm một chỗ ẩn nấp liệu thương?
– Đúng! Đúng! Trị thương!
Phi Uyển Như vội vàng ôm hắn lên, hoảng hốt chạy bừa.
Bởi vì động tác quá mạnh, Vân Phi Dương bị ôm nhất thời giống như thuyền nhỏ trôi nổi trên sóng biển, dập dờn bất định.
– Đại tỷ à.
Vân Phi Dương hữu khí vô lực nói:
– Cô có thể đi chậm một chút hay không, nếu cứ tiếp tục như thế, ta có thể sẽ chết trong tay cô.
– Tốt, tốt!
Lúc này, Phi Uyển Như mới giảm tốc độ lại, cẩn thận từng li từng tí.
Vân Phi Dương còn thuận thế nằm trong ngực nàng, cảm thụ được da thịt mềm mại, cùng hương thơm nhàn nhạt, trong lòng nhất thời cảm thấy lâng lâng.
Rất hiển nhiên.
Tên này không phải bị thương gì cả, chỉ đang lừa dối nàng mà thôi!
Còn về Hỏa Quyền và những thủ hạ kia, sau khi bị hắn cuồng ngược một hồi, thu sạch tạo hóa giới chỉ.
Lấy cảnh giới của Vân Phi Dương, muốn giải quyết bọn họ rất nhẹ nhàng, thậm chí sau khi lấy đi, hắn còn đi đến Hỏa Quyền trại một chuyến, lấy đi toàn bộ bảo vật bên trong đó.
Về đến đây, hắn giả bộ bị thương cũng vì muốn chiếm tiện nghi.
Lấy máu người khác bôi lên người mình, sau đó bức ra một ngụm trước mặt Phi Uyển Như.
Vân Phi Dương quả nhiên là một tiện nhân siêu cấp.
Đáng thương cho Phi Uyển Như cũng không biết, nam nhân nằm trong ngực đang gạt nàng, giả vờ bị thương để chiếm tiện nghi của mình, cuống quít đi đường cũng cuối cùng tìm được một sơn động tương đối sạch sẽ.
– Có thuốc chữa thương hay không?
Vân Phi Dương yếu ớt hỏi.
– Có! Có!
Phi Uyển Như vội vàng lấy ra thuốc chữa thương từ không gian giới chỉ.
Sau khi Vân Phi Dương phục dụng đan dược, yếu ớt nói:
– Uyển Như, ta bị ngoại thương rất nặng, cần phải kịp thời băng bó.
“Tê —— “
Phi Uyển Như vươn tay, xé nát áo nhuốm máu hắn đang mặc, nhìn thấy nửa người đầy vết thương.
Với thực lực của Vân Phi Dương, đừng nói giả tạo mấy vết thương, coi như làm cho mình đầy thương tích cũng không có vấn đề.
Phi Uyển Như dù sao cũng đã xông xáo bên ngoài, rất mau đã xử lý và băng bó vết thương của hắn.
– Ta bị thương rất nặng.
Vân Phi Dương gian nan mỉm cười, nói:
– Cũng… Cũng không biết, có thể sống đến khi trời sáng hay không.
– Chớ nói lung tung, ngươi sẽ không có việc gì!
Phi Uyển Như nói.
– Hy vọng vậy.
Nói xong câu đó, Vân Phi Dương hơi nhắm mắt, giả bộ rã rời kiệt sức ngủ mất, Phi Uyển Như không có quấy rầy hắn, nhẹ nhàng đứng dậy đi ra khỏi sơn động, dung nhập vào trong núi rừng u ám.
– Đi sao?
Vân Phi Dương quan sát nhất cử nhất động của nàng.
Phi Uyển Như cũng không rời đi mà đang không ngừng tìm kiếm cái gì, sau cùng tìm thấy được một gốc dược thảo ẩn chứa năng lượng cạnh một tảng đá lớn.
– Thì ra nữ nhân này đang tìm dược tài điều dưỡng thân thể cho mình.
Vân Phi Dương hiểu rõ, tiếp tục nằm trong sơn động giả bộ hôn mê.
Phi Uyển Như tìm tới một cây dược thảo cũng không dừng lại, nàng dựa theo y thuật sư tôn đã từng dạy, tiếp tục tìm kiếm dược tài có thể điều trị thương.
Trong lúc này, nàng từng bị hung thú truy sát, gặp môi trường ác liệt, nhưng chẳng có chút sợ hãi, vẫn tìm kiếm.
Mặc dù Vân Phi Dương nằm trong sơn động, nhưng linh hồn lực luôn phóng thích, không chỉ lưu ý nhất cử nhất động của nàng, còn trong bóng tối yên lặng bảo hộ nàng.
Mấy canh giờ sau.
Phi Uyển Như kéo lấy thân thể rã rời đi vào sơn động, sau đó vò nát dược tài ẩn chứa năng lượng, đi đến trước người Vân Phi Dương, đổ vào miệng hắn.
Sau khi làm xong, nàng dùng tay lau đi mồ hôi, núp ở góc tường dần dần thiếp đi.
Đến nửa đêm, ngầm trộm nghe đến tiếng rên rỉ:
– Lạnh quá!
Vân Phi Dương co người lại, không ngừng run rẩy.
Sắc mặt Phi Uyển Như kinh biến, vội vàng đi tới, tay ngọc sờ trên trán hắn, nhất thời cảm nhận được hàn ý lạnh thấu xương.
– Tại sao có thể như vậy!
– Không phải như thế này mới đúng!
Phi Uyển Như hoảng hốt.
Nàng dựa theo lý giải về y thuật của mình, tìm đến thảo dược có tác dụng dưỡng thân thể, điều trị nội thương, làm sao thân thể lại trở nên rét lạnh.
Phi Uyển Như cũng không biết, trong số những dược tài nàng thu thập được có một gốc dược tài tên Băng Hồn Thảo.
Vật này chí hàn, võ giả phục dụng sẽ như rớt vào hầm băng.
Thực ra, với thực lực của Vân Phi Dương, hoàn toàn có thể tuỳ tiện hóa giải, nhưng nữ nhân này đã hảo tâm xử lý chuyện sai thì cứ để nàng đâm lao phải theo lao đi.
– Lạnh lạnh.
Hai tay của hắn ôm lại trước ngực, thân thể không ngừng run rẩy, bờ môi kết lên băng sương nhàn nhạt.
– Làm sao bây giờ!
– Ta nên làm cái gì đây?!
Phi Uyển Như càng hoảng.
Sau cùng nàng khẽ cắn môi khẽ nằm xuống, ôm lấy Vân Phi Dương, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để hóa giải hàn khí trên người hắn.
Loại tình huống này, rất phổ biến.
Nhưng Vân Phi Dương vô sỉ kia chẳng những không cố ý áp chế hàn ý, còn cố ý phóng thích Băng thuộc tính của mình, từ đó để thân thể càng trở nên lạnh hơn.
Phi Uyển Như cảm giác thân thể của hắn càng ngày càng lạnh, chỉ có thể chăm chú kéo ôm, dùng nhiệt độ cơ thể mình hóa giải cho hắn, thậm chí không quan tâm hàn ý lạnh thấu xương.Vốn còn muốn tiện đi xuống Vân Phi Dương, phát hiện nữ nhân này chịu đựng lạnh lẽo, không nói lời nào, trong lòng đột nhiên dâng lên tự trách.
Trong lúc mơ hồ, lại nghĩ tới đến mấy năm điên loạn ở hạ giới, Thu Y Thủy cũng tỉ mỉ chu đáo chiếu cố mình.
“Xoát!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương lộn một vòng, đè nữ nhân đang ôm mình ở phía dưới.
Biến cố bất chợt để Phi Uyển Như khẽ giật mình, khi nàng lấy lại tinh thần đã thấy một đôi bờ môi theo sát đi tới.
Cuối cùng, Vân Đại Tiện Thần hôn lên môi nữ nhân này, hai tay càng ôm chặt nàng, không cho nàng giãy dụa.
“Ngô ngô ngô “
Phi Uyển Như trừng mắt, bên trong ánh mắt có hoảng sợ và xấu hổ giận dữ, phát ra thanh âm giãy dụa phản kháng.
Đáng tiếc, Vân Phi Dương không muốn động đậy, thủy chung cưỡng hôn, tà hỏa bên trong thân thể khó có thể ức chế, điên cuồng hiện ra.